Hệ tiêu hóa của Summer đã bị nhiễm virut, cho nên mấy ngày nay đều không ăn, chỉ có thể dựa vào truyền dịch để chống lại với virus và bổ sung dinh dưỡng.
Trong căn hộ ở Hạ Môn, sau khi bác sĩ truyền dịch xong cho Summer, dặn dò Trịnh Thanh và Thẩm Diệu Đông, “Mấy này này hoàn toàn không thể ăn, phải truyền dịch liên tục 7 ngày, nếu như summer có thể vượt qua ngày thứ 7, và có thể tự mình ăn được, thì coi như là khỏi bệnh, 7 ngày này rất quan trọng.”
Trịnh Thanh vuốt ve Summer trong lòng, “Con nhất định phải trụ được, Summer.”
Thẩm Diệu Đông tiễn bác sĩ ra ngoài cửa, bác sĩ nói với anh ngày mai sẽ tới truyền dịch cho Summer, tiện thể quan sát tình hình của nó.
Quay lại phòng khách, Thẩm Diệu Đông thấy Summer đang nằm cuộn tròn trong lòng Trịnh Thanh, đôi tai cụp xuống mệt mỏi, mắc bệnh nên nó cũng rất khó chịu.
“Summer rất nặng, em đừng bế nữa, đặt xuống sofa đi.” Thẩm Diệu Đông đi qua, muốn bế Summer lên.
Bị Trịnh Thanh chặn lại, “Nó vốn dĩ không được thoải mái, anh đừng đặt nó tới lui nữa.”
“Được được, nghe em.”
Cho đến tận tối, mới truyền dịch xong, Summer cũng ngủ đi trong lòng Trịnh Thanh, lúc này cô mới đặt Summer lên ghế sofa.
“Summer ngủ rồi, chúng ta xuống dưới ăn chút gì.”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Em không muốn ăn, anh một mình đi ăn đi.”
“Hôm nay mới ngày đầu tiên, em không ăn làm sao có tinh thần để chăm sóc Summer, hay là em gọi về ăn nhé.”
Trịnh Thanh không nói nữa, coi như là đồng ý ngầm, lúc này Thẩm Diệu Đông mới mở điện thoại ra.
Nghĩ Trịnh Thanh cũng không muốn ăn gì, Thẩm Diệu Đông gọi một cái pizza, cũng có thành phần dinh dưỡng, là thứ trẻ con đều thích ăn, vậy đương nhiên là thơm nhất, bây giờ đối với Trịnh Thanh mà nói, ăn được là quan trọng nhất.
Thẩm Diệu Đông đặt pizza vào đĩa, rồi lại mở tủ bát tìm dao dĩa, bưng đến phòng khách cho Trịnh Thanh, “Em ăn đi, còn có nước cam, anh đi lấy cho em.”
Đợi Thẩm Diệu Đông lấy nước cam ra, thấy Trịnh Thanh chỉ ăn được một miếng nhỏ, thì đặt xuống, lại bưng đĩa tới, “Em ăn thêm chút nữa đi.”
Trịnh Thanh quay đầu nhìn anh, “Anh không đi sao, không về Bắc Kinh sao?”
Vốn dĩ Thẩm Diệu Đông vẫn chưa đặt vé máy bay về Bắc Kinh, tình hình hiện tại sao anh có thể quay về được chứ, “Anh không về, ở đây cùng em với Summer, đợi một tuần nữa rồi nói.”
Trịnh Thanh không nói, đỡ lấy đĩa, tiếp tục ăn pizza, “Anh cũng đói rồi, anh cũng nhanh ăn đi.”
“Ừ.”
Ăn hết miếng pizza, Trịnh Thanh uống hết một nửa cốc nước cam, ưu lo hỏi Thẩm Diệu Đông, “Anh nói summer có thể khỏe lại không?”
“Đương nhiên có thể, em đừng tự dọa mình nữa, anh đi lấy thêm cho em một miếng nữa.”
“Không cần nữa, em ăn no rồi.”
Hai người ra ngoài gấp gáp, đồ dùng sinh hoạt cá nhân đề để ở nhà trên Cổ Lãng Tự, những đồ đạc còn lại ở đây Trịnh Thanh một là mang về, hoặc là đã quá hạn bị cô vất đi rồi, bây giờ ít nhất cũng phải sống ở đây một tuần, Trịnh Thanh đứng dậy, chuẩn bị đi xuống nhà mua đồ.
“Em đi đâu vậy?” Thẩm Diệu Đông gọi cô lại.
“Ở đây không có vật dụng gì, còn phải sống ở đây 7 ngày, em đi mua ít đồ.”
“Để anh đi, mua gì em liệt vào trong note cho anh.” Thẩm Diệu Đông đưa điện thoại cho cô, “Em viết vào phần ghi chú là được.”
Trịnh Thanh đỡ lấy điện thoại của anh, thấy hình nền vẫn là tấm ảnh hai người selfie trên Cổ Lãng Tự, cô nhìn anh, im lặng không nói cúi đầu mở phần ghi chú của điện thoại.
Thẩm Diệu Đông nhận lại điện thoại, nhìn ghi chú Trịnh Thanh đã viết xong, trước khi ra ngoài không quên dặn dò cô, “Em đi lên giường nghỉ một lát đi, anh đi một lát rồi về.”
Thẩm Diệu Đông nhìn bên trên đều là những vật dụng hàng ngày, mấy ngày nay hai người cũng không mang theo quần áo để thay, ra khỏi siêu thị, anh lại đến trung tâm thương mại bán quần áo nam nữ mua 3 bộ quần áo, mua luôn cả nội y và đồ ngủ của hai người, bây giờ cũng không quan tâm có phải là vật phẩm sa sỉ gì không, dù sao cũng không phải gặp người khác, đại khái cho qua là được.
Trịnh Thanh muốn đi tắm, nhưng phát hiện trong tủ không còn bộ quần áo nào, đương nhiên cũng bao gồm đồ ngủ, nhưng vừa rồi lại quên nói muốn mua đồ ngủ cho Thẩm Diệu Đông.
Trịnh Thanh đi ra cầm điện thoại đặt trên sofa ngoài phòng khách, thuận tiện nhìn summer đang cuộn tròn bên cạnh, chú chó đang ngủ rất ngon, thở đều, cũng không có hiện tượng muốn nôn.
Cô dịu dàng xoa đầu Summer, “Con nghỉ ngơi cho khỏe nhé, nhất định phải trụ qua mấy ngày này.”
Sau khi đóng cửa sổ ngoài phòng khách, cô mới quay về phòng ngủ, nhìn thời gian trên điện thoại, Thẩm Diệu Đông đã ra ngoài hơn 1 tiếng, chắc là sắp về, thế là cô không gọi điện thoại nữa.
Lúc này, cửa căn hộ mở ra, Thẩm Diệu Đông vẫn nhớ mật mã ở đây, đồng thời cũng nhớ đây đã từng là một tổ ấm yêu thương của Vu Bân và cô.
Thẩm Diệu Đông xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng ngủ, lấy ra từ trong đó một túi giấy màu hồng và một túi bóng trong suốt của siêu thị, trong đó là quần áσ ɭóŧ, váy ngủ, khăn mặt, bàn chải kem đánh răng và những vật dụng khác của Trịnh Thanh, “Em vãn chưa tắm đúng không, anh mua cho em đồ để thay.”
Trịnh Thanh mở túi ra, anh còn mua cả váy ngủ, đến quần áσ ɭóŧ cũng không quên.
Váy ngủ còn có thể miễn cưỡng mặt đại, nhưng quần áσ ɭóŧ không giặt cũng không thể mặc vào người, Trịnh Thanh chỉ cầm váy ngủ đi vào nhà tắm trong phòng ngủ.
Thẩm Diệu đông đem những quần áo khác đặt vào trong tủ quần áo, sau đó lấy quần áo ngủ của mình, đợi Trịnh Thanh tắm xong, mình tắm sau.
Anh đi đến bên ghế sofa, nhìn Summer, “Người anh em, mày phải giữ vững nhé. Tao có thể cưới được vợ hay không đều nhờ vào mày đó.”
Sau khi Trịnh Thanh tắm xong, mặc váy ngủ đến phòng khách, Thẩm Diệu Đông cố tình mua cho cô một chiếc váy ngủ cổ chữ V khoét sâu, sắc xuân theo hơi thở phập phồng trước ngực khiến anh không rời mắt, đồng thời cũng chú ý đến sợi dây chuyền đeo ở Thượng Hải cô đã không còn đeo nữa.
“Hôm nay anh ngủ sofa đi.” Trịnh Thanh nhìn Thẩm Diệu Đông nói.
“Summer nằm ở sofa, sao anh ngủ được.” Thẩm Diệu Đông đáng thương nhìn cô, “Anh không thể ngủ trên giường sao?”
“Nhưng chỉ có một chiếc giường.”
“Cũng chẳng phải chưa từng ngủ cùng giường, có gì mà không thể chứ.”
Trịnh Thanh quay về phòng ngủ, mở tủ quần áo, phát hiện bên trong đó có hai cái chăn, cũng may lúc đó mình không vất cái này đi. Cô ôm hai cái chăn vất lên giường, cho dù ngủ cùng một giường cũng không thể ngủ cùng nhau.
Thẩm Diệu Đông đi vào phòng ngủ, thấy hai cái chăn đặt trên giường, lập tức hiểu được dụng ý của cô, lên giường trước rồi tính sau, anh cũng không vội một ngày, anh cầm áo ngủ và quần đùi đặt ở bên ngoài, vừa đi vào phòng tắm, Trịnh Thanh gọi anh lại, “Hôm nay đừng thay quần đùi, vừa mới mua xong phải gặt mới mặc được, hôm nay anh mặc tạm đi, bây giờ giặt mai có thể khô.”
“Vậy...”
“Lát nữa em đi gặt, ngày mai có thể khô, anh đặt ở đó đi.”
Hai người nằm quay lưng nhau, Trịnh Thanh không muốn nói, Thẩm Diệu Đông cũng không dỗ dành, tắt đèn đi ngủ.
Thẩm Diệu Đông nhìn lên trần nhà, cảm thật thật là không thể tưởng tượng nổi, mình lại nằm trên giường trước đây của Vu Bân và Trịnh Thanh, vì Trịnh Thanh, anh đã có thể làm tới bước này, đến bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười.