Chương 41: Làm khó dễ (2)

Edit: Văn Văn.

Sở Hướng Bân nói xong, Tống Thư đã cảm giác được các thành viên khác bên cạnh cô trong phòng họp không hẹn mà cùng nhìn lại đây, hơn nữa những ánh mắt đó không hề có chút bất ngờ nào—— giống như đối với chuyện Sở Hướng Bân là người đầu tiên hỏi Tống Thư, mỗi người đều sớm biết.

Nghĩ lại sau khi mình tiến vào phòng họp, mọi người tập trung thành từng đợt khi tiến vào, trong lòng Tống Thư mơ hồ hiểu rõ: Thứ trưởng Sở tính tình cổ quái, cậy mình có tài hơn người mà khinh người khác này, có lẽ là thuộc nhóm đầu tiên bước vào cánh cửa trước cuộc họp nhóm, theo thói quen lấy tiền lệ đầu tiên là "tế người mới" để làm khó dễ với các thành viên mới khi bước vào tổ nhỏ.

Tống Thư đã suy nghĩ về tất cả những điều này trước khi mở miệng: "Làm hết phận sự điều tra thường là bước thứ ba trong lựa chọn dự án đầu tư. Mục đích là để tiến hành điều tra chi tiết các dự án thu được qua hai vòng sàng lọc sơ bộ đầu tiên để xác định liệu dự án đang được điều tra có giá trị đầu tư hay không." Sau khi nói xong, cô hơi tạm dừng, nhìn về phía Sở Hướng Bân.

Sở Hướng Bân không ngẩng đầu lên, "Ồ, vậy mục tiêu của cuộc khảo sát là gì?"

Tống Thư suy nghĩ hai giây, "Thực hiện cuộc khảo sát đến các công ty đầu tư, phỏng vấn với đội ngũ quản lý và đối tác kinh doanh, nhà đầu tư cũ, tiềm năng khảo sát khách hàng, nhà cung cấp, chuyên gia kỹ thuật và công nghiệp, kế toán doanh nghiệp và luật sư, đối thủ cạnh tranh cần chờ điều tra."

Sở Hướng Bân không cho cô cơ hội thả lỏng, ngay lập tức ném ra câu hỏi thứ ba khi cô dừng lại, "Nội dung khảo sát là cái gì?"

"Nội dung khảo sát bao gồm nền tảng phát triển của công ty, tình trạng tài chính, tình trạng kinh doanh, tình trạng tiêu thụ và hoạt động, còn có hướng phát triển và triển vọng sau này." Tống Thư nói một đống, chủ động bổ sung thêm nội dung mới, "Trong đó, tình trạng tài chính, tình trạng kinh doanh và hướng phát triển là phần quan trọng nhất."

"..."

Tống Thư trả lời mục này xong, trong phòng họp đã có không ít ánh mắt nhìn lại đây lộ rõ sự kinh ngạc không thể che dấu được.

Hiển nhiên ít người tưởng tượng rằng cô có thể bình tĩnh hoàn thành những vấn đề này một cách dễ dàng hoặc thậm chí là hiệu suất tuyệt vời mà trong tình huống không hề có tí chuẩn bị nào.

—— ít nhất là những người bây giờ đã dầy dặn kinh nghiệm trong số họ đã từng làm việc với Sở Hướng Bân trong dự án, lần đầu tiên gặp phải câu hỏi bắt trả lời dưới dạng áp lực như vậy, chỉ sợ không ai có biểu hiện xuất sắc hơn cô.

Ngay cả khi so ngang hàng cũng khó.

Trong khoảng thời gian ngắn, ban đầu trong ánh mắt còn mang chút mỉa mai, trào phúng, vui sướиɠ khi người gặp họa, bây giờ đa số đã trở nên thận trọng và thu liễm bớt.

Tống Thư trong lòng hơi thả lỏng——

Đó chắc chắn là một lợi thế so với tác hại để có thể giải quyết sự phân biệt đối xử và thành kiến

vốn có của hầu hết mọi người trong nhóm đối với mình thông qua phiên họp này. Cô không muốn sau này khi làm việc trong nhóm, mọi nơi đều chịu sự cản trở rồi mới tìm kiếm giải pháp cho vấn đề đó.

Đến nỗi bởi thế mà sinh lòng e dè... Vốn dĩ không ai có thể tiện nghi chiếm hết mà không phải trả bất kỳ giá đắt.

Tống Thư hồi phục tinh thần, ngoái đầu nhìn Sở Hướng Bân.

"Tổ trưởng Sở, tôi sẽ tiếp tục nói chứ?"

Tính tình Sở Hướng Bân gắt gỏng, dễ dàng làm khó xử người khác, nhưng một trong những điều không thích nhất chính là lãng phí thời gian—— thấy Tống Thư rõ ràng đã chuẩn bị cho mọi thứ, tự nhiên anh sẽ không ở đây lăn lộn.

Sở Hướng Bân gật đầu, "Gáy sách đến không tồi, y chang như một đứa nhóc học sinh vừa mới ra trường."

Tống Thư: "."

Cái miệng này thực sự giống như lời đồn trong công ty mà cô nghe thấy luôn "làm cho người ta thích" à nha.

"Tính cô đạt tiêu chuẩn, lúc sau xem biểu hiện của cô."

"Vâng, tổ trưởng Sở."

"..."

Lực chú ý của Sở Hướng Bân nhanh chóng từ trên người Tống Thư dời đi, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Trong vòng mấy chục phút, Tống Thư càng nhận thức rõ hiệu suất làm việc và tính khí của vị tổ trưởng Sở này–– nửa đầu cuộc họp tập trung chủ yếu vào tích hợp dữ liệu và báo cáo về các dự án đầu tư. Phần này được thực hiện bởi các thành viên của phòng phát triển đầu tư, việc hiển thị báo cáo thì được thực hiện bởi PPT [1]. Trong quá trình báo cáo, Tống Thư nhận thấy bầu không khí trong phòng họp có xu hướng giảm theo áp suất quanh thân của Sở Hướng Bân.

[1] PPT là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước.

Cô âm thầm suy đoán vị Tyrannosaurus rex [2] này còn có thể nhịn lại được bao lâu.

Ngoài dự đoán, cho đến khi kết thúc PPT, người ngồi ở ghế chủ vì cuộc họp này, mặc cho biểu cảm không tốt, đem các thành viên nhóm phát triển đầu tư dọa sợ tới mặt ai nấy cũng tái nhợt, nhưng cuối cùng vẫn không bộc phát ra.

Anh gõ nhẹ lên mặt bàn của chiếc bàn dài trong phòng họp, cau mày, "Tiếp theo."

Sau vài giây im lặng trong phòng họp, có người đứng lên thật cẩn thận, "Sếp, đến lượt em báo cáo về kế hoạch điều tra."

"..." Mí mắt Sở Hướng Bân nhấc lên, "Rồi giờ sao, là muốn tôi nói "mời" với cậu, hay là chờ tôi chỉ rõ tận tình mới được?" Người nọ nghẹn một hơi. Chờ lấy lại tinh thần, cậu ta vội vàng lắc đầu, đưa một xấp tờ kế hoạch điều tra hết phận sự chuẩn bị tốt trong tay cho các thành viên trong tổ, sau đó nhanh chóng cầm tờ kế hoạch đọc lên.

Tờ kế hoạch đã được chuyển đến trong tay Sở Hướng Bân, mới đầu anh không phản ứng, anh ta lật qua thư mục trong tay và vội vàng ghi lại cái gì đó. Cho đến khi xem một chỗ nào đó, trán anh ta lập tức nhảy dựng.

Thư mục trong tay bị anh khép lại dữ dội, tờ kế hoạch kia đã được anh cầm trên tay. Sở Hướng Bân tùy tiện lật xem hai trang và liếc nhìn vài lần, cầm một xấp tờ kế hoạch hướng trên bàn quăng một cái.

"Bịch!"

Cách trang giấy hơi mỏng, quăng một cái "bịch" trên bàn trong phòng họp đang yên tĩnh này cũng chấn vang không nhỏ.

Ban đầu còn có một số người tăng ca vào đêm hôm trước, do không nghỉ ngơi tốt vào ban ngày nên càng nghe càng mơ màng sắp ngủ đều bị tiếng động đột nhiên này mà sợ tới mức giật bắn mình.

Người đọc báo cáo càng là sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy, "Sếp, sếp..."

Sở Hướng Bân trong nháy mắt chuyển sang chế độ Tyrannosaurus rex, gần như muốn nhảy ra khỏi ghế một cách bực bội——

"Đây là chuyện chơi đùa gì, cậu nói cho tôi? Học sinh tiểu học viết văn à!? Tần Tình là người mới của Bộ phận pháp lý, đến đây cho tôi ghi nhớ quy trình của bộ phận đầu tư, cậu đã ở Bộ phận đầu tư bao lâu rồi?! Cậu cũng đến để chứng thực cho tôi?!"

"..." Tống Thư vô tội bị lan đến chỉ làm bộ không nghe thấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Dường như Sở Hướng Bân không chấm dứt sự tức giận của mình: "Hơn nữa cô ấy biết phân những cái nào là nội dung chính của cuộc điều tra, còn cậu! Các người đang viết chuyện chơi đùa gì thế?! Có phải là tấm vải quấn chân của bà già, chẳng biết lược bỏ chi tiết không quan trọng ở đâu, vừa xấu lại nhiều? Cậu dựa vào cái này để chuẩn bị dự án? Cậu thực sự không phải là người được Cần Duệ phái tới nằm vùng!?"

Tập đoàn Cần Duệ là một ngân hàng đầu tư cao cấp rất lâu đời trong ngành tài chính trong nước. Ngoại trừ việc Vio và đời trước Tần thị có thể chống lại, thậm chí là áp Cần Duệ xuống trong một số quý nhất định, ngành công nghiệp rất khó có đủ và đối thủ địch nổi. Nó cũng là đối thủ lớn nhất của tái cấu trúc Vio cho đến nay.

Nhân viên của Bộ phận đầu tư này trông tuổi còn trẻ, bị chụp một cái mũ lớn vậy trên đỉnh đầu, trên mặt vừa xanh vừa trắng, một xíu huyết sắc cũng bay màu.

Tựa hồ nhìn ra được người này tùy thời có dấu hiệu té xỉu bất kỳ lúc nào, Sở Hướng Bân không nhắm vào cậu ta nữa. Thay vào đó, anh quay lại nhanh chóng. Sự tức giận và bình lặng giống như hiệu suất, anh nhìn về phía người vừa rồi đi lên thực hiện PPT.

"Còn anh, anh nói cái đó là báo cáo? Chắc tên anh là Thôi Miên! Cậu ta là tấm vải quấn chân của bà già, và đó là tấm vải quấn chân của anh trong 30 năm nữa! Cái anh tự nhận là dữ liệu công nghiệp? Anh có chắc nó không phải là một cuộc khai quật di tích và khảo cổ học lịch sử?! Đã bao lâu các số liệu trong các thông tin hết hạn anh đã thống kê qua chưa?!"

"Xin, xin lỗi, tổ trưởng Sở ——"

"Việc xin lỗi có ích gì sao? Việc xin lỗi có thể viết báo cáo hay là góp vốn?!"

"..."

Trải qua nhiều lần thay đổi. Chiến hỏa lan ra hết các thành viên trong nhóm từ Bộ phận phát triển đầu tư đến Bộ phận tài vụ lại đến Bộ phận nhân sự và cuối cùng là Bộ phận vận hành khách hàng buôn bán, không ai trong số họ có cơ may sống sót.

Nhưng thật ra mở đầu cô là người bị làm khó dễ, liên tục bị ảnh hưởng vô tội như một đường chuyền sau đó, lại thoát được một kiếp.

Một phen răn dạy gay gắt xuống dưới, trong phòng hội nghị có lẽ chỉ có nhân viên hành chính được gửi bởi bộ phận văn phòng để lấy biên bản cuộc họp là người trong sạch, vô tội nhất. Cô bé cũng trông như một người mới, giống nhau đều bị dọa sợ với khuôn mặt tái nhợt hề hề.

Trong phòng họp chỉ có Tống Thư còn tính là thần sắc như thường, chỉ là đôi mắt mang theo chút thán phục——cô xem như thấy được có người còn so với Tần Lâu dễ nổi khùng hơn.

Trong công ty nói không sai, đây là một Tyrannosaurus rex hình người, súng phun lửa tự bật chế độ phun khi đi...

Hình như Tyrannosaurus rex cũng mệt rồi, sau khi xách các bộ phận phạm sai lầm ra gõ gõ cho một phát, sắc mặt anh xanh mét nói lời kết thúc, "Quay trở về và chuẩn bị một lần nữa. Trước cuộc họp vào sáng mai, tôi muốn thấy một cái gì đó mới và được tạo ra bởi mọi người! Nếu không, rác rưởi của các người tạo ra này sẽ không vượt qua được cấp độ của ủy ban bỏ phiếu, càng đừng nói đi xuống dưới!"

Mọi người trả lời đồng ý, không ai còn dám nói tiếp hoặc phản bác.

Sở Hướng Bân lạnh lùng liếc nhìn họ, rồi đứng lên, "Cuộc họp kết thúc!" Anh xoay người vòng qua ghế dựa đi ra ngoài, khi đi được hai bước, trùng hợp dừng lại sau ghế của Tống Thư. "Tổ của tôi không phải là trại huấn luyện cho người mới, càng không phải là trạm tái chế rác thải. Chứng thực chỉ có thể giúp cô vượt qua một ngày. Lúc sau, cô và họ là một cái tiêu chuẩn, nếu cô làm không được, đều cút xéo hết cho tôi!"

Thần sắc Tống Thư không đổi.

Sau vài giây, cô cười khẽ, "Vâng, tôi nhớ kỹ, tổ trưởng Sở."

Sở Hướng Bân lạnh lùng nhìn cô một cái.

Anh ta không phải là một người thích làm quan chức, nhìn cấp dưới ở trước mặt mình cả người run bần bật, động hay không động đều nổi trận lôi đình chỉ do tính khí hắn đã như thế, thấy mấy đứa vô dụng thì khống chế không được——nhưng người ở trước mặt anh ta vừa chuẩn bị đầy đủ, vừa lù lù không động, lại thêm không cao ngạo, không nóng nảy, cũng không vội vã hiển lộ mũi nhọn của người mới, anh quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.

Cái cô Tần Tình này, tựa hồ cũng không phải nghe đồn như toàn công ty là bồi ngủ để thăng tiến, trong đó có lẽ có hiểu lầm gì chăng?

Sở Hướng Bân không nghĩ nhiều cho mệt não, quay đầu hướng cửa phòng họp đi. Anh nếu không rời đi, những người khác trong phòng cũng không ai dám đi.

Sở Hướng Bân đi tới cửa, bỗng nhiên vươn tay kéo cửa ra, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, bước đầu tiên đã dừng lại tại chỗ.

Sau vài giây, sắc mặt anh hơi thả lỏng, đồng thời mày nhăn lại.

"...Tần tổng?"

Trong phòng tức khắc yên tĩnh.

Ánh mắt anh ta rơi xuống.

Trên hành lang dài, người đàn ông đang dựa vào tường đứng thẳng người lên, bình tĩnh đi ngang qua bên cạnh Sở Hướng Bân.

"Tôi đến đón người của tôi."

***

[2] Tyrannosaurus rex:

Hết hồn chưa?

Văn: Thi xong rồi nên trở về với mọi người đây, không biết mọi người thi xong hết chưa?