Ba năm, là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn. Là một khoảng thời gian tôi thay đổi chính mình và giữ vững các mối quan hệ cần thiết.
Tôi không thể nhớ rõ ngày đó là ngày nào, chỉ chỉ biết sau cái đêm hôm ấy tôi từ nhà anh chuyển qua sống ở nhà cậu, hàng tháng lại đưa tiền nhà cho bà giúp việc. Bởi vì tôi đưa tiền cho cậu mà cậu lại không nhận trong khi chính tôi là người ở nhờ. Anh đã khuyên tôi trở về rất nhiều nhưng tôi lại không đồng ý nên anh cũng phải nghe theo.
Hằng ngày anh lại gọi điện để hỏi thăm trong khi hai nhà là ở cùng xóm. Số lần anh gọi điện cho tôi còn nhiều hơn số lần anh nói chuyện ngoài. Lúc anh bỏ tôi ở nhà một mình để đi học đại hoc chỉ toàn là tôi chủ động gọi điện, nếu tôi không chủ động thì cái tôi nhận lại chỉ là sự im lặng. Còn bây giờ, dù không xa nhau như trước nhưng tôi cảm thấy anh quan tâm nhiều hơn, chắc một phần là cảm thấy có lỗi. Nhưng tôi nghĩ lỗi cũng chẳng phải riêng ai, chuyện tình cảm ngoài lề phát sinh thì khi nào chẳng có. Nhưng một người biết giữ, một người biết chịu đựng thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Chẳng có việc khó khăn nào hơn việc học lệch nghề, khi vào trường kinh tế, con điểm đầu tiên tôi nhận được là điểm C. Dù có cố gắng đến mấy tôi cũng chẳng khá khẩm lên nổi. Tôi không có tài ăn nói cũng chẳng có tài buôn bán, nói thẳng, nói thành thật là lại bị trừ điểm. Nhiều khi tôi muốn vỏ về nhưng nghĩ lại mình đã đến đây rồi thì học cho trót.
Lúc trước tôi cứ nghĩ là học trường nào cũng được, miễn sao ở gần anh là được. Nhưng nếu như tôi biết được mình là người thừa như thế này, tôi sẽ bỏ đi và học ngành khác. Dù tôi không thích chị Dạy và anh cứ lượn lờ trước mắt tôi nhưng mà tôi vẫn cứ muốn ở lại để nhìn. Nhìn xem họ hạnh phúc như thế nào và trong thâm tâm tôi luôn tưởng tưởng cảnh anh và chị chia tay rồi anh về quay lại với tôi, hoặc là tôi nghĩ rằng anh bị chị đá, đay lòng quá rôi đến an ủi và từ đó anh bảy sinh tình cảm với tôi. Tôi đã nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn câu chuyện cho họ rồi cuối cùng họ vẫn sống bình thường, có khi còn hạnh phúc hơn tôi nghĩ ấy chứ.
Tôi độc ác lắm nhỉ, đủ để diễn vai bà phù thủy chưa? Chắc chưa đâu, tôi cam chịu quá nhiều còn phù thủy thì không như vậy. Nhắc đến cam chịu tôi lại nhớ đến cậu, quả thật tôi không có từ nào để diễn tả nổi. Tôi không phủ nhận là khi rời xa anh tôi sống bình thường, đôi lúc còn có chút buồn đến mức đau lòng. Cậu nghĩ là tôi giống cậu, cảm giác của cậu như thế nào là cậu lại luôn áp đặt lên người tôi, cậu buồn tôi buồn, cậu vui tôi vui. Cứ như vậy làm tôi luôn luôn có cảm giác khó chịu. Dù trong ba năm tôi sống cùng nhà với cậu nhưng số lần chúng tôi tiếp xúc thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu muốn lại gần tôi lại cách xa. Bởi vậy, ngoài anh ra rôi chẳng có một người nào làm bạn.
Trong thời gian này tôi tập trung vào việc học đến nỗi chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Dù tôi học kém, nhưng lại có một giáo sư luôn ưu tiên tôi trong mọi chuyện nhờ vậy tôi thuận lợi vượt qua các kì thi. Giáo sư ấy bảo tôi không có khiếu về kinh tế nhưng lại có khiếu về quản lí nên ông sẽ đào tạo tôi qua một ngành khác.
Tôi đi học được hai năm thì anh ra trường đi tìm việc làm, mới lúc đầu anh bận rộn đến mức không có thời gian để nghỉ ngơi, nhân viên tập sự mà. Đâu có thể rảnh rỗi như những người đã làn qua một hai năm. Cũng vì anh rất giỏi nên chỉ vừa mới một năm anh đã có công việc ổn định trong một công ty marketing lớn. Tôi biết điều đấy, cũng mừng thầm nhưng lại chẳng thể bộc lộ ra ngoài.
Ba năm, tôi giữ kín mối tình ấy trong ba năm trời. Càng giữ tôi lại càng tránh xa anh lại càng tự buồn rồi tự đau. Cho đến tận bây giờ vẫn vậy, tôi đối với anh vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Hôm nay tôi đến trường, có hai bạn phương tây đến chào hỏi rất nồng nhiệt làn tôi mất kha khá thời gian khi đến trường. Đang nói chuyện, không biết từ chối khéo thế nào thì bỗng có điện thoại của anh. Vội nói:" Sorry" rồi đi chỗ khác nghe điện thoại.
Trong máy vang lên tiếng nói của anh:" Em đang ở đâu đấy"
Giọng nói của anh có vẻ rất gấp gáp. Tôi nghe xong thở đai nói:" Ở trường, có chuyện gì không anh?"
"Em về anh đi, Xuân Khoa nó bị tai nạn rồi, ở bệnh viện X nhé"
Tôi nghe xong bàng hoàng một lát rồi dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chạy đến bệnh viện mà anh nói. Không hiểu sao, khi nghe tin cậu bị tai nạn, trong đầu tôi hiện ra vô số những hình ảnh làm bản thân mình sợ hãi. Tôi dù không thích cậu nhưng trong lòng tôi biết tôi nợ cậu nhiều lắm.
Nghe bảo đây là tai nạn rất nặng, hiện đang nằm trong phòng cấp cứu, người thân không được vào. Tôi vừa chạy đến thì thấy anh và bà giúp việc ngồi ngoài. Bà thì lo lắng đi qua đi lại. Anh lại ngồi chống tay lên trán, tôi thấy vậy vội vã đi đến bên cạnh anh bảo:" Anh ơi, Xuân Khoa sao rồi anh?"
Anh lắc đầu bảo:" Đang trong phòng cấp cứu, như thế nào thì anh không rõ được"
Tôi hoảng hốt cả lên, tay run run nắm chặt tay anh nói:" Sao lại có thể bị tai nạn được, có chuyện gì xảy ra phải không?"
Anh nắm chặt tay tôi rồi nhìn một cách rất kì lạ:" Không có chuyện gì đâu, nghe bảo cậu ta đang đi trên đường thì ngất đi nên bị tai nạn"
"Ngất đi sao? Rốt cuộc là bị sao chứ, ngày hôm qua em vẫn thấy bình thường cơ mà"
Anh vỗ vai xem như là trấn an, cũng lo lắng bảo:" Em bình tĩnh đã, cấp cứu gần xong rồi. Lát có thể hỏi bác sĩ"
Tôi thì nóng như lửa đốt, không hiểu sao tôi lại lo lắng như vậy. Tôi cũng chẳng có thời gian để đi phân tích tâm trạng của mình. Bà giúp việc lo lắng đến mức không thể thốt ra được câu gì. Cứ đi qua đi lại trước cửa phòng, hai tay thì đan vào nhau, ánh mắt tôi cứ trân trân nhìn vào cửa nhiều lúc đứng ngồi không yên mà cứ đi qua đi lại với bà. Anh từ đầu đến cuối là vẫn giữ im lặng ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tinh" tiếng cửa phòng mở ra, một vài người mang chiếc áo màu trắng đi ra, khẩu trang y tế được kéo xuống đặt dưới cầm. Hai tay của họ vào vài túi áo, khuôn mặt nặng nề đi lướt qua tôi. Chưa kịp hỏi họ đã lắc đầu. Bỗng bà giúp việc chạy đến nói:
" Bệnh tình của cậu chủ sao rồi?"
Ông Bác sĩ đi đầu nheo đôi mắt già nua lắc đầu nói:" Tôi thật sự hết cách rồi, tai nạn rất nặng ảnh hưởng đến vùng đầu não, có khả năng cậu ta sẽ không tỉnh lại nữa. Nếu kết hợp với căn bệnh ung thư máu của cậu. Thì chỉ vài ba ngày nữa là cậu sẽ ra đi thôi"
Lời nói của bác sĩ làm ai cũng ngạc nhiên xen lẫn lo sợ, trong đó có cả tôi nữa. Tôi chạy đến, mở to mắt nhìn ông bảo:" Ông nói cái gì? Ung thư máu?"
Ông khẽ gật đầu:" Đây là căn bệnh di truyền, bị gần một năm nay rồi"
"Không thể nào, mới vừa đây thôi tôi còn thấy cậu ta khỏe mạnh cơ mà" Như sợ bác sĩ không tin lời tôi nói, tôi còn nêu ra dẫn chứng nói rằng:" Mới vừa đây thôi, cậu ta còn đến tìm tôi, dù bị tôi đẩy đi nhưng cậu ta vẫn không nhúc nhích nữa"
Tôi vừa nói, mắt vừa rưng rưng, tôi biết, bây giờ tôi đáng thương đến cỡ nào. Tôi nói rất nhiều để phủ nhận lời bác sĩ nói. Tay tôi run run, người tôi đứng không vững nữa anh mới đến đỡ tôi.
"Thật xin lỗi, em gái tôi chắc tại sock quá nên mới thành như vậy"
"Không sao đâu, người nhà tranh thủ vào thăm đi, chúng tôi cũng hết cách rồi"
Nghe đến đây, tôi cũng chẳng còn hơi sức để dậy nói. úp mặt mình vào người anh thì thầm phủ nhận.
Anh để bác sĩ đi rồi đỡ tôi đi vào trong, bà giúp việc không hiểu vì sao lại không đi vào cùng chúng tôi mà bà lại lặng lẽ bỏ về.
Với những vết băng bó đầy người, cậu nằm đó bình yên biết bao nhiêu. Một con người thực vật thì cần suy nghĩ gì nhiều chứ? Cũng chẳng cần cái thứ gọi là tình cảm, chỉ cần nhắm mắt rồi bỏ mặc mọi chuyện. Bây giờ tôi mới để ý khuôn mặt cậu tái nhợt đến mức nào, cậu yếu đuối đến mức nào, nhưng tôi lại không thể bảo vệ cậu được nữa.
Thoát khỏi vòng tay của anh rồi chạy đến bên cạnh giường. Tôi gục mặt xuống giường, tay tôi nắm chặt tay cậu rồi run lên. Chắc anh biết tôi đang khóc, chắc cậu cũng biết tôi đang khóc nhưng lại không có ai đến dỗ dành tôi cả. Bởi tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp và cứ như vậy mãi nên bản thân tôi không để ý đến cái gì cũng chẳng lo lắng về cái gì, nhưng mà hôm nay tôi đã nhận ra rằng, là tôi sai rồi. Tôi không nên vô tâm như vậy mới phải, tôi hối hận lắm, nếu lúc trước tôi đối tốt với cậu một chút, để ý cậu nhiều hơn một chút. Dù không mở lòng được với cậu nhưng ít nhất bản thân tôi cũng chẳng cần phải đau lòng và ăn năn như thế này!
Cậu biết không?
Cậu đã thành công trong việc tạo ấn tượng cho tôi rồi đấy, bây giờ tôi phải làm sao để đuổi cậu đi được đây hả?
Một cánh tay khác đặt lên vai tôi, vừa nấc vừa nói:"Anh ơi, em phải làm sao đây?"
"Đừng buồn nữa, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi"
"Cậu ấy bỏ em đi rồi, anh đừng bỏ em đi nữa nhé, có được hay không?"
Đáp lại tôi lại một khoảng không im lặng, sự im lặng của anh càng làm tôi thêm đau lòng. Anh không biết nói dối, nhưng nói dối để làm tôi vui anh cũng không làm được nữa. Anh biết rõ tôi quan tâm cậu đến mức nào, ngày hôm qua mới vừa nắng, hôm nay trời lại mưa, tôi ghét trời mưa vì trời mưa tượng trưng cho sự chia li và tôi ghét điều đó. Nhưng dù ghét tôi cũng phải chấp nhận sự thật thôi.
"Anh về đi"
"Còn em..."
"Em ổn mà, chuyện này em tự lo được""
Anh nghe xong liền chạy về, chắc lại sợ chị Dany ở nhà hối thúc. Mấy hôm trước tôi có tình cờ nhìn thấy chị đi vào trong bệnh viện khoa phụ sản, chắc là có tin vui với anh rồi. Hai người sẽ tổ chức đám cưới nhanh thôi. Nhưng vì tôi đanh lại ở đây rất lâu, nếu không về sớm lại bị chị ấy hiểu lầm.
Thời gian trôi con người cũng thay đổi, chỉ có mình tôi vẫn đứng tại chỗ để mong chờ một thứ viển vong. Bây giờ tôi lại thật ghét bản thân mình, tôi ghét đến nỗi cứ mỗi khi nhìn vào trong gương tôi lại tự nói rằng:"Mẫn Mẫn, sao mày lại yếu đuối đến thế".
Tôi nắm chặt tay con người đang nằm trên giường, thẫn thờ một lát rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ. Có lẽ, trong mơ, tôi sẽ được gặp cậu cũng nên...