- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Dấu Chân Thời Gian
- Chương 57
Dấu Chân Thời Gian
Chương 57
Lúc này Thẩm Diệu Đông mới hiểu, thì ra sự thoải mái của cô ngày hôm qua đều đang diễn kịch, chỉ vì mình để mình yên tâm. Ngón tay anh hoảng loạn gõ trên bàn phím điện thoại, “Ai cho phép em không gặp mặt, không liên hệ, anh không đồng ý.”
Nhưng lúc anh ấn gửi đi, trên màn hình Wechat hiển thị đối phương không còn là bạn của bạn. Không thể tưởng tượng được anh mất mấy giây nhìn chằm chằm vào những con chữ trên màn hình, Thẩm Diệu Đông thoát Wechat, tìm danh bạ, gọi điện cho Trịnh Thanh, trong điện thoại vọng vào tai một giọng nữ lạnh lùng, “Xin lỗi, số máy bạn đang gọi hiện tại đang tắt máy…”
Anh vất điện thoại lên bàn, ấn máy bàn, gọi Hà Tử Hân, “Lập tức mua cho tôi một vé máy bay chuyến sớm nhất đến Hạ Môn…”
Thấy Hà Tử Hân vẫn còn đang sững người tại chỗ, anh quát to, “Cô còn đứng ở đó làm gì, nhanh chóng đi mua vé máy bay đi.”
“Nhưng chiều nay anh còn có cuộc họp.”
“Hủy, hủy hết cho tôi.”
Cho đến trước khi lên máy bay, điện thoại của Trịnh Thanh vẫn trong trạng thái tắt máy như cũ. Thẩm Diệu Đông phiền muộn đặt điện thoại xuống, thật là không nên đưa cô về Bắc Kinh, bây giờ sự việc đã thành như này.
Sau hơn ba tiếng, Thẩm Diệu Đông đến Hạ Môn, vẫn không thể gọi được cho cô. 7 giờ tối, sau khi lên đảo anh chạy thẳng tới quán café, trong quầy pha chế của quán chỉ có Ôn Ninh và Tiểu Mạc.
“Trịnh Thanh đang ở đâu, em có biết không?” Thẩm Diệu Đông hỏi Ôn Ninh.
“Buổi chiều chị ấy đến nhà em đón Summer, rồi sau đó nói phải đi một chuyến đi khá dài, sẽ không tới quán café.”
“Chỉ có như vậy thôi sao, cô ấy không nói cô ấy đi đâu?”
Ôn Ninh gật đầu, “Vâng, em còn cho rằng chị ấy ở cùng anh.”
Đứng dưới nhà Trịnh Thanh, nhìn vào trong qua ban công, một màn đen tối trong nhà, cô cũng không ở nhà. Căn hộ ở Hạ Môn, đây là nơi duy nhất mà Thẩm Diệu Đông biết, nếu như cô đã cố ý tránh mình, vậy cô chắc chắn sẽ không ở đây. Đến khi anh đến đó, quả nhiên đã xác minh cho dự đoán của anh, nhấn mật khẩu đi vào, bên trong không một bóng người.
Anh mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, muộn phiền cúi đầu vùi vào trong hai khuỷu tay, anh thật sự không biết có thể đi đâu tìm Trịnh Thanh. Tại sao mình lại bất cẩn để cô về Hạ Môn như vậy, tại sao mình đến cô rốt cục là vui hay buồn cũng không nhìn ra, tại sao mình lại cứ phải đưa cô ấy về nhà để cô ấy phải chịu sự tủi thân như vậy…
Trong homestay ở Hạ Môn, Trịnh Thanh nhìn Summer đang cúi đầu ăn đồ ăn ngon lành, vuốt ve lông trên lưng nó, “Summer, những ngày tới tạm thời chúng ta sẽ sống ở đây.”
Nhà họ Thẩm, bà Thẩm cầm mấy tờ giấy đặt trên bàn, “Ông xem đi, con trai quý hóa của ông đã tìm cho ông con dâu thế nào, tôi nghe nói hôm qua nó lại chạy đến Hạ Môn.”
Ông Thẩm đeo kính lão, cố gắng nhìn những dòng chữ trên giấy.
“Đã từng kết hôn, còn có con gái 20 tuổi…” Bà Thẩm càng nói càng tức giận.
“Chẳng phải chồng cũ và con gái đều bị bệnh mà chết sao, căn bệnh di truyền dì đó, nghiêm trọng vậy sao.”
“Ông có thể quan tâm đến trọng điểm được không, mắc bệnh gì quan trọng à?”
Ông Thẩm xem xong rồi tháo kính ra, “Vậy còn trọng điểm gì?”
“Thẩm Diệu Đông còn mua cho cô ta một cửa hàng khoảng mấy trăm vạn tệ, cô ta mở quán café trên Cổ Lãng Tự, chắc chắn là tên tiểu tử Thẩm Diệu Đông bỏ tiền, cũng không biết người con gái này có sức hấp dẫn gì mà để nó quấn quanh không dứt, ông nói xem sao chúng ta lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch đến vậy?”
Lời vừa dứt, Thẩm Diệu Đông đi vào, nhìn mớ giấy lộn trên bàn, cầm lên nhìn qua, sau đó xé nát mấy tờ giấy, “Xem ra bố mẹ đều biết rồi, con sẽ kết hôn với Trịnh Thanh.”
“Không được, trừ khi mẹ chết.” Bà Thẩm trả lời chắc như đinh đóng cột, “Chỉ cần mẹ và bố con còn sống, thì người con gái đó mãi mãi không được bước chân vào cửa nhà họ Thẩm.”
Thẩm Diệu Đông quay đầu nhìn sang bố, “bố, bố cũng có ý này sao?”
“Diệu Đông, hay là con thử xem, con gái của chú Vương…”
Cho dù bố anh còn nhẹ nhàng hơn mẹ anh rất nhiều, nhưng Thẩm Diệu Đông vẫn hiểu được câu nói của ông, anh cũng có thái độ kiên quyết phản đối, “Đã như này, sau này việc của con không còn liên quan gì tới bố mẹ, con sẽ tự mình làm.” Thẩm Diệu Đông nói rồi, chưa kịp đợi bố mẹ phản ứng, quay người đi.
“Nó như này là có ý gì…Nó muốn làm gì?”
Ông Thẩm nhún vai, “Con trai bà, tôi sao biết được.”
“Nó không phải con trai ông à?” Bà Thẩm kích động hỏi ngược lại, “Thật là cánh cứng muốn bay đi rồi, đến bố mẹ cũng không coi ra gì.”
Bên bờ biển, Trịnh Thanh dắt Summer tản bộ, cô đã sống 4 ngày ở homestay, trong thời gian này không mở điện thoại lên lần nào, cũng không biết Thẩm Diệu Đông thế nào, có đang đi tìm cô không, thời gian sẽ có thể quên đi tất cả, cũng giúp Thẩm Diệu Đông quên mình, cô tin chắc ở điểm này.
Trong phòng họp công ty Thẩm Thị, cuộc họp lâm thời của hội đồng quản trị, những thành viên trong hội đồng quản trị lần lượt hỏi Thẩm Kiến Hoa, bây giờ giám đốc công ty đã từ chức, bước tiếp theo nên làm thế nào.
Thẩm Kiến Hoa đau đầu đỡ lấy trán, nghĩ một hồi rồi nói, “Có thể gần đây áp lực công việc của Diệu Đông quá lớn mới nhất thời kích động, đơn từ chức giữ lại ở chỗ tôi trước, tin này cũng tạm thời phong tỏa, nói với người ngoài nó đang nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài. Các vị cũng đều là nguyên lão của Thẩm Thị, cũng đã thấy Thẩm Diệu Đông lớn lên, cũng đã hiểu được phần nào con trai tôi, nó không phải là người không có trách nhiệm, mong các vị trưởng bối cho nó thêm một chút thời gian, tôi tin rằng nó nhất định sẽ quay lại.”
Ra khỏi phòng họp, vừa bước vào phòng làm việc của Thẩm Diệu Đông, Thẩm Kiến Hoa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Bà Thẩm vội vàng đi lên trước, “Sao rồi, đã ổn định đám người đó chưa?”
“Tạm thời ổn định, bà thật sự không định tìm Diệu Đông về?”
“Không đi, chẳng phải nó dám dùng cách này để uy hϊếp sao. Không biết con đàn bà đó đã cho nó uống thuốc mê bùa lú gì, lại có thể nghĩ ra chiêu này ép chúng ta cúi đầu, nói gì tôi cũng không đi. Tôi đã đóng băng tất cả tài khoản ngân hàng và thẻ tín dụng của nó, bây giờ trên người nó không có gì, tôi xem con đàn bà đó có thể lấy một thằng nghèo kiết xác không.”
Nửa tháng sau, Trịnh Thanh đưa Summer quay lại đảo. Khi cô mở cửa nhà, nhìn thấy người đứng trong phòng khách, kinh ngạc đến nỗi chiếc chìa khóa trong tay đã rơi xuống đất, “Anh…sao lại ở đây?”
Summer phấn khích chạy về phía Thẩm Diệu Đông, nhảy vào giữa hai chân anh ngửi ngửi, Thẩm Diệu Đông cúi người vuốt ve Summer, “Summer đã lâu không gặp, mày có nhớ tao không?”
Summer phát ra âm thanh gâu gâu, hình như thật sự đang trả lời anh.
Thẩm Diệu Đông chầm chậm đi về phía Trịnh Thanh đang sững người ở cửa, vuốt nhẹ mái tóc cô, “Em thì sao, em có nhớ anh không?”
Trịnh Thanh mím môi, kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, “Tại sao anh lại ở đây, anh vẫn chưa trả lời em.”
“Anh ở đây đợi em quay về, anh đã đợi hơn 10 ngày rồi, sao em lại tàn nhẫn để anh đợi lâu như vậy.”
“Ai nói anh đợi em, chẳng phải đã nói không gặp nhau nữa rồi sao, anh không hiểu sao?” Những giọt nước mắt như những hạt trân châu từng hạt từng hạt rơi xuống sàn gỗ.
Thẩm Diệu Đông cúi đầu, hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt cô, “Anh đương nhiên phải đợi em…” Nói rồi nửa quỳ xuống sàn, trong tay không biết từ đâu đã biến thành một chiếc nhẫn, “Trịnh Thanh, lấy anh nhé, chúng ta kết hôn nhé.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Dấu Chân Thời Gian
- Chương 57