Tôi đọc quyển sổ ấy còn, cụp mắt xuống không nói một hai lời mà ném đi. Tôi nghĩ mình đã đọc cái không nên đọc, và biết những cái mình không muốn biết.
Ánh mắt tôi xa xm nhìn ra ngoài trời, bầu trời tối đen không có một ngôi sao nào. Làm mưa hiu hắt thổi nhè nhẹ qua những tán lá cây dưới sân cường, bỗng trong lòng tôi thấy trống rãi quá. Cũng bỏ đi công việc mình đang làm lỡ mà chạy ra ngoài hiên nhà, ngồi một góc trong sân.
Tôi biết là anh thích chị Danh, nhưng tôi lại không biết anh thích chị đến mức này. Những dòng chữ thẳng tắp cứ viết đều đều theo một mạch cảm xúc, tôi đọc xong như muốn hòa nhập luôn vào trong đó. Bởi vì tôi hòa nhập được, tôi viết được cảm xúc của anh nên lòng tôi mới đau đớn như thế này.
Anh đau một phần, tôi lại đau hai phần.
Bởi trong lòng tôi biết, tình cảm mới chớp nở như chồi non chính là thứ tình cảm yếu đuối nhất. Nhưng bản thân tôi lại không thể mạnh mẽ.
Anh quen chị Dany trước cả tôi. Khi ấy hai người là họ hàng với nhau, khi chị Danh chuyển đi, anh chỉ chơi có một mình. Một thời gian sau tôi mới được nhận làm con nuôi. Anh đi học khoa kinh tế, một phần bởi trách nhiệm, một phần bởi ước mơ, nhưng cũng một phần là vì chị Dany.
Nhưng khi anh đi, anh nào đâu nhớ đến còn có người em gái suốt ngày mong ngóng chờ mong anh về. Trong cuốn sổ nhật kí đó, từ nhỏ đến lớn, một chữ cũng không có tên tôi. Giống như toi chỉ là một người bình thường không đáng để anh nhắc để, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có Dany, Dany, Dany.
Có vẻ như anh rất yêu chị ấy, nhưng không hiểu sao chị ấy lại không hề đồng ý làm người yêu của anh. Cứ như vậy, anh mãi ôm đau thương một mình không hề nói cho ai biết.
Anh che dấu rất tốt, ngay cả tôi cũng không thể nhận ra lúc nào anh buồn hay anh vui. Tôi có thể làm anh cười, nhưng chị ấy lại là người làm cho anh khóc. Nhưng cuối cùng người anh chọn vẫn không phải là tôi.
Bây giờ tôi thấy xót xa lắm, tôi cảm thấy vị mặn của mưa rơi trên mặt mình. Tôi cũng có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt, hoặc có thể là tôi không nhận ra được. Bởi nước mắt của tôi và nước mưa đều có vị giống nhau, dù mặn nhưng lại không chát, nó cứ rơi theo một cách vô định làm con người ta cảm thấy hoang mang.
Tôi cứ ấp ủ một mối tình viễn vong, không phải là tôi không mạnh mẽ. Nhưng nếu khi biết trước được kết cục rồi thì con người ta có còn cố gắng được nữa hay không?
Tôi tin vào chữ duyên và hai chữ định mệnh, bởi không thể có chuyện trùng hợp đến mức lần đầu tôi gặp anh sau bao nhiêu năm tôi liền gặp được chị Dany. Cũng không có chuyện trùng hợp đến mức, tôi và anh đi ăn cũng gặp chị Dany, và ngày tôi buồn nhất, lại vô tình đọc được quyển nhật kí của anh và chị Dany. Có lẽ, ông trời muốn nhắc nhở tôi rằng rôi đừng mơ mộng nữa, có phải hay không?
Chị Dany là người tốt, mang một nét đẹp
dịu dàng của người Việt nhưng lại có chút thoải mái, phóng khoáng đâu đó của người phương Tây. Chị rất đẹp, chị rất hòa đồng, chị ấy cũng rất tốt. Anh thích chị là điều đúng đắn nhưng sao trong lòng tôi lại đau thế này?
Bởi có lẽ trog lòng tôi đã đinh ninh chắc chắn răng anh sẽ là của mình tôi. Mình tôi mà thôi!
"Sao em không vào nhà đi, ngồi đây mưa ướt hết rồi"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, bởi vì đêm tối nên toi hỉ thấy anh cầm cái ô che trên đầu. Tôi lẳng lặng ngồi đấy, thành thật bảo:" Em đọc quyển nhật kí rồi, em xin lỗi"
Tôi xin lỗi vì đã đọc quyển nhật kí, tôi cũng xin lỗi vì mình đã ích kỷ thích anh.
Anh khựng lại một chút rồi ngồi xuống bên cạnh tôi:" Em đọc được những gì rồi"
"Anh thích chị Dany lắm hả?"
"Ừ, rất thích"
"Thích nhiều không?"
"Rất nhiều"
"Còn em thì sao?"
Tôi nói trong vô thức, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm ra ngoài đường. Anh đưa tay vuốt tóc tôi, vẫn như cũ, mỗi lần anh thấy tôi ngốc nghếch, anh vẫn nhéo mũi, cóc đầu hoặc là vuốt tóc tôi qua một bên. Tôi biết được nên cười khẽ.
"Anh không thích em đâu"- giọng anh khàn khàn, hòa lẫn với tiếng mưa rơi tí tách trên mái ngói. Ánh mắt tôi nhòe đi trông thấy. Tôi nghẹn ngào hỏi anh:
"Tại sao vậy? Không phải em là em gái của anh sao?"
"Sau này rồi em sẽ biết thôi"
Anh cứ nói sau này sau này, sau này rồi đến khi nào. Đến khi anh và chị Dany cưới nhau sao? Đến khi tôi chỉ là người thứ ba sống cô đơn một mình sao?
Không! Tôi ghét cô đơn, tôi ghét cái cảm giác ngồi một mình trong vô vọng. Không biết làm cái gì, không biết tiếp tục ra sao?
Dù có hàng trăm suy nghĩ ngổn ngang trong đầu nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không thể dừng lại.
Tôi ghét đường một chiều, tôi ghét đi trên con đường không có anh, tôi ghét tất cả mọi thứ. Anh không thích tôi bởi vì tôi là em gái của anh, tôi biết nếu tôi hỏi thêm nữa anh cũng sẽ chỉ nói "thương" tôi mà thôi. Cái kết quả đó làm tôi không bao giờ muốn thấy nữa.
"Em sao vậy? Vào nhà đi kẻo cảm lạnh bây giờ, anh mới đi mua cho em một cái áo khoác đấy"
Tôi ngồi yên bất động, lắc đầu tỏ ý không muốn rồi ngồi rúc mặt trong đầu gối của mình. Anh thấy vậy, lo lắng hỏi:" Em khóc đấy à"
Bấy giờ tôi mới quật cường trả lời lại:" Không phải "
"Vậy đi vào đi, trời mưa to hơn rồi này"
"Anh đi đi, em muốn ngắm mưa một lát"
Anh bật cười nói:" Từ khi nào em lại trở nên biết lãng mạn như vậy, đừng nói là em muốn làm em gái mưa nhé. Em gái mưa hay khóc nhè lắm đấy"
"Anh vào đi"
"Được rồi, anh để ô đây nhé, tránh để em bị ướt"
Anh cười cười xong đứng dậy đi vào nhà chỉ còn tôi ngồi đấy. Tôi bấy giờ mới ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, đôi môi bấu chặt cố không để phát ra tiếng. Tôi đưa tay hứng từng giọt mưa đang rơi xuống. Mưa rơi từng nào tôi khóc nhiều từng ấy. Bởi có rất nhiều chuyện làm tôi phải phiền lòng.
Anh nói tôi là em gái mưa ư, hồi nhỏ anh hay kể chuyện cho tôi nghe về em gái của mưa. Cứ hễ trời mưa là tôi lại thấy cô đơn đến lạ kì, tôi chạy qua phòng anh, rúc vào người anh nghe anh kể chuyện cô gái mưa.
Anh bảo em gái của mưa rất mít ướt, cứ hễ buồn là cô lại khóc. Khóc rất nhiều, khi khóc người cô lại
hóa thành những giọt nước, người ta bảo đây là nước mắt. Nhưng tôi nào đâu phải em gái mưa, tôi không mít ướt, gặp chuyện buồn tôi có thể chịu được. Tôi cũng không phải em gái mưa bởi vì tôi là em gái của anh.
Từ sâu trong tiềm thức của tôi, tôi nghĩ rằng anh yêu thương tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng có lẽ là tôi đã sai lầm rồi, chỉ có mình tôi ảo tưởng, còn lại tất cả đều do tôi một mình tự suy diễn hão huyền.
Đưa tay hứng những giọt mưa, nó làm tôi cảm thấy lạnh buốt. Bởi vậy tôi rất ghét mưa, thật sự rất ghét. Nhưng không có nó tôi cũng chẳng thể trải lòng.
Một chiếc áo ấm được đắp lên người. Anh vẫn dịu dàng nói:" Biết ngay là em sẽ bướng bỉnh không chịu vào nên anh đem áo ra đây cho em"
Nói đến đây tôi mới nhớ là anh bảo anh đi mua áo cho tôi, nên hỏi:" Anh mua cho em à"
"Không là anh thì là ai nữa, mai nhớ
đem áo kia đi trả cho người ta nhé"
"À hóa ra là anh ghen tị với người ta"
"Anh chỉ sợ chồng tương lai của em ghen tị thôi"
"Bộ anh không nói những câu đau lòng là anh không chịu được à" tôi nói lớn tiếng, lấn át cả tiếng mưa ngoài sân. Anh sững người một chút. Lấy tay xoa đầu tôi rồi bảo:" Anh chỉ nói sự thật thôi"
Tôi bắt lấy cánh tay của anh, nghẹn ngào nói:" Anh biết rõ là anh quan trọng với em như thế nào mà"
Tôi biết là anh hiểu, những làn tôi vô tình hỏi ngu ngốc, không phải là anh không suy nghĩ. Mà anh đã biết nên anh cố tình làm cho tôi chết tâm. Giống như tôi đã cô tình với Xuân Khoa.
Anh ôm chặt lấy tôi, đưa tay vuốt tóc nhẹ nhẹ. Tôi cảm nhận được tim của anh đang đập rất mạnh, nhưng anh lại nói rất bình thường. Giọng nói đều đều vang bên tai:
"Anh hiểu nhưng em lại không hiểu. Em gái ngốc của anh, khi nào em mới trưởng thành đây" nói xong đồng thời anh cũng thở dài.