Người hứa với ta, cùng nhau viết nên một cuốn sách
Viết được vài trang, người lại nỡ lòng bỏ đi.
Hôm nay bầu trời trong xanh đến kì lạ, tôi thẫn thờ nhìn những tia nắng yếu ớt len lỏi qua những đám mây kia bỗng trong lòng lại có cái gì đó nhói lên.
Tôi từng mong cuộc sống của mình trôi qua nhẹ nhàng và ấm áp như bầu trời ngoài kia nhưng với điều kiện là có bố, có mẹ. Bây giờ bầu trời trong xanh quá, tôi biết ước mơ của mình đã thành hiện thực nhưng bản thân tôi lại không hề mong muốn có nó một chút nào.
Người ta nói muốn đạt đến ước mơ thì phải không ngừng cố gắng, còn tôi không cố gắng mà có thể đạt đến nó thì phải trả một cái giá thật đắt.
Cuộc sống của tôi mang một màu nắng ấm nhưng người tôi lại lạnh mất rồi. Không hiểu sao tôi lại nhớ đến những chuyện này bởi có lẽ từ lâu tôi đã đem nó vào quên lãng một thời gian bây giờ cảm xúc đó lại ùa về nên cảm thấy lạ lạ.
Đứng dậy đến mở cửa tính đi ra ngoài bỗng gặp anh đứng chầu chực sẵn ở đấy. Tôi mở to mắt nói:" Anh có việc gì hả?"
"Ha, không có, em tính đi đâu sao?"
Anh chỉ cười gượng rồi hỏi tôi. Tôi thành thật trả lời rằng:" Vâng, em xuống lấy nước. Phòng em hết nước uống rồi"
"Vậy em vào trong đi anh đi lấy cho" Anh đặt tay lên vai tôi xoay người lại rồi đẩy tôi vào trong phòng.
"Em tự đi được mà, dù sao ngồi mãi cũng mệt, em muốn đi vận động một chút"
"Vậy để anh lấy nước xong lên chơi với em nhé, em ngồi yên ở đây, đừng đi đâu đấy"
Tôi im lặng nhìn anh chạy đi. Bình thường anh thấy tôi ra ngoài là rất vui mừng. Còn lần này sao lại bảo tôi đi vào trong, tôi cảm thấy kì lạ nhưng cũng đành ngồi xuống và chờ. Trong ngày cứ nhiều lần liên tục như thế. Tôi thích ăn cơm, anh sẽ đem cơm lên tận phòng. Tôi thích mua đồ, anh lại chạy đi mua đồ về cho tôi. Dứt khoát không cho tôi ra khỏi phòng. Cứ nhiều lần như vậy lại làm tôi sinh nghi.
Cũng bởi vì một phần bản tính tò mò trong tôi nổi lên, tôi lại biện cớ khát nước để lẽo đẽo đi theo chân anh xuống dưới tầng. Nhưng đi được nửa chặng đường liền thấy bố mẹ tôi đang ngồi thắp nhang ở trong phòng thờ. Ban đầu tôi cứ nghĩ là họ cúng cho ông bà. Nhưng những cử chỉ của họ không đúng.
Không đau buồn cũng nhưng lại có phần thương tiếc. Rồi cũng chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn lên bàn thờ lam Tôi nghi ngờ đi vào, cố gắng không phát ra tiếng động, đi đến bên bố mẹ. Tôi nhìn bức chân dung đang đặt trên kia. Khuôn mặt ấy
quen thuộc lại dường như xa lạ đập vào mắt tôi làm tôi bỡ ngỡ.
Cảm xúc lại trong tôi lại lần nữa ùa
về. Hốc mắt đỏ lên lại cố ý không muốn để người khác thấy. Tôi lại lần nữa lặng lẽ đi lên phòng, thấy anh lo lắng từ trong phòng tôi đi ra. Vừa nhìn thấy tôi, anh ngạc nhiên chạy đến ôm chặt bả vai tôi hỏi.
"Em đi đâu vậy? Anh tìm em từ lúc nãy đến giờ"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt bấy giờ đã đỏ ửng. Đôi môi mếu xuống lại có phần
run run:
"Anh, có phải hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ em, đúng không hả anh?"
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy phức tạp. Cuối cùng anh lại chọn cách im lặng, không nói một hai lời ôm chặt tôi vào lòng. Vỗ nhẹ lưng tôi như an ủi:
"Em muốn khóc thì khóc đi"
Tôi im lặng mặc cho nước mắt chảy xuống. Không giám khóc ra thành tiếng nhưng lại chịu không được mà
nấc lên. Hôm nay tôi bỗng thấy bầu trời kì lạ đến thế, hóa ra là có chuyện. Anh không cho tôi ra khỏi phòng là vì sợ tôi sẽ buồn vì chuyện này sao?
Bây giờ tôi mới nhớ, bố mẹ mới mất chỉ hơn một năm. Tôi cứ ngỡ là đã quên được họ nhưng đâu ai ngờ, khi nhìn vào tấm chân dung, nhìn hai con người đang mỉm cười dịu dàng với tôi. Bản thân tôi lại không chịu đựng được mà ngã xuống.
Hai tay vòng qua người ôm chặt lấy anh. Nước mắt thấm ướt cả vai áo, thấm vào tim của anh. Anh đau lòng, nhưng lại không biết nói thế nào cho phải. Cuối cũng cũng chỉ vỗ lưng để trấn an. Tôi khóc một lúc, nước mắt cũng cạn dần, thả tay ra xoay người đi vào phòng không nói một lời. Anh thấy vậy cũng lo lắng đi theo. Tôi ngồi trên ghế, thả lỏng người dựa vào người anh. Nhắm mắt lại nhớ về mọi chuyện rồi mới mở miệng:
"Chắc họ ở trên ấy hạnh phúc lắm anh nhỉ?"
Anh không trả lời, cũng như ngầm đồng ý. Anh sợ khi anh nói ra sẽ lại làm tôi bật khóc. Tôi dựa vào người anh đến khi hít thở đều đều tôi mới bình tĩnh lại, nằm trên người anh đến khi chìm vào giấc ngủ mới thôi.
Có lẽ đối với tôi, có nhiều nỗi đau không nhất thiết phải nói ra, chỉ cần nằm yên, nhắm mắt và ngủ một giấc, mình sẽ ôm chặt nỗi đau vào trong lòng và không cho nó xuất hiện một lần nào nữa. Cái cảm giác cô quạnh cứ xuất hiện, dù ở bên cạnh anh, cũng chỉ là ấm áp một phần. Còn một phần còn lại, nó bay đi theo bố mẹ mất rồi.
Mơ mơ màng màng trong giấng ngủ với một màu đen bao
phủ. Tôi cảm giác được một bàn tay ấm áp vuốt mái tóc của mình rất nhẹ nhàng. Như
vô thức, tôi kéo bàn tay ấy lại ôm chặt và ngủ tiếp.
Chắc có lẽ tôi ương bướng, không muốn cho ai biết là bản thân mình đã khóc nên
Qua ngày hôm đó, tôi trở lại bình thường như chưa có chuyện gì.
Tôi bình tĩnh đến như vậy cũng làm anh lo lắng. Có lần anh hỏi có phải là tôi lén khóc lóc ở nơi nào đó hay không? Đáp lại anh tôi cũng chỉ nhoẻn miệng cười, anh cứ nghĩ tôi yếu đuối như vậy. Đừng xem thường một đứa con nít như tôi, Dù đau buồn nhưng tôi mạnh mẽ lắm. Có lẽ là trong quá khứ có rất nhiều chuyện làm tôi mệt mỏi và từ đó có thể đúc rút được có kinh nghiệm để vượt qua nỗi đau một cách dễ dàng. Ví dụ như đi ngủ, hay là tìm một góc nào đó để ngẩn người.
Nhưng thế nào tôi cũng biết ơn bố mẹ nuôi và biết ơn anh nhiều ghê lắm. Thời gian cũng thấm thoắt trôi đi, tôi chuẩn bị là học sinh cấp ba cũng là lúc anh thi vào đại học. Cứ nghĩ đến việc anh đi xa là tôi lại đứng ngồi không yên, chạy qua phòng anh hỏi anh cho rõ ràng:
"Sau này anh học trường nào?"
Anh ngồi chuẩn bị hành lý, nghe tôi hỏi liền ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi bỏ qua nhiều công việc đang dang dở.
"Anh thi trường kinh tế, đó là ước mơ của anh mà"
Tôi lại bĩu môi khó chịu nói:" Trường kinh tế lấy điểm cao lắm, với lại ai biểu anh học giỏi cho lắm vào rồi lại bị nhà trường đuổi ra ngoài sớm như vậy"
Anh nhìn con người ương bướng của tôi, không hiểu sao anh không tức giận ngược lại còn dịu dàng đến kì lạ. Kéo tay tôi lại lần để cho tôi ngồi xuống cạnh bên. Tôi thì đang tức giận, cũng chẳng biết mình tức giận vì cái gì. Cứ đi từng bước nặng nề rồi ngồi xuống cái phịch. Cố ý phát ra âm thanh lớn để anh nghe thấy, để anh có thể biết rằng là tôi đang tức giận.
"Không cần điểm cao hay thấp, miễn sao anh đã đậu là được rồi. Không phải em muốn học ngành an ninh sao? Sau này cũng được đi giống anh thôi"
Giọng anh trầm thấp, nói có vài phần nhường nhịn nhưng tôi càng nghe càng cảm thấy bực mình.
"Bộ anh nghĩ ai cũng muốn đi giống anh hả? Trường kinh tế xa nhà đến thế, anh đi rồi sau này ai sẽ ở nhà chơi với em đây?"
ngắt một hơi rồi nói tiếp:" Hay là mấy năm nữa em cũng học trường kinh tế giống anh nhé"
"Không được, đừng vì anh mà thay đổi ước mơ của mình. Anh cũng là xa nhà chứ có phải là đi mất tăm đẫy hằng ngày anh sẽ gọi về nhà cho em mà"
"Nhưng em vẫn muốn anh ở đây cơ, thật không vui chút nào"
Anh hiểu tôi đang nói gì. Tôi cũng biết là bản thân mình khi xa anh là sẽ buồn lắm, bởi anh hứa là sẽ ở bên tôi mãi. Nhưng nào ai ngờ đến tuổi trưởng thành anh lại nhẫn tâm bỏ đi. Tôi cũng biết là vì ước mơ ấp ủ trong anh bấy lâu này, tôi cũng biết là tôi không có quyền cản anh đi theo ước mơ của mình. Như trong lòng tôi lại buồn bực và bứt rứt lắm.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, lần nào cũng vậy, hễ khi tôi giận dỗi anh lại nhẹ nhàng vuốt tóc đến khi tôi dịu đi mới thôi. Nhưng lần này tôi không thể hết giận nổi.
"Sau này em cũng phải như vậy thôi, anh cũng muốn ở đây với em lắm. Thậm chí là muốn đưa em đến đó để học với anh. Nhưng anh không muốn bố mẹ buồn thêm nữa, anh cũng không muốn sau này mình dùng hai bàn tay trắng để nuôi em, cũng không muốn em sau này phải chịu cực khổ. Trọng trách của anh rất lớn, có lẽ là chia li bây giờ nhưng sau này lại đoàn tụ hạnh phúc. Em có hiểu không?"
Anh nói rất nhẹ nhàng, như giải thích cho tôi hiểu cũng như tự nói với lòng mình. Nghe xong tôi lại ngẩn người, có nhiều chuyện như vậy mà tôi không biết, lại chưa một lần nghĩ tới. Cái trọng trách và bổn phận của một người con lớn hơn rất nhiều thứ. Tôi biết là anh cũng không muốn đi vậy nên tôi chỉ ôm chặt anh thay một lời đồng ý.
Dù khó chịu nhưng cũng đành vậy bởi tôi biết dù tôi có níu anh lại cũng vô ích.
Ngày anh lên máy bay tôi bảo rằng:" Nhớ phải giữ liên lạc, nhất định phải giữ liên lạc với em nhé"
Tôi thấy anh tươi cười đồng ý mới có thể an tâm vì nghĩ là anh sẽ giữ liên lạc mãi.
Hằng đêm tôi và anh cứ gọi đến nói chuyện đến sáng. Nhiều lúc nhà vắng người, không ngủ được thì lại gọi để anh hát cho tôi nghe một bài đồng quê cũ rít nhưng nó lại đưa tôi vào giấc ngủ. Tôi và anh cứ gọi điện nói chuyện hết
ba năm trời như vậy. Đến khi anh gác máy để luyện ôn thi đại học và tập trung vào chuyện tìm việc làm thì bấy giờ tôi mới buồn bã và tập sống một cuộc sống mới không có anh.