- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Dấu Chân Thời Gian
- Chương 36
Dấu Chân Thời Gian
Chương 36
Đây là lần đầu tiên Thẩm Diệu Đông được ăn đồ ăn Trịnh Thanh nấu, vừa thử một miếng liền khen không ngớt, “Không ngờ tay nghề của em lại tốt như vậy.”
“Cũng bình thường thôi, bình thường chỉ một mình, tôi cũng lười nấu.”
“Em thật khiêm tốn, hôm nay coi như tôi có phúc được ăn. Nồi lẩu này cùng với bia thật hoàn hảo.”
Trịnh Thanh cười, “Vậy thì anh phải ăn nhiều hơn chút. Nhưng hôm nay giao thừa, anh không về nhà sao, hay là vẫn luôn ở Hạ Môn?”
“Hai ngày trước quay về một chuyến, hôm nay mới quay lại Hạ Môn.”
“Vậy tại sao không ở nhà hết Tết rồi quay lại, mấy ngày này cũng không cần đi làm.”
“Không muốn ở nhà, chỉ là muốn một thân một mình tự tại.”
Hai người vừa ăn lẩu vừa uống bia, uống hết 7 lon bia còn lại trong tủ lạnh, Thẩm Diệu Đông nhìn Trịnh Thanh với cặp mắt khác, “Không ngờ tửu lượng của em lại tốt như vậy.”
“Anh cho rằng tôi chỉ biết pha rượu thôi sao. Đi ra mở TV đi, sắp có Đêm Xuân rồi.”
“Năm nào rồi em còn muốn xem Đêm Xuân?” Thẩm Diệu Đông mồm thì nói như vậy nhưng cũng đến phòng khách mở TV lên.
“Không như vậy thì rất lạnh lẽo, mở TV thấy náo nhiệt hơn chút.”
“Đợi lát nữa ăn xong chúng ta đi đốt pháo hoa.”
Trịnh Thanh vẫn không hiểu lớn đầu như này rồi còn thích chơi mấy trò trẻ con.
Ăn xong, Trịnh Thanh vừa mới dọn dẹp xong phòng bếp, đã bất đắc dĩ bị Thẩm Diệu Đông lôi ra bãi biển, mới hơn 8 giờ, mọi người đều ở nhà xem Xuân Vãn, trên bãi biển không có người.
Trịnh Thanh đứng ở một nơi rất xa, nhìn Thẩm Diệu Đông đang châm ngòi nổ pháo hoa, rồi Trịnh Thanh chạy chậm qua đó.
Theo mỗi tiếng “Đùng” lại là một đọt pháo hoa bay lên bầu trời đêm, nở ra những bông hoa tuyệt đẹp, bầu trời đêm tối tăm phút chốc lại được sáng lên.
Trịnh Thanh nhìn lên trời, tán thưởng,”Oa, thật đẹp.”
“Đẹp đúng không, cái này thú vị hơn pháo nổ nhiều, phụ nữ thường thích nó.”
Trịnh Thanh quay đầu nhìn anh, “Xem ra anh cũng đã dùng cái này lừa gạt không ít thiếu nữ.”
“Không, đây là lần đầu tiên tôi làm việc này.”
Thẩm Diệu Đông thấy Trịnh Thanh không tin, “Thật đó, tôi chỉ là thấy trên Wechat có người bạn làm như vậy, bạn gái của cậu ấy đã đồng ý lời cầu hôn.”
Chủ đề dường như đã đi rất xa, Trịnh Thanh nhíu lông mày, tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn những bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Pháo hoa có đẹp đi nữa, cũng chỉ được một lúc, rất nhanh không còn nữa. Hai người đi trên con đường về nhà, Trịnh Thanh đột nhiên dừng lại, “Hôm nay đã hết chuyến tàu từ sớm rồi, tối nay anh ở đâu?”
“Ở đâu, khách sạn, khách sạn ở trên đảo hôm nay cũng không làm việc sao?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, mọi người đều về nhà cùng nhau đón giao thừa, chắc là không có. Nhưng nếu như muốn tìm, chắc cũng có thể tìm được.”
“Vậy tôi ở nhà em là được rồi.”
“Cái gì?” Trịnh Thanh hoảng hốt nhìn anh.
“Em đừng hiểu lầm, tôi ngủ ở phòng ngủ của khách, hoặc là sofa ngoài phòng khách cũng được.”
Chương trình Đêm Xuân thật sự quá nhạt nhẽo, Thẩm Diệu Đông đã lờ đờ buồn ngủ, cũng không biết Tứ thẩm Ngũ thẩm này là thẩm gì. Anh dụi mắt, “Chỗ em còn rượu không, mới 10 giờ hơn sao tôi lại buồn ngủ vậy.”
“Trong nhà tôi hình như còn rượu vang, tôi đi lấy cho anh nhé.”
Thẩm Diệu Đông nhìn cô từ phía sau, trong nhà người phụ nữ đơn thân này sao lại nhiều rượu đến vậy. Trịnh Thanh cầm chai rượu vang và hai cái ly đế cao, rót rượu vào ly.
“Em còn muốn uống?” Thẩm Diệu Đông kinh ngạc với tửu lượng của cô.
“Sao vậy, anh sợ tôi say à, dù sao cũng đang ở nhà, say thì ngủ thôi.”
“Cũng có lý.” Nói rồi Thẩm Diệu Đông và Trịnh Thanh cụng ly.
Một nửa chai rượu còn lại đã bị hai người uống hết.
Theo tập tục của Trung Quốc, phải thức qua 12 giờ mới tính là đón giao thừa. Thẩm Diệu Đông cuối cùng cũng thức được đến sáng, vừa đặt ly rượu trên tay xuống, bên ngoài vang lên tiếng pháo rộn ràng.
Trịnh Thanh từ sofa ngồi dậy, chuẩn bị quay về phòng ngủ, tối nay cô uống không ít, lại uống hai loại rượu và bia, đứng dậy mới cảm thấy chóng mặt, cô ngã xuống sofa, không nghiêng lệch lại ngã vào lòng Thẩm Diệu Đông.
Bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Thanh chăm chú nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ vì rượu của Thẩm Diệu Đông, vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Diệu Đông khóa chặt trong lòng.
Trịnh Thanh cảm thấy cơ thể mình bị một đôi tay cuộn lại, cả người ngồi trên người Thẩm Diệu Đông, chạm nhẹ vào cánh tay anh, lại nhanh chóng rút lại, cánh tay của anh đang hừng hực như nham thạch đang nóng chảy, đồng thời cũng làm tan chảy lí trí của cô.
Cô mặc một chiếc áo len cổ V mỏng, tư nhế như này khiến ánh mắt của Thẩm Diệu Đông vừa hay chạm tới trước ngực, cảnh đẹp làm say đắm lòng người, khiến anh chỉ liếc nhìn thôi cũng cuộn trào du͙© vọиɠ.
Không kiềm chế lại được suy nghĩ muốn hôn cô, anh kéo cô dựa vào ngực mình, người trong lòng đã hoàn toàn không kháng cự nữa, anh liều lĩnh cúi đầu phủ lên môi cô, nhẹ nhàng thăm dò dần dần biến thành cướp đoạt hung tàn, đầu lưỡi tùy tiện linh hoạt dịch chuyển trong khoang miệng cô, như muốn hút hết lấy mùi vị ngọt ngào của cô.
Trịnh Thanh như đặt mình vào trong mơ, cảm cung và xúc giác lại chân thực đến vậy, làm người ta không thể tin được người yêu cô lại quay về bên cạnh cô.
Nhắm mắt lại, cô buông bỏ bản thân rơi vào sự nóng bỏng trong cái hôn nóng bỏng của anh, bất luận trước mắt là cảnh trong mơ hay là hiện thực, cô đều không muốn lừa dối bản thân rằng cô đang rất nhớ anh.
Cô nhớ anh, nhớ đến phát điên.
Đôi tay nhỏ chủ động ôm lấy cổ thon dài của anh, cô nhiệt tình trả lời chiếc hôn của anh, vừa khıêυ khí©h xoa nhẹ đùa bỡn yết hầu đang nhô cao cao nơi cổ họng, rõ ràng cảm thấy từng lần chuyển động trượt nhẹ nhanh chóng, vội vàng ở khắp cơ thể, mà còn cảm thấy có một vật ma thuật nào đó đang ở dưới chân mình đang giãn nở đến cực điểm.
Trịnh Thanh đã bị tìиɧ ɖu͙© dày vò đến quên đi cả hô hấp, thân thể mềm nhũn khó kiềm chế được mà nhẹ nhàng cử động dưới thân thể anh, lại một đợt đả kích cứng rắn mà nóng hổi khắp cơ thể.
Cô mở to con ngươi mắt lấp lánh một vài giọt nước mơ màng nhìn anh, thở nhẹ, đôi môi tuyệt đẹp hồng nhuận dưới ánh sáng vàng của ngọn đèn, khoái khẩu khiến người ta muốn một miếng nuốt chọn.
Cô nhẹ nhàng khẽ quay mặt qua một bên, vô tình chạm phải hai con ngươi đang điên cuồng trong ham muốn, nhắm mắt lại dùng hai tay cởϊ áσ vest của anh, phủ lên vật nóng hổi rồi phả lên đó hơi thở nóng rực, cúi đầu ngậm lấy đỉnh chóp nơi anh đang nở lên đau đớn đến cực điểm, từng chút từng chút chiếm lấy sâu hơn nơi đang bốc cháy của anh.
Thẩm Diệu Đông khàn giọng tỏa ra những hơi lạnh, vật đó nóng bỏng cháy rực dưới sự ma sát càng thêm run rẩy trong khoang miệng của cô, muốn cô dừng lại, nhưng ma xui quỷ khiến cúi người ép chặt đầu cô để bản thân mình thêm gần cô hơn. Lúc này đầu lưỡi cô không chú ý lướt qua nơi mềm mại nhất dưới thân thể anh, du͙© vọиɠ ẩn náu bấy lâu trong cơ thể không kiểm soát được mà dốc toàn lực bộc phát ra.
Anh vỗ nhẹ vào mặt cô để mình thoát khỏi khoang miệng của cô, cánh tay đặt ngang dưới nách cô, không chú ý thuận tay giật đứt dây chuyền trên cổ cô, hai người dường như cũng không để tâm được quá nhiều, anh nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể cô, đặt cô nằm quay lưng về dưới thân mình.
Đôi môi nóng hổi phủ lên, thêm vào đó là khí thế dời non lấp biển, cuốn gọn hương vị của anh còn sót lại trong khoang miệng cô, quyện cùng với lưỡi cô.
Thẩm Diệu Đông đã kéo váy cô xuống dưới phần eo, thân dưới dán chặt vào vùng dưới mông rất đàn hồi của cô, đưa vật nóng bỏng từ từ tiến sâu vào vùng giữa hai chân, sau đó bắt đầu vừa nhanh vừa hung dữ dùng lực thăm dò sâu bên trong, nhanh chóng tiến vào rút ra nơi giữa hai chân của cô.
Hơi thở gấp của hai người cùng với tiếng rên nhẹ hòa vào với nhau tạo lên một cảnh tình sắc ấm áp, tận đến khi Thẩm Diệu Đông như chết đi thoát khỏi lớp màng mỏng, xung quanh mới dần dần tĩnh lại, trong không khí lại phảng phất hơi thở tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Dấu Chân Thời Gian
- Chương 36