Tuy nhân viên ánh sáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng quá trình quay phim vẫn không thuận lợi như trước. Sau khi Triệu Nhượng vào trạng thái làm việc thì vô cùng hà khắc. Có lúc quần áo tạo hình của Giang Sắt có chút nếp nhăn cũng khiến ông không hài lòng, bắt nhà tạo mẫu vuốt phẳng lại. Ông hận không thể đảm bảo mỗi một sợi tóc trên đầu Giang Sắt đều có thể nghe hiệu lệnh của ông.
Chỉ quay một phân đoạn cảnh ngắn ngủi này, mà Giang Sắt đã không ngừng NG hơn hai mươi lần.
Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, mỗi một giây chưa trải qua chỉnh sửa hậu kỳ đã vô cùng đẹp đẽ bắt mắt, làm cho Triệu Nhượng phải nhìn Giang Sắt với cặp mắt khác xưa. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, bất luận là vì cô, hay là bởi vì nhân viên ánh sáng, hay nhà tạo mẫu, thậm chí là do vị trí bày biện đạo cụ có vấn đề, thì cô cũng không lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.
Thậm chí biểu hiện của cô lần sau càng tốt hơn lần trước, giai điệu đánh ra từ đàn dương cầm cũng càng lúc càng êm tai.
Cứ như mỗi một lần NG, đối với Giang Sắt mà nói, đều là một lần ôn luyện lại bản nhạc vậy.
Cô không oán giận cũng không làm nũng, tuy rằng cho dù cô yêu cầu nghỉ ngơi thì sợ rằng Triệu Nhượng cũng không đáp ứng, nhưng cô cũng không đưa ra yêu cầu như vậy. Điều này không thể nghi ngờ trong thoáng chốc đã làm cho ấn tượng đối với người mới này của Triệu Nhượng tốt lên hơn rất nhiều.
Từ lúc bắt đầu quay cho đến khi quay xong phân cảnh này, phần diễn của cô đã ngót nghét hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà tư thế ngồi của cô đến cuối vẫn ưu nhã, không lộ ra chút tư thái gù lưng chán chường nào.
Giáo dưỡng này, tính cách này, quả thực là quá chuyên nghiệp!
"Tiểu Giang nghỉ ngơi một lát."
Triệu Nhượng đeo tai nghe, phát lại thước phim gốc, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Đoạn này quay vô cùng thuận lợi, nghỉ ngơi năm phút, rồi lại tiếp tục.”
Nhân viên đoàn làm phim đưa cho Giang Sắt một chai nước suối, cô nói cảm ơn sau đó liền nhận chai nước.
Triệu Nhượng vừa ngồi xem thước phim gốc vừa quay được, vừa thấp giọng đối diễn với Thôi Hưng đã sửa soạn xong trang phục.
Nghỉ ngơi một lát, sau khi xác nhận thước phim đã quay rất phù hợp với tâm ý, không có chỗ cần Triệu Nhượng làm lại, thì ông mới nhìn một chút thời gian, vỗ vỗ tay.
Thư ký trường quay lại bắt đầu hô chuẩn bị.
Thôi Hưng ngồi bên cạnh Triệu Nhượng đứng dậy. Giờ khắc này anh không còn là đại minh tinh có cử chỉ lười biếng lúc trước, mà đã biến thành một thanh niên có tính cách hướng nội hay xấu hổ, trong mắt mang theo vài phần ngây ngô lo lắng thấp thỏm, vừa có chút mơ màng, lại có chút hưng phấn.
Nhà tạo mẫu chải mái tóc đen của anh thẳng xuống che hơn phân nửa trán, hình thành một vệt bóng mờ giữa hai hàng lông mày, hơn nữa bả vai anh sụp thấp xuống, trông có vẻ hơi tự ti.
Giang Sắt nhìn thấy Thôi Hưng trong nháy mắt giống như biến thành một người khác, điều này làm cho cô cảm nhận được diễn xuất của nam diễn viên đang nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay.
Cô nhớ tới Hàng Vu Nhất trong "Biến Giả Thành Thật". Lúc đó nhìn Hàng Vu Nhất diễn vai Chu Dung Sâm, cô đã cảm thấy diễn xuất của Hàng Vu Nhất khá tốt, ít nhất anh ấy cũng nắm chắc tinh túy của Chu Dung Sâm trong vở kịch.
Nhưng lúc này nhìn thấy diễn xuất của Thôi Hưng, thì diễn xuất của Hàng Vu Nhất không còn cùng một cấp bậc với anh nữa.
Cô nghĩ đến Cố Gia Nhĩ từng nhắc nhở mình về diễn xuất của diễn viên, lại nhìn biểu hiện của Thôi Hưng bây giờ, như có điều suy nghĩ.
"Được rồi, mỗi người đều vào vị trí đi."
Thư ký trường quay hô lên một tiếng, nhân viên trường quay nhanh chóng trở lại vị trí của mình.
Giang Sắt cũng điều chỉnh lại tâm tình ngồi xuống trước cây dương cầm lúc trước. Cô còn phải tiếp tục duy trì tư thế đánh đàn lúc trước, bảo đảm tiếp sau đây có thể khiến Lý Thanh Dương do Thôi Hưng đóng vai sẽ yêu "cô" ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Máy quay phim nhắm ngay Thôi Hưng, anh đứng ở bên ngoài cửa hàng nhạc cụ, nghe tiếng đàn dương cầm "đinh đinh đong đong" vui tai truyền ra từ bên trong.
Đôi mắt anh trong nháy mắt liền sáng rực lên, trên mặt mang theo vài phần khát vọng. Đầu tiên là sải bước đi về phía cửa hàng nhạc cụ, đi được hai bước, lại giống như có chút vội vã, cất bước chạy qua.
Nhưng đến gần cửa hàng nhạc cụ, anh lại có vẻ có chút thấp thỏm lo âu khi gần được thứ mình mong đợi đã lâu [1], bước chân dần dần chậm lại.
[1] gốc "càng gần quê hương lòng càng e sợ": Ý là tâm tình phức tạp của người đã xa quê hương nhiều năm, không thông tin tức. Một khi trở về, càng đến gần quê hương, tâm tình càng không bình tĩnh, chỉ e quê quán xảy ra chuyện gì bất hạnh.
Đoạn này anh diễn giải vô cùng sống động nội tâm rối rắm của một nam thanh niên. Triệu Nhượng hài lòng đứng lên ra dấu tay "OK".
Thừa dịp chuyên gia trang điểm dặm lại lớp hóa trang, Thôi Hưng tiến đến trước máy quay xem lại đoạn diễn xuất lúc trước của mình, hiển nhiên anh cũng có chút hài lòng. Triệu Nhượng lại ra hiệu tiếp tục quay, anh lại đứng về vị trí lúc trước mình dừng lại.
Thanh niên Lý Thanh Dương bị tiếng đàn hấp dẫn, thật cẩn thận đứng trước cửa sổ thủy tinh, anh nhìn thấy cây dương cầm qua cửa kính, trên mặt lộ ra thần sắc khát vọng nhưng lại mất mát.
Sau một khắc anh ngẩng đầu lên, Triệu Nhượng ra hiệu cho máy quay phim kéo gần khoảng cách với anh, trong màn hình hiện rõ vẻ kinh diễm trong mắt Lý Thanh Dương.
Máy quay phim bắt được vẻ mặt của Lý Thanh Dương trong một khắc đó. Anh mở to hai mắt, dường như có chút thất thần.
Lúc này Thôi Hưng đã hoàn toàn nhập vai, anh dường như chính là Lý Thanh Dương trong phim, gặp phải nữ thần khiến anh thần hồn điên đảo.
Anh dường như đã quên mất vị trí của mình, quên mất tâm lý vừa khát vọng vừa có chút sợ hãi đối với cửa hàng nhạc cụ này lúc trước. Anh thậm chí kìm lòng không được mà vươn tay đặt lên cửa kính, ước gì có thể kề sát mặt mình lại gần cửa kính hơn một chút.
Hô hấp của Lý Thanh Dương có chút dồn dập phun lên mặt kính sạch sẽ, khiến cho mặt kính trước mặt anh trắng xóa như có một lớp sương.
Anh ăn mặc rất tồi tàn, có thể nói không hề phù hợp với cửa hàng nhạc cụ trang trí trang nhã này.
Nhưng anh lại có một đôi tay thon dài mà xinh đẹp, vô cùng khiến người ta chú ý.
Lúc này trong mắt anh mang theo thành kính, gần như si mê nhìn vào trong cửa hàng.
Động tác như vậy, Thôi Hưng quay liên tiếp quay bảy tám lần, Triệu Nhượng mới thông qua phân cảnh này.
Quay phim đến sáu bảy giờ tối mới kết thúc. Triệu Nhượng vô cùng hài lòng với một ngày quay hôm nay, cả đoàn làm phim cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù thời điểm quay một màn này muộn hơn so với dự kiến lúc đầu của Triệu Nhượng. Trước đó, ông còn phải chịu áp lực từ mọi phía vì mãi không chọn ra nhân vật "nữ thần" mà Lý Thanh Dương yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng ông thấy sự chờ đợi này là đáng giá.
Đoạn phim hôm nay quay được vô cùng hoàn mỹ, sau khi đưa vào chỉnh sửa sản xuất, có lẽ còn có thể vượt qua tiêu chuẩn dự đoán ban đầu của Triệu Nhượng.
"Tiểu Giang rất tốt."
Lúc Giang Sắt thay quần áo đi ra, người của đoàn làm phim đang thu dọn thiết bị quay phim và các loại thiết bị khác trong cửa hàng nhạc cụ. Triệu Nhượng còn ngồi trước máy quay phim, phát lại thành quả hôm nay.
Ông vẫy tay ra hiệu cho Giang Sắt đi tới, trong màn hình vừa vặn chiếu đến bóng lưng lúc cô đánh đàn.
Đây là lần thứ ba cô tham gia đoàn làm phim, vì vậy kỳ thật Giang Sắt cũng không có xa lạ gì khi phải đối diện với ống kính, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng của mình trên màn hình máy quáy.
Được ánh đèn và âm nhạc tô điểm, bóng lưng Giang Sắt vốn có điều kiện ngoại hình tốt trông rất mềm mại, ngồi trước đàn dương cầm, có hương vị xuất trần thoát tục.
"Quay xong "Bức thư tình thứ chín mươi chín", cô có kế hoạch gì không?"
Triệu Nhượng uống nước soda, không chớp mắt hỏi một tiếng.
Đạo diễn phần lớn đều có tính khí và cá tính của mình, so với tính khí trong công việc của Triệu Nhượng, thì lúc này ông trông có vẻ ôn hòa bình dị lại gần gũi, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với Giang Sắt.