Cậu ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ấy. Cuộc gặp gỡ này quả thật rất bất giờ, tôi cứ nghĩ, khi lên vùng đất thành phố xa xôi này sẽ không bao giờ gặp bất cứ một người thân nào nữa. Chỉ có tôi và anh, hai anh em sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống. Ngay cả Bảo Anh cũng không biết tôi đến đây hống hồ gì là cậu ta.
Nhưng người đứng trước mắt tôi chính là người mà tôi chưa bao giờ ngờ đến, cậu nhóc nhát gan ngày ngày cứ chạy theo sau lưng tôi. Vừa muốn gặp tôi lại vừa sợ tôi mắng, tôi bây giờ đã lên đại học, cậu ấy hiện tại đang học trường cấp ba. Sao lại ở đây được?
Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt trầm ổn, như không còn có vẻ nhát gan như bình thường nữa, cũng không sợ sệt như lúc trước, cậu nhìn tôi thật lâu cuối cùng cũng nói:" Em đi tìm chị?"
Nghe xong, trong lòng tôi bỗng dưng hiện lên cảm giác chán ghét song cũng cảm thấy có lỗi. Bởi vì mình mà cậu ta phải lặn lội đến tận đây, nhưng tôi thích sự độc lập. Không thích những ai đi theo mình, đặc biệt là càng không thích người nào dính lấy tôi như đỉa. Dù có tình cảm với tôi thì sao chứ? Tôi tính cởi chiếc áo khoác đang ở trên người mình ra thì tay bị cậu ta giữ lại. Tôi nhìn theo, cười khẩy một tiếng:
"Cậu hay nhỉ? Mới mấy ngày không gặp mà gan đã lớn hơn rồi đấy"
Nghe tôi nói xong, tay cậu ấy hơi run run nhưng vẫn kiên định giữ chặt lấy áo, bảo:" Chị đang bị ướt, trời lại nắng, rất dễ bị cảm lạnh"
Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn bực mình nói:" Tôi cảm lạnh thì liên qua gì đến cậu? Lo về mà học bài đi, đừng lo chuyện bao đồng"
"Được, em về ngay đây, chị nhớ mang áo này đến khi về nhà nhé."
Hóa ra là cậy ta sợ tôi bị cảm. Tôi cũng chẳng muốn dính thêm chuyện gì nên hất tay cậu ra, kéo chiếc áo lại phủ kín trên người. Lạnh nhạt nói:" Đừng bao giờ đến đây nữa"
Cậu nghe xong cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, cúi đầu đáp lại:" Em chuyển trường lên đây học rồi"
Tôi có phần ngạc nhiên, suy nghĩ một chút đồng thời cũng xoay lưng lại đi về, bỏ lại một câu:"Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cậu"
Không biết sắc mặt cậu ấy như thế nào, nhưng tôi đoán chắc rằng cậu ta sẽ buồn lắm. Chắc cũng khóc nữa cơ, bởi người mà tôi quen biết rất nhút nhát, dễ khóc nhưng lại thẳng thắn hiền lành, có thêm một chút galang. Cậu ấy rất tốt, trong lòng tôi biết như vậy, nhưng tôi biết tốt nhất là nên dứt khoát. Không phải là vì tôi không thích cậu, mà là vì tôi không thể thích cậu, hai chúng tôi quá khác biệt.
Cậu là Xuân Khoa, thua tôi một lớp. Lần đầu tôi và cậu gặp nhau chính là trong sân trường, cậu bị nhiều người bắt nạt, ngồi khóc một mình trong góc cây cổ thụ ngoài sân vận động. Lúc ấy tôi được nhiều người quý mến, lại có người anh trai nổi bật, thành tích học tập tôi cũng khá tốt nên đi đâu người ta cũng kiêng nể một phần.
Ngày ấy anh đi, tôi buồn chán đi dạo quanh một vòng sân trường lại bắt gặp được cậu đang bị một đám người vây quanh. Tôi tò mò đi vào, thật ra tôi cũng chẳng có ý định giúp đỡ. Nhưng khi nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng tôi lại nhớ đến hình ảnh mình ngày xưa, chỉ biết ôm chặt đầu gối của mình mà khóc trong góc tối. Lúc ấy tôi lại sinh ra cảm giác thương hại nên đứng ra thay mặt giúp đỡ. Ai ngờ từ đó về sau cậu ta ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau lưng tôi làm tôi phát bực. Nhiều lúc tôi hối hận, sao lúc ấy mình lại giúp cậu ta cơ chứ?
Vừa đi vừa suy nghĩ không biết kình đã về nhà lúc nào. Có lẽ bởi tôi về muộn nên anh trai đã đứng trước cửa nhà từ lâu để đợi. Anh chú ý đến con người ướt như chuột lột của tôi, nheo mắt lại rồi chạy đến hỏi:
"Em bị sao thế này?"
Vì bất ngờ nên tôi chỉ giữ chặt cái cáo mình đang mang trong người rồi bảo:"Người ta đang tưới cấy, em vô tình đi ngang qua nên bị ướt thôi"
"Có thật không đây? Bị ướt đến như thế này rồi còn bảo là người ta tưới hả?"
Anh rấy khó chịu nhìn tôi, tôi đóng kịch như thật, cười hì hì chạy đến chỗ anh, kéo tay anh đi:" Em dẫn anh đến nhà người ta hỏi cho rõ ràng nhé, đỡ sau này lại nghi ngờ em"
Anh thở hắt hơi, kéo tôi lại, ánh mắt lo lắng nhìn tôi một lượt. Đưa tay vuốt sợi tóc ướŧ áŧ qua một bên:" Sau này đừng làm anh lo lắng như vậy nữa"
Tôi gật đầu rất chắc chắn:" Em nhớ rồi"
"Cái áo này ở đâu ra "
"À, người ta đền bù cho đấy"
Anh gật đầu, không nói gì nữa rồi đi thẳng vào nhà. Tôi biết là anh đã giận rồi, chắc anh giận vì tôi không biết chăm lo vào bản thân mình. Và chắc anh cũng đang giận về tôi nhận áo của người ta. Tôi đành chạy theo vảo nhà, cũng quên luôn cả việc cởi dép.
"Anh ơi, anh đang giận em hả?"
"Vào đây"
Anh đứng trước phòng tắm. Ngoắc tay bảo tôi vào. Tôi vâng lời đi theo, chuẩn bị tinh thần để anh cóc đầu hoặc nhéo mũi. Nhưng không ngờ rằng, anh cởi chiếc áo trên người tôi ra, thay vào đó là chiếc khăn tắm của anh. Hành động của anh rất nhanh làm tôi không kịp phản bác.
"Em vào tắm đi, mang đồ ướt lâu không tốt cho sức khỏe"
"ơ, còn áo?"
"Để anh cất cho, tắm nhanh đi"
Anh hối thúc tôi đi vào. Chưa kịp nói xong anh liền đóng cửa lại.
Tắm rửa sạch sẽ còn tôi liền mở cửa đi ra ngoài. Thấy anh ngồi nhìn chăm chăm vào chiếc áo. Liền cảm thấy khó hiểu nên đến ngồi cạnh anh. Cũng nhìn chăm chú vào chiếc áo mà không nói câu gì?
Có vẻ như lần này anh rất nghiêm túc hoi lạc đề:" Em đã hoàn thành xong bộ hồ sơ chưa?"
"Còn một nhà nữa anh ạ, chắc mai em mới đi được"
"Nếu vậy thì nghỉ ngơi đi, anh đi thay cho"
Tôi hơi bất giờ, nhưng lại hỏi:" Sao vậy? Anh còn việc học nữa mà"
Anh đưa tay lên xoa đầu tôi. Nói rất nhẹ nhàng:" Không gặp em thì thôi, nhưng đã gặp em rồi, khi em bị gì đó là anh lại không chịu được. Dù là sự cố nho nhỏ vẫn thế, sau này đừng làm anh lo lắng như vậy nữa"
Tôi cảm độn suýt nữa chảy nước mắt. Hóa ra anh giận là vì lo lắng cho tôi, tôi nghẹn ngào nói:
"Anh tốt với em quá"
"Cô bé ngốc này, không tốt với em thì tốt với ai. Sau này em có chồng, tránh để em rể đến trả thù anh vì không chăm sóc em chu cháo"
Tôi đang vui mừng, nghe xong liền bĩu môi bảo:" em không lấy chồng đâu, em muốn ở với anh cơ"
"Sao có thể ở với anh mãi được, khi em gặp được người mình yêu, em sẽ nghĩ khác" - nói đến đây, ánh mắt anh nhìn về nơi xa xăm. Nơi mà tôi không bao giờ có thể chạm đến được. Tôi thở dài rồi nói nhẹ.
"Hay em yêu anh có được hay không? Sống với anh mãi như thế này thật tốt biết bao nhiêu "
Đúng là ở với anh tôi thấy rất hạnh phúc, tôi có cảm giác như mình là một quả trứng được nuông chiều, áo quần có anh giặt, đồ ăn có anh nấu, lâu lâu anh lại lên tâm sự với tôi về nhiều chuyện. Như vậy thật là tốt biết bao.
Nghe tôi nói vậy, anh thoáng giật mình một cái, quay qua nhìn tôi, đưa tay sờ lên trán tôi rồi bảo:" Em bị sốt hả? Bộ em có biết tình yêu nam nữ là gì hay không?"
Tôi vừa gật gật, lại lắc đầu xong rồi sau đó là gật đầu nói:" Em biết"
Anh phì cười một cái, đặt chiếc áo xuống bàn rồi đi vào bếp:" Đúng là ngốc, em ăn cơm bây giờ nhé? Anh nấu sẵn rồi!"
Nhìn theo bóng dáng anh mà nụ cười tôi tắt hẳn. Anh không bao giờ biết là tôi đang nói thật hay nói dối. Bởi vì tôi đã là một người trưởng thành, không giống như một cô nhóc chỉ biết khóc cười vô tư trước mặt anh nữa rồi.
Tôi biết tình yêu là gì chứ, nó như một cái hố sâu chứa đầy những gai nhọn đâm vào tim, vừa rát vừa đau nhưng cũng chẳng thể rút nó ra được.
Tình cảm giữa tôi và anh chỉ đơn thuần là tình cảm anh em hay sao? Có lẽ là vậy, chỉ là anh em mà thôi....
Hôm nay anh nấu ăn rất lạ, không ngon như ngày thường. Tôi cũng rất muốn hỏi anh, nhưng nhìn anh nghiêm túc như vậy tôi cũng chẳng dám hỏi. Rửa chén bát xong tôi đi dọn từng phòng bởi vì mai là chủ nhật nên tôi có thể nghỉ ngơi. Dù mọi việc trong nhà là anh làm, nhưng giúp anh được việc gì thì cứ giúp, tôi cũng không phải loại người thích phụ thuộc vào người khác.
Anh có chút việc đi ra ngoài, tôi đi vào phòng anh dọn dẹp thật kĩ. Bỗng có một quyển sổ từ thùng rác rơi ra, nhìn nó cũng rất mới, đặc biệt trang trí rất bắt mắt. Tranh thủ lúc không có anh tôi liền lấy mở ra xem.
Những dòng chữ xinh đẹp, thẳng tắp viết nguyên trên những tờ giấy, trong đó có cả hình ảnh lẫn hai bức thư, tôi đặt dẻ lau nhà qua một bên. Rồi cầm nó lên, tay run run cố giữ vững, con người tôi cứng lại, không thể nói được gì.