- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Dấu Chân Thời Gian
- Chương 30
Dấu Chân Thời Gian
Chương 30
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Diệu Đông mở cửa sổ trong phòng khách sạn, ánh nắng buổi sáng ấm áp len vào, không khí trong lành xen thêm chút mùi tanh của nước biển, Thẩm Diệu đông vươn người, lại là một chủ nhật đẹp trời.
Trong nhà hàng dưới sảnh, Thẩm Diệu Đông vừa ăn sáng vừa nghĩ xem nên có sắp xếp gì cho ngày cuối tuần tươi đẹp này, nhưng trước tiên phải hẹn Trịnh Thanh đã, anh đột nhiên ý thức mình vẫn chưa có số điện thoại của cô, nhưng việc này cũng dễ thôi, tìm Vu Bân là được.
Vu Bân nhận điện thoại của Thẩm Diệu Đông, còn cho rằng cậu ấy hỏi về dự án ở Thượng Hải, không ngờ lại hỏi số điện thoại của Trịnh Thanh. Vu Bân cũng không hỏi nhiều, liền nói số điện thoại của Trịnh Thanh cho Thẩm Diệu Đông, trước khi cúp máy, anh vẫn không kiềm được hỏi một câu, “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Thẩm Diệu Đông nhất thời không phản ứng, “Ai, Trịnh Thanh?”
“Ừm.”
“Rất tốt, dạo gần đây hai người không liên hệ với nhau sao?”
“Ừm, tốt là được.”
Thẩm Diệu Đông cảm thấy trong lời nói của Vu Bân có chút gì đó không đúng, nhưng đầu bên kia đã cúp máy, dội đến tiếng tút tút.
Sau khi lấy được số điện thoại của Trịnh Thanh, Thẩm Diệu Đông thử tìm kiếm Wechat của cô qua số điện thoại, sau đó ghi chú tên mình, gửi lời mời kết bạn.
Lúc này, Trịnh Thanh cũng đang ăn sáng, nghe thấy tiếng rung điện thoại, mở Wechat, nhìn thấy lời mời kết bạn của Thẩm Diệu Đông, cũng không nghĩ nhiều, ấn chấp nhận.
Nhìn thấy lời mời của mình được chấp nhận, Thẩm Diệu Đông vội vàng lấy điện thoại, nhập vào hộp thoại, “Buổi trưa có thể cùng nhau ăn trưa không?” Biết Trịnh Thanh buổi tối phải ở quán cafe, cho nên anh mới hẹn bữa trưa.
Trịnh Thanh cầm điện thoại lên, nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần, sau đó trả lời Thẩm Diệu Đông, “Chiều tôi có việc, sợ rằng không thể ăn cùng anh, thật xin lỗi.”
Lại một lần nữa bị Trịnh Thanh khéo léo từ chối, trong lòng Thẩm Diệu Đông không biết có bao nhiêu chút tức giận cau có, nhưng anh cũng không nói ra, chỉ trả lời một câu, “Ok, vậy em bận việc của mình trước đi.”
Thẩm Diệu Đông chẳng có việc gì để làm trong khách sạn, lê lết đến 12 giờ trả phòng, sau khi rời khỏi khách sạn, nhìn thời tiết đẹp như vậy, quyết định đi dạo một vòng trên đảo rồi mới quay về Hạ Môn.
Tự dưng anh lại đi đến cửa phòng tập khiêu vũ, bởi vì trước đây đã gặp Trịnh Thanh nhảy ở đây, Thẩm Diệu Đông cố ý dừng lại nhìn vào bên trong, thật sự nhìn thấy thân hình quen thuộc, điệu nhảy lần này khác với lần trước.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy anh, đến trước cửa hỏi, “Chào anh, anh là...muốn tư vấn vũ đạo...hay là...”
“Bạn tôi ở trong đó, tôi đợi cô ấy.”
“Ồ, vậy anh vào đây ngồi đợi ạ, em rót nước cho anh.”
Thẩm Diệu Đông ngồi ở đó, nhìn Trịnh Thanh nhảy một lát, sau đó lấy điện thoại ra chơi game, khoảng hơn nửa tiếng sau, Trịnh Thanh cũng tan học ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Diệu Đông đang ngồi ở sảnh chờ, “Ây, sao anh lại ở đây?”
“Có phải rất tình cờ không, em thấy chúng ta có duyên cỡ nào chưa, còn có thể gặp nhau ở đây.”
Trịnh Thanh nhất thời nghẹn lời, “Tôi vừa mới nhảy xong cả người toàn mồ hôi, phải quay về tắm trước.”
Thẩm Diệu Đông đứng dậy, “Được, cùng nhau đi nhé.”
Trịnh Thanh thấy Thẩm Diệu Đông cứ đi theo mình, quay đầu nhìn anh, “Anh muốn quay về cùng với tôi?”
Thẩm Diệu Đông giả bộ ngây thơ, “Em đây là đang muốn mời tôi đến nhà em đúng không, vậy đương nhiên được rồi.”
“Ồ...Tùy anh vậy.” Không biết nói thế nào, Trịnh Thanh thẳng thắn buông bỏ.
Cuối cùng Thẩm Diệu Đông cũng như “tiến dần từng bước” như ý nguyện, Trịnh Thanh chỉ vào ghế sofa bên cạnh, “Anh ngồi đây một lát, tôi rót nước cho anh.”
“Không thể cho tôi một ly cafe sao?”
Trịnh Thanh liếc nhìn anh, còn người này thật là được đằng chân lân đằng đầu, “Trong nhà không có máy pha cafe, nếu như anh muốn uống cafe chỉ có thể đến quán cafe.”
“Wa, vậy thì cho tôi một cốc nước lọc đi.”
Trịnh Thanh bưng cốc nước ra, “Anh ngồi đây một lát, tôi phải đi tắm rồi thay đồ.”
Thẩm Diệu Đông nhìn Trịnh Thanh đi vào phòng ngủ, đứng dậy đi một vòng ở phòng khách, lúc anh muốn đi ra ngoài ban công xem xem, một chiếc thùng dưới chân cửa sổ đã thu hút sự chú ý của anh.
Cái hộp đó không được dán lại, anh cúi người tò mò nhìn vào, bên trong là dép đi trong nhà của nam, quần áo ngủ của nam, còn có vật dụng vệ sinh cá nhân, Thẩm Diệu Đông đoán chắc là bạn trai trước đây của cô để lại, bây giờ Trịnh Thanh gói lại, là muốn vất đi sao.
Trịnh Thanh tắm xong thay quần áo ra ngoài, thấy Thẩm Diệu Đông đang đứng ở ban công, “Anh vừa rồi chẳng phải nói muốn uống cafe sao, bây giờ tôi đến quán cafe, anh có đi cùng không?”
Thẩm Diệu Đông đi vào từ ban công, “Ok, dù sao tôi cũng không có việc gì. Tầm nhìn từ ban công nhà em thật tuyệt, có thể nhìn thẳng ra biển, cũng tính là nhà view biển.”
“Cái gì mà nhà view biển, căn nhà này của tôi đã rất cũ rồi.” Trịnh Thanh nhìn chằm anh, “Nói đến nhà đất, một Tổng giám đốc bất động sản như anh, sao tôi lại cảm thấy rất nhàn hạ, chẳng giống với những người mà tôi quen khác.”
“Em nói người khác là ai, Tổng giám đốc Vu sao?”
Trịnh Thanh không tự nhiên quay người đi, “Đi thôi, đến quán cafe.”
Đến quán cafe, Trịnh Thanh tự mình pha cho Thẩm Diệu Đông một ly cafe Blue Moutain, “Anh thử xem mùi vị thế nào.”
Thẩm Diệu Đông nhấp một ngụm, “Ừm, vẫn là cafe em pha rất có hương vị riêng.”
“Rất có hương vị riêng?” Trịnh Thanh nhíu mày, “Rất có hương vị riêng là hương vị gì, chẳng phải đều là vị cafe sao?”
“Sao có thể là vị cafe được, bên trong đó đầy ắp tấm lòng của em.”
Trịnh Thanh nhẹ nhàng nhếch mép, “Tổng giám đốc Thẩm thật biết ăn nói, sao đến bây giờ vẫn còn độc thân.”
“Công việc của tôi rất bận rộn, không có thời gian yêu đương.”
“Vậy trước đây anh nhất định có nhiều bạn gái đúng không?”
“Đến độ tuổi này của tôi, có mấy bạn gái cũ cũng rất bình thường, nhưng cũng không nhiều.”
“Sao tôi vẫn không tin được...tôi thấy anh là một người có rất nhiều bạn gái.”
“Trời xanh ơi, tôi đã 3,4 năm không yêu rồi.”
“Bởi vì bận? Vậy sao anh lại có thời gian ngồi đây uống cafe với tôi?”
“Chẳng phải hôm nay là cuối tuần sao, hơn nữa tôi cũng phải thoát ế chứ.” Thảm Diệu Đông không chút giấu diếm suy nghĩ của mình.
Thực ra Trịnh Thanh không quá thích những người đàn ông miệng ngọt, đối với Thẩm Diệu Đông cũng chỉ qua lại trong mối quan hệ bạn bè thông thường, “Tổng giám đốc Thẩm cho rằng tôi hợp với tiêu chuẩn của anh sao, hình như tôi còn lớn hơn anh mấy tuổi.”
“Em hơn tôi 3 tuổi, trong phạm vị có thể hoàn toàn chấp nhận, hơn nữa nữ hơn 3 chẳng phải như ôm cục vàng sao?”
“Anh cũng biết tôi vừa chia tay không lâu, vẫn chưa muốn tiến tới một mối quan hệ mới, cho nên...Chúng ta có thể là bạn bè, nhưng cái khác tôi sẽ không suy nghĩ tới.”
Cho dù là lời từ chối rất khéo léo, nhưng công tử xuất thân từ gia đình hào môn như Thẩm Diệu Đông luôn cảm thấy mất mặt. Gương mặt đã nở nụ cười, cũng dần dần cứng lại, “Từ chối thẳng thắn vậy sẽ khiến tôi rất xấu hổ.”
“Thật xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng với anh, để anh đỡ phải lãng phí thời gian cho tôi.”
Thẩm Diệu Đông một hơi uống hết cốc cafe, “Được rồi, cafe cũng uống hết rồi, tôi phải quay về đây.”
Thấy anh rút ví ra, Trịnh Thanh ngăn anh lại, “Không cần, cốc cafe này xem như tôi mời anh.”
Thẩm Diệu Đông rút một tờ 100 đặt trên bàn, “Bạn bè phổ thông mà thôi, vẫn nên tính rõ ràng.” Nói rồi, đứng dậy rời đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Dấu Chân Thời Gian
- Chương 30