Bên trong phòng đợi, hai người cầm vé xe chờ để lên xe.
Lưng Giang Sắt thấm đẫm mồ hôi, cô lấy hai tay quạt quạt, thỉnh thoảng có người nhìn cô, trong mắt lộ vẻ kinh diễm.
Cô nhíu mày xoay người, Lô Bảo Bảo vẫn còn đang vuốt vuốt điện thoại xem thông tin về minh tinh.
"“Hành Động Giải Cứu” lần này nghe nói có tổng vốn đầu tư là hai trăm triệu." Lô Bảo Bảo lấy mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên trán: "Nóng quá, Sắt Sắt cậu có muốn uống nước không?"
"Không có tiền." Giang Sắt lắc đầu, trên người cô chỉ có tổng cộng 24 đồng, đây là tiền cô lấy được từ trong quyển nhật ký để dưới gối.
Đi Thẩm Trang rồi quay lại thành phố cả đi cả về cũng hết mười đồng, còn thừa lại mấy đồng nếu dùng để mua nước, thì cô sẽ phải đi bộ về Đỗ gia.
Cô nhớ lại mình trước kia "xài tiền như nước" mà có chút phiền muộn, vỗ vỗ đầu của Lô Bảo Bảo:
"Này, “Hành Động Giải Cứu» là bộ phim thế nào vậy?”
"Không biết." Lô Bảo Bảo dang hai tay ra, nháy mắt nói: "Mấy cái này trước khi quay, mấy đạo diễn lớn thường thần thần bí bí giấu giếm không để lộ nửa chữ, thế nhưng nếu chúng ta đến đoàn quay, lúc đó kiếm một vai phụ, không chừng có thể dò xét ra một hai."
Cô nàng nóng không chịu được, nên cuối cùng đã mua hai chai nước, rồi đưa cho Giang Sắt một chai.
Lúc đến Thẩm Trang đã là hơn mười giờ, mặt trời chói chang.
Có lẽ do hôm nay là cuối tuần, hơn nữa còn có rất nhiều người giống như Lô Bảo Bảo lấy được tin tức “Hành Động Giải Cứu” sẽ quay cảnh tại Thẩm Trang, nên hôm nay Thẩm Trang đặc biệt rất đông người.
Thẩm Trang là bến tàu được xây dựng vào thời nhà Thanh theo công trình xây dựng đường thủy sông Đại Hưng, được phú thương nổi tiếng thời dân quốc Thẩm Tòng Tri mua lại, nhưng bởi vì có vị trí địa lý đặc thù, nên về sau bị giặc ngoại xâm nhớ thương.
Đối mặt với súng ống, Thẩm Tòng Tri cũng không chịu khuất phục, nhưng lo lắng về sau nơi đây sẽ bị chiếm lĩnh, giặc ngoại xâm sẽ mượn dòng chảy của sông Đại Hưng mà vận chuyển súng ống bằng đường thủy đi khắp cả nước, người chịu tội vẫn sẽ là những đồng bào trong nước, nên ông đã mấy lần đấu tranh với giặc ngoại xâm, cuối cùng bị gϊếŧ hại tại bến tàu, Thẩm Trang cũng vì vậy mà nổi tiếng.
Nơi đây không chỉ bảo tồn nguyên vẹn kiến trúc cổ mà còn có sự tích anh hùng liệt sĩ đã tham gia cách mạng, cho nên thông thường ngoài khách du lịch từ bên ngoài đến thăm, thỉnh thoảng còn có đoàn làm phim đến đây lấy cảnh.
Đến Thẩm Trang, Giang Sắt mới phát hiện mình thực sự quá trẻ, không còn chút nghi ngờ đối với lời nói của Lô Bảo Bảo.
Tin tức đoàn làm phim “Hành Động Giải Cứu” muốn đến Thẩm Trang đến Lô Bảo Bảo còn biết, thì có thể nghĩ đến cũng không thể giấu giếm được người khác.
Có rất nhiều người giống như Lô Bảo Bảo muốn theo đuổi hành tung của ngôi sao, tuy nhiên, địa điểm của đoàn làm phim thì đã hỏi ra, thế nhưng đoàn làm phim lại được bảo vệ ba tầng trong ba tầng ngoài vô cùng chặt chẽ.
Thỉnh thoảng cũng có người giơ điện thoại nhìn trộm vào trong, nhưng đoàn làm phim lại thuê vệ sĩ cảnh giác nhìn chằm chằm đám người, bất luận các thiếu nam thiếu nữ có làm nũng cầu khẩn như thế nào thì cũng không đồng ý cho vào.
Giang Sắt kéo Lô Bảo Bảo đang muốn mặt dày mày dạn đi cầu xin, trừng mắt nói:
"Đã nói là phải đi đóng vai phụ..."
Hai người bị chen tới chen lui, thật sự có quá nhiều người, để không bị đẩy ra, Lô Bảo Bảo cầm thật chặt tay của cô: "Tớ cũng không nghĩ có nhiều người như vậy..."
Ở bên trong Thẩm Trang người theo đuổi ngôi sao có nhiều hơn, nhưng cũng không thiếu người muốn đóng vai phụ.
Rất nhiều người đều có tính toán đóng một vai phụ, đợi ngày nào đó vận mệnh xoay chuyển, được đạo diễn nhìn trúng mà bay lên cành cao. Mấy người đó tất cả đều vây quanh cửa lớn của đoàn làm phim, cố gắng lách vào bên trong.
Cho nên xác thực không thể trông cậy vào Lô Bảo Bảo, Giang Sắt thở dài, tìm một nhân viên an ninh hỏi:
"Tiên sinh, cho hỏi đoàn làm phim «Hành Động Giải Cứu» có tuyển vai phụ không?"
Cô vô cùng xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng một bàn tay, đứng trong đám người, vô cùng hấp dẫn sự chú ý.
Cho dù vệ sĩ cho đoàn làm phim, cũng gặp qua không ít nữ minh tinh, ai cũng đều là mặt mày tinh xảo, nhưng khi nhìn thấy Giang Sắt, trong mắt nam vệ sĩ ánh lên vẻ kinh diễm.
Anh ta đã chứng kiến không ít người giống như Giang Sắt muốn tiến vào ngành giải trí, nên nghe được những lời này, anh ta nhìn Giang Sắt mấy lần, một lúc sau mới chỉ về một hướng.
"Rẽ trái ra khỏi cổng, rẽ phải rồi đi thẳng, đến địa điểm có ghi "Trường Xuân Lâu" rồi đợi là được."
Giang Sắt nói cảm ơn, rồi kéo Lô Bảo Bảo từ trong đám người đi ra, đi theo chỉ dẫn của vị vệ sĩ kia thì quả nhiên thấy được ở phía trước cách đó không xa có ghi ba chữ "Trường Xuân Lâu" to đùng.
Cái gọi là "Trường Xuân Lâu" thực ra là bảng hiệu được treo trên cổng vào kiểu cổ xưa của Trung Quốc, trước đó đều có bảo vệ đứng, ngăn không cho người đi vào.
Trước cửa đã ngồi không ít người, hiển nhiên đều là người muốn làm diễn viên quần chúng đang chờ đoàn làm phim đến chọn người, trẻ có già có, lớn tuổi thì tầm năm mươi đến sáu mươi, còn trẻ tuổi thì tầm mười bảy mười tám tuổi.
Nam nữ đủ cả, thật sự rất đông, nhìn sơ cũng đến khoảng trăm người, chỉ sợ hôm nay phải tay không mà về.
Giang Sắt nhíu mày, từ đằng sau cách cổng Trường Xuân Lâu có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo phông trắng đang chạy chậm tới, vốn một đám người đang ngồi tốp năm tốp ba thấy có người từ bên trong đoàn làm phim đi ra, liền đứng dậy cố gắng chen lên phía trước.
"Đừng chen lấn, đứng cách xa một chút, đang cần năm mươi diễn viên nam, bất kể độ tuổi, và hai mươi diễn viên nữ."
Người đàn ông trẻ tuổi đầu tiên hét to mấy tiếng, để mọi người đứng cách xa một chút rồi mới nói ra yêu cầu của mình.
Lô Bảo Bảo lôi kéo Giang Sắt chen vào bên trong, cô vừa thấy có cơ hội nhìn thấy minh tinh bằng xương bằng thịt, nên vô cùng hưng phấn, cũng không biết lấy sức từ chỗ nào, mà lôi kéo Giang Sắt mạnh mẽ chen vào trong đám người.
Người đàn ông trẻ tuổi của đoàn làm phim tùy ý điểm danh: "Anh, cô, ông..."
Người được điểm tên hưng phấn đứng sang một bên, còn những người khác vẫn còn tranh nhau hòng tiến lên phía trước, Lô Bảo Bảo giơ tay lớn tiếng hô:
"Chúng ta, chúng ta, là nữ!"
Giọng của cô khá lớn, người đàn ông trẻ tuổi xoay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy Giang Sắt.
"Các cô nữa."
Người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt sáng lên, dù là Giang Sắt bị Lô Bảo Bảo lôi kéo chen vào đám đông gần như là đang cố hết sức, nhưng vẫn rất quyến rũ. Sau khi người đàn ông chọn xong diễn viên quần chúng, đưa người vào đoàn làm phim, vẫn còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Giang Sắt mấy lần.
Người còn lại không được chọn trúng có chút thất vọng lại ngồi xổm xuống. Mọi người tiến vào đoàn làm phi, Lô Bảo Bảo giọng nói hưng phấn có chút run run:
"Sắt Sắt, chúng ta thật sự được chọn, thật sự được chọn đó, ha ha ha."
Cô lại muốn sờ điện thoai.
"Lát nữa tớ muốn chụp ảnh chung với Lưu Nghiệp, Lục Băng Băng, Triệu Nhược Quân, Nguyễn Mật, và còn muốn xin chữ ký nữa!"
Còn chưa vào đến đoàn làm phim, thì đã có người vội vã chạy tới, thúc giục:
"Đàn ông thì theo tôi đi sang bên này thay đồ hóa trang."
Còn một đám phụ nữ thì được người đàn ông trẻ tuổi dẫn đường chỉ về một hướng:
"Đi theo hướng kia, trên cửa có đề phòng thay đồ, bên trong có thợ trang điểm." Anh ta nói xong thì lại chỉ vào Giang Sắt gọi:
"Cô kia, tới đây."
Giang Sắt dừng một chút, mấy người phụ nữ đứng xung quanh cũng không cảm thấy kỳ lạ mà liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, rồi quay người đi tiếp,
Ngược lại Lô Bảo Bảo lại ngây ngốc nói: "Bảo cậu thì phải?"
Giang Sắt hướng người đàn ông đi tới, có lẽ bởi vì Lô Bảo Bảo ở đằng sau vẫn còn nhìn cô, nên người đàn ông kia cũng không làm ra hành vi gì quá khích, chỉ là từ trong quần jean móc ra một tấm danh thϊếp nói:
"Tôi tên là Trương Phàm, người chịu trách nhiệm tuyển diễn viên, nếu cô có hứng thú đóng phim điện ảnh, thì có thể gọi điện thoại cho tôi."