- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dấu Cắn
- Chương 98: Ngoại truyện 6: Anh chính là nhân tài kiệt xuất trên thế gian (5)
Dấu Cắn
Chương 98: Ngoại truyện 6: Anh chính là nhân tài kiệt xuất trên thế gian (5)
Editor: Rina
Beta: Jenny Thảo
Đương nhiên chẳng ra làm sao cả.
Trong lòng Văn Bân nghĩ như vậy. Hắn đối với màn trình diễn trước mắt này sớm đã đoán trước được, hắn phải biết dựa vào tính cách của Loan Xảo Khuynh thì sớm muộn gì cũng không thể kìm chế được.
Nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi bản thân đã dần thành thạo xử lý mọi chuyện theo như dự đoán, chuyện đã sớm nằm trong dự đoán như vậy nhưng cũng sẽ khiến hắn cảm thấy rối loạn từ dưới đáy lòng mình.
Ghen tuông, tức giận, khó chịu, xấu xa, thậm chí là sự cuồng loạn…
Nhưng tất cả những cảm xúc tiêu cực đó hắn chỉ dám dấu ở đáy lòng, một chút cũng không dám để lộ ra… Dáng vẻ của cô gái hướng về phía hắn nở nụ đối với lần đầu bọn họ gặp nhau cũng rạng rỡ như vậy, hắn rất quý trọng dáng vẻ đó, tuyệt đối không muốn tự tay phá hủy.
Sau đó hắn nghe thấy bản thân bình tĩnh lên tiếng: “Được đấy.”
Nếu trong giọng nói không có một chút âm rung hoặc chút âm khàn thì màn trình diễn vừa rồi chắc sẽ hoàn mỹ hơn.
Nhưng Loan Xảo Khuynh vốn là người vô tâm không suy nghĩ, chút khác biệt rất nhỏ trong giọng điệu này cô đương nhiên không thể nào phát hiện ra. Cho nên cô gái nhỏ nghe thấy câu trả lời này tức khắc nụ cười càng thêm sáng lạn: “Đúng không? Anh cũng cảm thấy chúng tôi rất hợp nhau phải không? Tôi nghe nói thành tích của anh ấy rất bình thường, chủ yếu dựa vào sở trường thể thao… Từ đó tôi cảm thấy hai chúng tôi đặc biệt hợp nhau. Hơn nữa tôi còn nghe nói…”
Cô gái nhỏ vẫn hăng hái nói một mình mang theo cảm giác rung động cùng với bất an của một thiếu nữ thanh xuân thích anh chàng nào đó.
Nhưng cô không nhìn thấy được ánh mắt của chàng trai đứng bên cạnh cô khi nghe thấy những lời nói của cô đang từng chút một dần tối đi.
Chờ đoạn độc thoại này kết thúc vài giây, không nghe được bất kỳ câu nào đáp lại, Loan Xảo Khuynh mới phát hiện ra quay đầu lại, cô khó hiểu hỏi: “Anh làm sao vậy? Trông có vẻ không được thoải mái?”
“… Không có gì.” Văn Bân thấp giọng nói.
Loan Xảo Khuynh không yên tâm nhìn hắn: “Thật không có chuyện gì không?”
“Ừm.” Văn Bân liếc mắt lên: “Cô còn gì khác muốn nói không?”
Loan Xảo Khuynh mặt đỏ lên: “Làm sao anh biết?”
Văn Bân không nói gì.
Loan Xảo Khuynh cười khoát bả vai của chàng trai: “Anh xem, chúng ta là bạn bè thân thiết nhất của nhau đúng không?”
“…”
“Vậy anh nói xem, tôi muốn theo đuổi người khác, anh có phải nên giúp đỡ hay không… đặc biệt là anh cùng lớp với anh ấy, cơ hội tốt như vậy tôi cảm thấy chúng tôi là định mệnh rồi!”
“Nếu như đây tính là định mệnh, vậy không phải là chúng ta sao.”
“… Này? Anh nói gì vậy?” Loan Xảo Khuynh đang nhìn trong phòng học cười khúc khích ngây ngô quay đầu lại: “Giọng nói của anh nhỏ quá, tôi vừa nãy không nghe rõ?”
“Không có gì.” Văn Bân nói: “Nhưng nếu như tôi giúp cô thì tôi được lợi ích gì chứ?”
Loan Xảo Khuynh sững sờ.
Cô quay đầu về phía Văn Bân… Chàng trai nói chuyện lúc này đột nhiên khiến cô có một loại cảm giác xa lạ một cách khó hiểu, giọng điệu và cảm xúc lúc này, xa lạ đến nỗi… thật giống như một người mà trước giờ cô chưa từng quen biết vậy.
Nhưng mà Loan Xảo Khuynh suy nghĩ mấy giây, không thể thông suốt được, chỉ xem như là ảo giác của mình. Cô cười vỗ vỗ bả vai của Văn Bân: “Vậy tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi anh, đợi sau này anh thích một cô gái nào đó, tôi cũng sẽ giúp anh theo đuổi được không?”
“…” Văn Bân trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu: “Được.”
“Vậy một lời đã định nha!”
“Ừm.”
Đêm đó, Văn Bân đã suy nghĩ và hiểu được một đạo lý: Bởi vì tuổi trẻ, có một số thứ dù bạn có muốn cũng không có cách nào thực hiện được, cho nên luôn có quá nhiều nuối tiếc.
Mà bên trong cái được gọi là tiếc nuối nhất, rõ ràng là bạn gặp được trước, là bạn thích người đó trước nhưng không có một đạo lý nhất định rằng họ cũng thích bạn.
Nếu như cả hai đều thích lẫn nhau thì đó chính là điều may mắn hạnh phúc nhất… Và khi đó hắn sẵn sàng dùng tất cả những gì mà bản thân hắn có để đổi lấy kết quả này.
Nhưng năm đó, tâm tư nhỏ bé của Loan Xảo Khuynh vốn vẫn chưa trưởng thành.
Hoặc nói rõ hơn, trước khi thành công, cô đột nhiên rời đi…
Không có bất kỳ thông báo hay thư tín nào để lại, khi Loan Xảo Khuynh ở trong thế giới của Văn Bân biến mất giống như lúc cô xuất hiện, nhanh chóng và không thể đoán trước được.
Rất nhiều năm sau, Sở Hướng Bân mới biết được cô là vì trong nhà gặp phải biến cố lớn… Sau khi ba cô đột nhiên tái hôn, người vợ mới cưới bài xích đối với cô và đồng ý kết hôn với điều kiện chính là để cô rời khỏi và đưa cô đến chỗ dì sinh sống.
Nhưng Văn Bân lúc đó vẫn không biết chuyện này.
Sau khi cuối kỳ trung học anh đợi cô rất lâu, mỗi ngày đều cố chấp đến căn hộ cao cấp đó xem cô có trở về chưa.
Đợi đến mùa xuân qua mùa đông đến, những đường kẻ lõm của hoa văn trên cánh cửa chống trộm đầy những lớp bụi bặm không một ai quét dọn, hắn vẫn như cũ đợi nhưng cũng không thấy cô trở về…
Năm thi vào trường cao trung trọng điểm của tỉnh, Văn Bân và mẹ sáp nhập vào sổ hộ khẩu của cha dượng, theo yêu cầu của cha dượng anh đổi tên thành họ của cha dượng.
Bắt đầu từ ngày đó hắn mang họ Sở, tên là Sở Hướng Bân.
Sau khi học cao trung, thành tích của Sở Hướng Bân ngày càng xuất sắc. Hơn nữa sau khi mẹ kết hôn với cha dượng, điều kiện gia đình ngày càng được cải thiện, thoát khỏi hình ảnh chàng trai gầy ốm yếu trong quá khứ, bắt đầu phát triển nhanh chóng.
Không bao lâu sau, hắn trở thành nam thần trong trường cao trung, là nam thần trong lòng của các cô gái, là người tồn tại khiến trong mắt các nam sinh vô cùng ghen tị nhưng không thể làm gì được. Hắn không còn trầm mặc cô độc như trước nữa, năm lớp 9 trung học đó cùng với Loan Xảo Khuynh và các chị em của cô dạy kèm làm bài tập về nhà khiến hắn dần quen với việc di chuyển như mọi người bình thường và hòa nhập vào nhóm người.
… Hắn trở nên ưu tú, nổi bật, hoàn hảo, trên người một chút cũng không thấy bóng dáng chàng trai cô độc lúc trước.
Nhưng bên cạnh hắn, không còn cô gái nhỏ sẽ vỗ vỗ bả vai hắn, cười đùa và gọi hắn là “người anh em”.
***
Thế giới rộng lớn như vậy, dân số mấy tỉ người, hai người sống trong cùng một tòa nhà dân cư còn khó có thể gặp nhau trong mấy chục năm, đừng nói là chỗ ở của họ cách nhau chỉ vài chục mét.
Cho nên Sở Hướng Bân vẫn cho rằng mình và Loan Xảo Khuynh nói chung là không có khả năng gặp lại nhau… Khó có thể tiếp nhận nhưng không thể không tiếp nhận, đây coi như là bài học đầu tiên mà thế giới dạy hắn trở thành một con người trưởng thành.
Nhưng vận mệnh đã tặng hắn điều may mắn đầu tiên.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Sở Hướng Bân vào trường Đại học A.
Năm đó học kỳ hai của đại học năm hai vừa mới bắt đầu, bạn cùng phòng của Sở Hướng Bân để ý nữ thần của đội tranh luận của trường nên đã quyết tâm theo đuổi.
Bạn cùng phòng là một người có kinh nghiệm, biết một trong những yếu tố của việc theo đuổi một cô gái chính là mua chuộc bạn thân hoặc là bạn tốt của cô ấy. Mà vừa khéo cũng tính là câu chuyện dễ hiểu… Sở Hướng Bân với tố chất nổi bật vừa mới vào Đại học A đã nhận được sự chú ý của đàn chị cả trường và cả các hoa khôi của các khoa cùng trường quan tâm thân thiết, vừa hay chính là có sự quan tâm của nữ thần ngọt ngào đó.
Đối mặt với chữ sắc, bạn cùng phòng “bán” Sở Hướng Bân, “bán” không chút nương tay.
Vì thế học kỳ hai vừa mới bắt đầu vào học chưa được mấy ngày, Sở Hướng Bân đã bị cậu bạn học cùng phòng mặt dày mày dạn từ bàn học kéo ra ban công…
“Sở thần, cùng cậu thảo luận chuyện này.”
Sở Hướng Bân không vội vàng mở miệng, ánh mắt từ trên điện thoại di động nâng lên nhìn bạn cùng phòng một cái.
Bạn cùng phòng phản ứng lại: “À mình quên mất, cậu ghét nhất là người khác dùng từ “呗”(*) nói chuyện phải không? Tôi thu hồi tôi thu hồi. Chẳng qua là thói quen này của cậu thật sự có chút kỳ quái nha…”
*Trong bản gốc là chữ 呗: được đặt ở cuối câu biểu thị lý lẽ đã quá rõ ràng, buộc phải làm không phải nói nhiều.
Sở Hướng Bân cắt ngang cậu ta: “Có chuyện nói thẳng, không có chuyện gì thì mình quay về gõ chương trình.”
“Sở thần cậu vậy cũng quá bận rộn rồi, cậu là sinh viên của học viện kinh tế chúng ta cũng không phải là sinh viên của viện công nghệ thông tin, tại sao còn muốn… Này mình không nói nữa, cậu đừng đi nha!” Bạn cùng phòng vội vàng kéo chàng trai thiếu kiên nhẫn trở lại: “Là thế này, tối nay đội hùng biện của trường có một bữa tiệc nạp thành viên mới, mình định đi qua xem thử… cậu cùng mình đi được không?”
Sở Hướng Bân không ngước mắt lên: “Mình không tham gia hoạt động sinh viên.”
“Cái này mình biết rõ, lúc học kỳ hai của năm nhất, phó chủ tịch hội sinh viên trường tự mình đến mời cậu cũng không đi, chứ đừng nói các hoạt động sinh viên khác… Cho nên mình cũng không hy vọng sẽ khiến cậu tham gia, chỉ là muốn cậu giúp mình đi một chuyến thôi.”
“…” Sở Hướng Bân ngước mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt bình tĩnh nhưng luôn làm người ta cảm thấy dưới đôi mắt này có chút sắc bén mà khiến người khác không thể giấu được mọi chuyện.
Bạn cùng phòng cứng đơ vài giây.
Sở Hướng Bân xoa xoa cổ: “Vì sao không tìm người khác, nhất định phải đi cùng mình?”
Bạn cùng phòng giả vờ vô tội: “Tôi hỏi bọn họ rồi, bọn họ đều phải đi cùng bạn gái, không có thời gian. Dù sao trong phòng chúng ta cũng chỉ còn hai chúng ta độc thân, bọn họ nào giống như Sở thần nhà ta giữ bản thân trong sạch như vậy, thanh tâm tịnh đơn thuần như hòa thượng tu hành?”
“…”
Mặc dù Sở Hướng Bân không muốn đi, nhưng bạn cùng phòng mặt dày mày dạn đến nỗi chỉ thiếu hành động quỳ xuống gọi tiếng ba mà năn nỉ, cuối cùng hắn cũng phải giúp bạn cùng phòng đi một chuyến đến buổi nạp thành viên mới của đội hùng biện.
Cho dù lúc đầu, Sở Hướng Bân chỉ mơ hồ đoán được bạn cùng phòng có mục đích nhưng lại không nói ra nhưng không đoán được nguyên nhân thực sự, cứ như vậy cho đến sau khi đến ngoài cửa phòng học của bữa tiệc tối đội hùng biện nạp thành viên mới, Sở Hướng Bân cũng rất nhanh liền rõ nguyên nhân và kết quả…
Người bạn cùng phòng của hắn kéo hắn không thể chờ đợi vội chạy qua, vừa đến trước cửa phòng học, liền đối mặt với một cô gái đang đứng đó, sau đó phấn khích kéo hắn qua chào hỏi làm quen.
“Sở thần, giới thiệu với cậu một chút, đây chính là đàn chị Tôn Vũ Nhiễm, cũng là đội phó của đội tranh luận của trường chúng ta.” Bạn cùng phòng nói xong quay đầu hướng về phía nữ sinh trước mặt: “Tôn học tỷ, đây là ai hẳn là không cần em giới thiệu đâu nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.” Học tỷ tên Tôn Vũ Nhiễm kia sau khi cùng bạn cùng phòng của Sở Hướng Bân nhanh chóng trao đổi ánh mắt, lúc này nhìn về phía Sở Hướng Bân, trong mắt lộ lên niềm vui mừng cùng hâm mộ không thể đè nén được, cô ta hạ giọng, cười vươn tay ra: “Có lẽ ở đại học A này không có ai không biết Sở Hướng Bân học đệ… Học đệ xin chào, chị tên là Tôn Vũ Nhiễm, chuyên ngành viện văn học tiếng Đức, lớn hơn bọn em một khóa, hiện là đội phó của đội hùng biện.”
“…” Sở Hướng Bân không bắt tay mà khẽ nheo mắt liếc nhìn bạn cùng phòng của mình một cái.
Bạn cùng phòng bị cái nhìn trong sáng xuyên thấu đến nỗi phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cậu ta cứng đờ người quay lưng lại, nhỏ giọng nói với Sở Hướng Bân: “Cầu xin cậu cho mình một cái thể diện với ba Sở à, mình thật sự muốn theo đuổi học tỷ này, bất đắc dĩ nên mới làm như vậy… nhưng mà chỉ lần này thôi, mình thề khi trở về mình sẽ quỳ trước cửa phòng còn không được sao?”
“…”
Sở Hướng Bân không nói gì, sau khi thu hồi ánh mắt anh rất tùy ý mà chạm vào bàn tay của đối phương vươn ra, coi như là đã bắt tay, giọng nói cũng bình thản: “Chào học tỷ.”
Nụ cười của nữ sinh có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh liền cố giữ rồi thu hồi: “Buổi tiệc nạp thành viên mới của bọn chị vẫn chưa bắt đầu, nhưng mà bọn em cũng không phải là sinh viên năm nhất nên trước tiên cứ tìm một chỗ ngồi đi?”
“Cảm ơn học tỷ.” Bạn cùng phòng đáp lại, sợ Sở Hướng Bân đổi ý vội kéo hắn vào trong.
Bữa tiệc chào đón của đội hùng biện đã chọn một phòng học không nhỏ, lúc này trong phòng học trống trơn, ngoại trừ các thành viên của đội tranh biện thì không có ai khác. Bọn họ đều tụ tập dưới bục giảng, có ba năm người cùng nhau thảo luận cái gì đó, còn có người ở trên khán đài chạy máy thử đợi lát nữa phải thuyết trình bằng PPT (powerpoint) trong buổi kết nạp thành viên.
Sở Hướng Bân sau khi tiến vào liền ngồi vào vị trí gần tường nhất, một mình cúi đầu nghiên cứu mật mã tài liệu đã lưu vào điện thoại di động.
Cậu bạn cùng phòng trọng sắc khinh bạn kia vốn đã sớm chạy đến bên cạnh nữ thần của mình ra vẻ nịnh bợ.
Sở Hướng Bân thanh tĩnh chưa được bao lâu, vị trí bên cạnh chiếu xuống một cái bóng.
“Sở học đệ, em đang bận sao?”
“…” Sở Hướng Bân ngẩng đầu, vẫn là học tỷ tên Tôn Vũ Nhiễm khi nãy. Hắn dừng lại hai giây mới xa lạ nở nụ cười: “Học tỷ có chuyện gì sao?”
“Chị chỉ là vừa mới bận xong, thấy em một mình ngồi ở đây, cũng không có chuyện gì chị chỉ qua hỏi thăm một chút thôi.” Tôn Vũ Nhiễm vén tóc loạn xạ ở hai bên má ra sau tai, thuận thế ngồi xuống vị trí bên cạnh Sở Hướng Bân, sau đó đem đồ uống trong tay đưa ra trước mặt Sở Hướng Bân: “Học đệ tay không đến đây à? Hội chào đón thành viên mới đoán chừng có thể tiến hành rất lâu, em uống nước trước đi.”
Sở Hướng Bân dừng lại, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.” Hắn đem chai nước đặt sang một bên mà không chạm vào nó.
“…”
Tôn Vũ Nhiễm lớn lên cũng coi như xinh đẹp, lúc chủ động bày tỏ cái gì với bất kỳ nam sinh nào trước giờ chưa gặp qua gương mặt lãnh đạm như vậy, vẻ mặt cô nhất thời có chút cứng đờ.
Cảm giác được ánh mắt từ những người khác trong đội tranh luận cách đó không xa xôn xao nhìn mình, Tôn Vũ Nhiễm cắn răng, ở dưới đáy lòng nói cho bản thân biết dù thế nào cũng không thể để người khác nhìn rồi cười nhạo, vì thế cố gắng chống đỡ tiếp tục cười và nói chuyện với Sở Hướng Bân: “Chị nghe Chúc Hâm Dương nói, bọn em là sinh viên chuyên ngành quản trị kinh doanh của học viện kinh tế phải không?”
Chúc Hâm Dương chính là tên bạn cùng phòng của Sở Hướng Bân.
Trong quá trình Sở Hướng Bân lần thứ hai nâng tầm mắt lên từ màn hình điện thoại di động, không lạnh không nhạt liếc một cái nhìn qua bóng lưng của Chúc Hâm Dương bên cạnh bục giảng.
Chắc là do lãnh ý cùng sát khí trong ánh mắt này vô cùng chân thực nên người nào đó bên kia cứng đờ, cẩn thận quay đầu lại, sau đó giữa ngăn cách không khí cho Sở Hướng Bân khẩu hình “cầu xin cậu đó người anh em”.
Sở Hướng Bân khẽ rũ mắt xuống.
Ngoại trừ từ “呗” là từ kết thúc mà hắn không thích nghe nhất, “cầu xin bạn” và “người anh em” cũng là bậc cảm xúc đặc biệt của hắn.
Có điều bao gồm Chúc Hâm Dương biết thói quen này của hắn kỳ thật đều là hiểu lầm, hắn cũng không phải chán ghét phương thức nói chuyện này, chỉ là chúng luôn nhắc nhở hắn nhớ tới một thân ảnh chôn trong trí nhớ mà thôi.
“… Sở học đệ? Sở học đệ??”
Thanh âm bên tai kéo lại suy nghĩ của Sở Hướng Bân, hắn quay đầu lại: “Xin lỗi, phân tâm rồi.”
“Không sao.” Tôn Vũ Nhiễm cắn răng vẫn mỉm cười.
“Học tỷ vừa mới hỏi gì vậy?”
Tôn Vũ Nhiễm nói: “Chị hỏi, em với Chúc Hâm Dương đều là sinh viên của học viện kinh tế à?”
“Ừm.”
Ánh mắt Tôn Vũ Nhiễm chuyển động, cười hỏi: “Vậy tốt quá rồi. Nhà chị mỗi tháng cho chị rất nhiều chi phí sinh hoạt, hoàn toàn tiêu xài không hết, để không đó thì cảm thấy tiếc… Vì vậy năm nay chị dự định tìm hiểu chút ít về chỉ số quỹ để đầu tư, đang lo không có ai để tham khảo ý kiến.”
Sở Hướng Bân không nói gì.
Tôn Vũ Nhiễm chỉ có thể kiên trì tự mình nói: “Nếu Sở học đệ thuận tiện, chị có thể thêm wechat của em được không, sau này có vấn đề gì về phương diện này thì…”
Tôn Vũ Nhiễm còn chưa nói xong, Sở Hướng Bân mở miệng: “Xin lỗi học tỷ, về phương diện này em không am hiểu. Nhưng mà em có hộp thư của một số giáo sư môn kinh tế phương Tây và quản lý tài sản bên bọn em, sau này sẽ để Chúc Hâm Dương gửi qua cho chị… Bọn họ am hiểu chuyên ngành hơn em, học tỷ không bằng đi hỏi các giáo sư thử.”
“Hả…?”
Không đợi Tôn Vũ Nhiễm phản ứng, Sở Hướng Bân đứng dậy: “Em đột nhiên nhớ tới em vẫn còn có việc phải đi tìm người hướng dẫn để thảo luận, em đi trước.”
Tôn Vũ Nhiễm biểu tình cứng đờ đứng dậy: “Học đệ không nghe hội chào đón tân sinh viên sao?”
“Xem ra không có cơ hội rồi, thật tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác.” Sở Hướng Bân nói vậy nhưng biểu tình cùng giọng điệu đều không nhìn ra cảm xúc tiếc nuối gì.
“Cảm ơn đồ uống của học tỷ.”
Nói xong, nam sinh bình tĩnh cười nhẹ một cái, xoay người đi ra ngoài.
Trước và sau bục giảng, các sinh viên của đội tranh luận cúi đầu bàn tán.
“Tôn học tỷ thật đúng là dám nghĩ, Sở Hướng Bân là người như thế nào, mình nghe nói hoàn toàn vô tình, từ năm nhất vào trường đến bây giờ đã một năm rưỡi rồi? Nữ sinh theo đuổi cậu ta, thầm mến cậu ta nhiều đến ba vòng trường mình rồi? Cậu ta đã khi nào đưa mắt nhìn người nào chưa?”
“Mình cũng cảm thấy học tỷ có chút vọng tưởng rồi.”
“Ngay cả phó chủ tịch hội sinh viên đại học khi đó đích thân đi mời cậu ta, không phải vẫn bị từ chối mà quay về sao.”
“Cùng lắm hôm nay cậu ta có thể tới đây mình đã rất bất ngờ rồi. Không phải nói là cậu ta đối với các hoạt động sinh viên đều không quan tâm sao? Điều này ở chuyên ngành quản lý công nghiệp nhiều người không đồng nhất?”
“Mình cũng nghe nói vậy, không chấp nhận lời mời của bất kỳ tổ chức sinh viên nào nhưng hôm nay lại đến hội chào đón thành viên mới của chúng ta… Đáng tiếc, chưa xem xong lại đi rồi, bằng không đội hùng biện của chúng ta sẽ nổi danh trên diễn đàn trường học.”
“Ha ha ha, có thể đấy…”
Một vài sinh viên trò chuyện đột ngột dừng lại.
Nguyên nhân không phải cậu ta… Chỉ là chàng trai trong đề tài bàn tán của bọn họ vốn đang đi ra ngoài phòng học, mà giờ phút này lại đột nhiên dừng lại không hề có dấu hiệu ánh mắt kinh ngạc nhìn màn hình chiếu.
Các sinh viên trong đội hùng biện sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía tấm màn hình chiếu treo trước bảng đen.
Trên đó đang chiếu là một trang ở giữa PPT bài phát biểu của một thành viên, có vẻ là bức ảnh được chụp trong một cuộc tranh biện nào đó, trên bảng đen giữa bức ảnh có dòng chữ đội tranh biện đại học A và đội tranh biện đại học Q.
Mà trước bảng đen, biểu tình của bốn thành viên biện luận của hai đội nghiêm túc ngồi sau bàn tranh luận, dáng vẻ đang thỏa thuận vấn đề gì đó.
Mấy người trong đội tranh biện nhìn hồi lâu cũng không hiểu bức ảnh này có gì đặc biệt… có thể khiến Sở Hướng Bân có tâm trạng dao động lớn như vậy.
Lúc bọn họ đang mờ mịt không hiểu gì, Sở Hướng Bân rốt cục lấy lại tinh thần. Ánh mắt của hắn cứng đờ rời khỏi hình ảnh tranh luận của đội tranh luận của trường đại học Q ở trên kia, qua vài giây hắn mới đi tới trước bàn.
“Tấm này…” Sở Hướng Bân mở miệng thanh âm tự dưng khàn khàn, hắn thậm chí ở dưới đáy lòng mình cảm nhận được cảm xúc khẩn trương đã lâu không có, hắn nghe thấy giọng mình cứng nhắc giống như của một người khác: “Trận đấu trong tấm ảnh này là, diễn ra khi nào?”
Các sinh viên đang chạy thử PPT do dự rồi cẩn thận trả lời: “Vào cuối học kỳ trước.”
“Bên trong đều là thành viên của hai đội tranh biện?”
“Đúng vậy, trận đấu này là trận đấu mới, chính là giữa các thành viên mới của đội tranh biện của trường tập luyện khởi động để làm quen với môi trường tranh biện. Giữa các đội tranh biện của các trường đại học lớn thường có các kiểu thi đấu cố định này cho các trường thường xuyên rèn luyện tranh biện với nhau. Trường chúng ta được ghép với trường đại học Q, hầu như mỗi tháng một lần.”
“…” Ánh mắt của Sở Hướng Bân lần thứ hai suy nghĩ về cô gái quen thuộc vừa xa lạ ngồi ở vị trí tranh luận của đội tranh luận Q, rất lâu sau hắn rũ mắt xuống: “Bọn cậu nạp thành viên mới có đơn đăng ký không?”
“… Hả?”
Học sinh mở miệng ngây ngẩn cả người.
Mà người bên cạnh vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe động tĩnh của đội tranh biện cũng nhao nhao đem ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn đến.
Trong những ánh mắt chú ý, Sở Hướng Bân chậm rãi hồi phục tâm tư nhìn thoáng qua bức ảnh đó rồi quay sang sinh viên trước mặt…
“Tôi xin gia nhập.”
Chuyện Sở Hướng Bân gia nhập đội tranh biện của trường rất nhanh đã lan truyền khắp trường.
Đối với tin tức này, tất cả mọi người ngay từ đầu đều phản ứng không tin được…
“Làm sao có thể, Sở Hướng Bân sao?”
“Cậu ta đã từ chối bao nhiêu lời mời của các tổ chức sinh viên vào thời điểm đó? Đội tranh biện mình không tin cậu ta chưa từng từ chối, làm sao có thể đến trước học kỳ hai năm hai đột nhiên tham gia.”
“Đúng vậy, nhất định là tung tin nhảm.”
“…”
Có vẻ không cam lòng với những lời nói nghi ngờ này, đội tranh biện lần này tuyển những thành viên mới với năng suất vô cùng cao… Chưa đầy một tuần sau, danh sách các thành viên mới của đội tranh biện đã được công bố trên bảng thông báo của trường.
Trong đó vị trí đầu tiên cao nhất rõ ràng chính là ba chữ “Sở Hướng Bân”.
Sau khi có danh sách thành viên mới của đội tranh biện, toàn bộ trường đã bị sốc. Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi đoán nguyên nhân Sở Hướng Bân gia nhập đội tranh luận, suy đoán nào cũng có nhưng không một ai biết được chân tướng thật sự.
Các cuộc thảo luận và “thảo luận học thuật” luôn diễn ra đến một tháng sau đó.
Thậm chí ngay cả Chúc Hâm Dương tự cho là người khởi xướng cũng cảm thấy lương tâm vô cùng bất an đi tìm Sở Hướng Bân chứng thực: “Sở thần, cậu rốt cuộc vì cái gì mà vào đội tranh biện vậy? Chẳng lẽ thật sự là vì giúp đỡ người anh em là mình sao? Nếu cậu đủ nghĩa khí như vậy thì mình thật sự không vì vậy mà báo đáp đâu nha!”
Sở Hướng Bân đang dọn quần áo nghe vậy cũng không quay đầu lại: “Đừng nằm mơ nữa.”
“… Không phải vì mình sao?” Chúc Hâm Dương tiếc nuối nói, đi theo lại tò mò tiến đến phía trước: “Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Sở Hướng Bân không trả lời.
Chúc Hâm Dương sờ cằm suy tư: “Chẳng lẽ, thật sự là bời vì cô gái của đội tranh biện mà cậu nhìn thấy đó? Nhưng ngày đó mình thấy cậu đối với học tỷ Tôn Vũ Nhiễm không hề quan tâm mà?”
“…” Sở Hướng Bân vẫn không để ý tới cậu ta, chỉ quay lại phía sau mở miệng: “Tránh chỗ, mình lấy vali.”
“À, ừ.” Sở Hướng Bân nhường vị trí mới đột nhiên phản ứng lại: “Đợi đã, giờ không phải năm mới cũng không phải kỳ lễ gì, chỉ là ngày nghỉ cuối tuần mà thôi, Sở thần sao cậu còn thu dọn hành lý?”
“…”
Cơ thể Sở Hướng Bân dừng lại.
Hắn vẫn đứng trước tủ đồ một hồi lâu, duy trì tư thế kia không nhúc nhích. Lưng hắn hướng về phía phòng ngủ, Chúc Hâm Dương cũng không nhìn thấy ánh mắt hay biểu tình của hắn.
Chúc Hâm Dương chỉ nghe được thật lâu sau Sở Hướng Bân mới mở miệng: “Đội tranh biện muốn đi đại học Q… thi đấu một cuộc tranh biện.”
Chúc Hâm Dương sửng sốt.
Đó là cảm xúc vô cùng phức tạp mà cậu ta chưa từng nghe được ở chỗ Sở Hướng Bân, giống như giấu rất nhiều nỗi buồn chuyện cũ.
Hôm đó chỉ là một cuộc thi bình thường diễn ra hàng tháng.
Đại học A và đại học Q cách nhau một thành phố, nhưng mỗi ngày có hơn mười chuyến tàu lưu thông trên đường sắt cao tốc, do đó việc đi lại trước giờ không phải là một vấn đề rắc rối.
Sân trường đại học Q, những thành viên đội tranh biện muốn tham gia thi đấu của đại học A nhộn nhịp đến thành phố Q. Mà bởi vì Sở Hướng Bân, trong đội này hiển nhiên còn xuất hiện nhiều thành viên cũ không cần thiết xuất hiện.
Sở Hướng Bân chờ đợi trận đấu này suốt một tháng… Năm đó lúc thi đại học hắn cũng không có khẩn trương, suốt đường đi khó có được trạng thái hoàn toàn ổn định.
Có người đùa giỡn: “Sở thần sao lại khẩn trương như muốn đi gặp người trong lòng vậy?”
“…”
Không biết có phải do quá khẩn trương hay không, Sở Hướng Bân tựa như không nghe thấy những lời này, không đưa ra bất kỳ phản ứng phủ nhận nào.
Người trong đội tranh biện của trường là người rõ nhất lý do Sở Hướng Bân hôm đó đột nhiên tham gia đội tranh biện, bọn họ sôi nổi trao đổi nhau ánh mắt, hiển nhiên trong lòng mỗi người đều có suy đoán riêng.
Sau khi xuống xe, đoàn người đi thẳng đến đại học Q. Ở trong phòng nghỉ đã được sắp xếp chưa được bao lâu thì bọn họ nhận được thông báo đến phòng học dùng để thi đấu.
Nghe nói tất cả người của đội tranh biện đại học Q đều ở bên trong, khi vào phòng học Sở Hướng Bân gần như sắp khẩn trương đến nỗi tay chân vận động không theo quy luật.
Nhưng mà tiến vào trong phòng học, ánh mắt Sở Hướng Bân cẩn thận tìm kiếm qua tất cả những gương mặt lạ lẫm, nhưng duy nhất không nhìn thấy được hình ảnh mà mình khát vọng muốn nhìn thấy nhất.
Hắn không có quá nhiều thời gian hoặc là cơ hội, trận đấu đã sắp bắt đầu rồi, Sở Hướng Bân chỉ có thể trầm tư buồn bực mà nén xuống ngồi vào vị trí tranh biện.
Mãi cho đến một giây trước khi trọng tài đọc quy tắc, ánh mắt hắn vẫn mang theo một loại khắc cốt ghi tâm không cam lòng hết lần này đến lần khác quét qua những thân ảnh của đội tranh biện đại học Q.
Cả hai bên “vị trí quen thuộc” đều nhận thức được.
Người dẫn đội đại học Q hôm nay và người dẫn đội đại học A ngồi chung với nhau, lúc này biểu tình có chút xấu hổ: “Đây chính là thành viên mới của đội tranh biện đại học A các cậu à?”
Mặc dù cũng xấu hổ nhưng với tư cách là đối thủ cũ, người dẫn đội đại học A dĩ nhiên sẽ không rụt rè vào lúc này, hắn lộ ra nụ cười vô cùng trào phúng: “A, các cậu cũng nghe nói rồi sao? Thế nào, ghen tị hay không? Khuôn mặt này, dáng dấp này, trí tuệ này, tất cả đều là bề ngoài vẻ ngoài nha.”
“Khí chất diện mạo không có gì để nói, bọn cậu đúng là nhặt được vận may…” Đại học Q trợn trắng mắt: “Chỉ là người này sao trông hung dữ như vậy, bọn cậu làm thế nào mà huy động được trước trận đấu thế? Ánh mắt nhìn bọn mình giống như có thù hận sâu sắc thế kia.”
Đại học A khó để trả lời được, qua mấy giây mới cười lạnh: “Đoán chừng là bọn cậu không mời người khác gặp nhau đi… Rõ ràng chàng trai họ Sở ở trường bọn mình lúc đó mặc dù không quan tâm hòa thuận vui vẻ nhưng cũng không lạnh lùng như vậy.”
“…”
Bất ngờ, trận đấu kết thúc nhanh chóng ngoài dự tính.
Nguyên nhân tóm lại vẫn là ở người đó…
Người đó vốn trên đường đến thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, sau khi vào phòng học ngược lại giống như đã biến thành người khác, khác hẳn với ba thành viên đồng đội bên cạnh hắn và bốn thành viên đối thủ đối diện hắn, vốn dĩ tám người đều là thành viên mới, chỉ có hắn biểu hiện như một người có kinh nghiệm trên sân khấu tàn bạo.
Giai đoạn tranh biện tự do, bốn thành viên đại học Q gần như bị Sở Hướng Bân nghiền ép hoàn toàn, ngôn từ sắc bén logic hoàn toàn kinh người, cục diện thoạt nhìn qua một lần là một tràng đả kích… Bốn người đối diện như là bốn nhóc bị ác bá bắt nạt đến vô cùng đáng thương, đến vài phút sau cuộc tranh luận tự do, bốn người đã hoàn toàn sụp đổ.
Giai đoạn kết luận, đối mặt với toàn bộ quá trình gần như chưa từng ngồi xuống, bốn thành viên tranh luận nhìn sắc mặt của đối phương như diêm vương, bốn thành viên mới của đại học Q ngay cả lời nói đều sắp nói không rõ ràng nữa rồi.
Trận đấu kết thúc vội vàng, thắng bại không cần nói cũng biết.
Hai người dẫn đội biểu tình khác nhau.
Trọng tài tuyên bố xong, giữa hai người trầm mặc mấy giây, đại học Q mở miệng trước: “Bọn cậu tìm được đại sát khí này ở đâu tới vậy? Khẳng định không phải giấu một năm rưỡi đến hôm nay đột nhiên móc ra đấy chứ?”
“… Bọn mình cần gì phải như vậy, sớm biết cậu ta có thực lực này thì bọn mình khẳng định trực tiếp đưa vào đội rồi, làm gì phải hạ thấp đến đấu ván cờ tàn bạo này chứ?” Thành viên đội đại học A nói được một nửa nhìn không được mở lời châm biếm: “Xin lỗi nha, ức hϊếp thành viên mới của các cậu rồi? Mình thấy sau khi trở về, các cậu phải làm tư vấn tâm lý cho thành viên mới trong đội của các cậu… bằng không chỉ một trận này dễ bị gây nên chướng ngại tâm lý, ngộ nhỡ về sau sợ tới mức không dám động vào tranh biện nữa, vậy bọn mình lương tâm khó có thể bình yên nha.”
“Bọn cậu còn có lương tâm đấy à.” Thành viên đại học Q liếc mắt nhìn đối phương một cái, trả lời lại một cách mỉa mai: “Hơn nữa bớt nói thành viên mới của bọn tôi… Các cậu có thể mạnh đến đâu, đoạn tranh biện tự do rõ ràng đồng đội bọn cậu đều mơ hồ cả hoàn toàn không theo kịp tiến độ logic, hoàn toàn dựa vào một mình cậu ta đấu cả quá trình. Đây nào giống bốn đấu bốn, rõ ràng là một đấu bảy mà.”
“…”
Hai người dẫn đội hai bên thành công trong vài giây đã khơi dậy cơn tức giận của đối phương, sự bắt đầu của mọi người đã rất quen thuộc, mỗi tháng mỗi trận đấu đều sẽ phát sinh chuyện này, trên khán đài vừa mới kết thúc phía dưới khán đài lại không hề có quy tắc gì cứ vậy mà bắt đầu.
Trong khi mọi người nhốn nháo di chuyển băng ghế dự bị xem náo nhiệt, không ai chú ý đến đoạn bắt tay “thân thiện” của tám người trên khán đài sau khi kết thúc trận đấu, Sở Hướng Bân ở trước mặt bốn đối thủ đã bị dọa ra khỏi tư tưởng tức giận, ánh mắt lạnh lùng nắm lấy bàn tay bốn thành viên tranh luận lượt cuối.
“Trong đội tranh biện của bọn cậu, có ai tên Loan Xảo Khuynh không?”
Bốn người đối phương đều sửng sờ, bốn nam sinh bị nắm tay biểu tình cứng nhắc cười: “Sở, bạn học Sở là nói Loan Xảo Khuynh học tỷ sao? Có, Có.”
“Cô ấy hôm nay không đến?”
“Loan học tỷ hôm nay cùng đội trưởng thảo luận công việc trong phòng sinh hoạt của đội chúng tôi…”
“Phòng sinh hoạt?” Sở Hướng Bân lặp lại lần thứ hai rồi quay người đi ra ngoài: “Phiền cậu dẫn tôi đi.”
“Này… Này?”
Nam sinh khóc không ra nước mắt bị tên ma đầu đáng sợ này xách ra ngoài, ngay cả giãy dụa cũng không dám…
Kì thực là giọng điệu của câu “làm phiền cậu” đó nghe ra biến thành như “dám nói không tôi sẽ gϊếŧ cậu”.
Hai người nhanh chóng đến phòng sinh hoạt của đội tranh biện trường đại học Q.
Thế nhưng sau khi gõ cửa, lại chỉ có một mình đội trưởng của đội tranh biện. Nam sinh do dự cảm nhận được bên cạnh khí áp của Sở Hướng Bân lại lần nữa hạ thấp, cậu ta cẩn thận đi lên hỏi: “Đội trưởng, Loan học tỷ… không có ở đây sao?”
Đội trưởng đang bận viết tài liệu gì đó, nghe vậy không quay đầu lại: “Đi đến cửa Bắc rồi. Cô ấy không phải mỗi chiều ngày này đều trở về nhà sao?”
“À…”
Nam sinh lùi ra ngoài, cẩn thận truyền đạt lại.
Sở Hướng Bân ánh mắt trầm xuống, khẽ cắn răng: “Cậu có thể dẫn tôi đến cửa bắc của trường các cậu không? Càng nhanh càng tốt.”
“…”
Vài phút sau, hai bóng người chạy như bay qua con đường chính từ nam ra bắc trong khuôn viên trường đại học Q.
Sinh viên đại học bọn họ thường rất ít tiết tấu cuộc sống hỏa tốc như vậy, tất cả mọi người trên đường đều nhịn không được nhìn theo.
Sau khi phát hiện ra một trong số họ vẫn có một soái ca cực phẩm, mọi người càng tò mò hơn.
Sở Hướng Bân hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt và tiếng bàn tán, chạy thẳng đến trước cửa bắc của đại học Q, hắn cuối cùng dừng bước, l*иg ngực phập phồng. Ánh mắt hắn nhanh chóng kiểm tra dòng người hỗn loạn bên trong và ngoài cổng trường.
Chậm vài giây, nam sinh trong đội tranh biện đại học Q cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh Sở Hướng Bân thở hồng hộc đồng thời chống đầu gối, mạnh mẽ chỉ hướng bên kia đường…
“Loan… Loan học tỷ bình, bình thường đều ở đó đợi… chị ấy đón, xe của chị ấy…”
“…”
Theo ngón tay nam sinh, Sở Hướng Bân ngay lần đầu tiên đã nhìn thấy cô gái đứng bên lề đường.
Thân thể của hắn cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng dường như cũng quên hết.
Đến một khắc nào đó, Sở Hướng Bân bỗng dưng hoàn hồn, l*иg ngực lại lần nữa phập phồng dữ dội… giống như đang bị nghẹt thở bỗng dưng được khôi phục hô hấp trở lại, sắc mặt hắn chậm rãi hồng hào.
Ánh mắt hắn trong phút chốc cũng không dám rời đi khỏi thân ảnh kia.
Hắn mở miệng.
Một giây trước lúc cái tên đó được kêu lên, một chiếc xe thể thao màu tím sáng vô cùng kiêu ngạo mà chói mắt đột nhiên dừng lại trước mạt cô gái kia.
Mấy giây sai, trong ánh mắt cứng đờ của Sở Hướng Bân, chỗ ghế ngồi lái xe đi ra một chàng trai trẻ tuổi nhuộm tóc màu tím, gương mặt tuấn tú đó nhàn nhạt không có biểu tình gì. Nói vài câu với cô gái đó, chàng trai cất vali của cô gái đó vào ghế sau của xe thể thao.
Cách một con đường, Sở Hườn Bân nhìn thấy cô gái nhỏ quen thuộc vừa xa lạ của mình, tức giận phàn nàn nói cái gì đó với chàng trai trẻ tuổi kia.
Nghe không rõ nhưng có thể nhìn ra được… đó là một sự gần gũi mà chỉ có những người thân yêu nhất mới có.
Sau đó hai người cùng nhau lên ghế lái xe và ghế phụ của chiếc xe thể thao, thân xe nghênh ngang kiêu ngạo rời đi.
Hồi lâu sau, Sở Hướng Bân vẫn cứng đờ tại chỗ.
Nam sinh bên cạnh hắn có lẽ nhìn thấu cái gì đó, không đành lòng mở miệng: “Người đó hình như là bạn trai của Loan học tỷ… Tôi có nghe thành viên trong đội nói, Loan học tỷ mỗi tháng về nhà một lần, bọn họ hình như… sớm đã ở chung với nhau rồi.”
Giống như sống với nhau rất lâu rồi.
Sở Hướng Bân chậm rãi xoay người.
Hắn mỉm cười, đôi mắt dần trở nên ảm đạm đi.
“Cảm ơn cậu. Vẫn là làm phiền cậu lần cuối.”
“Đừng nói với cô ấy… tôi đã đến đây.”
Sau khi trở về, Sở Hướng Bân vẫn giữ tên trong đội tranh luận, hơn nữa còn hứa đến trước khi tốt nghiệp, tất cả hoạt động và tuyên truyền của đội tranh luận hắn đều nguyện ý phối hợp, điều kiện duy nhất là, từ đó về sau anh sẽ không tham gia bất kỳ trận đấu nào với đội tranh luận đại học Q.
Lo lắng hắn sẽ rời khỏi đội tranh luận nên tất cả mọi người hiển nhiên đều đồng ý.
Cũng từ lúc sau khi Sở Hướng Bân từ đại học Q trở về, Chúc Hâm Dương phát hiện Sở Hướng Bân giống như đã xảy ra chuyện gì thay đổi rất lớn… không thể nói rõ, chỉ là người kia làm cho người ta cảm giác có chút khác so với trước.
Cho đến khi vô tình xem một trận đấu của Sở Hướng Bân, Chúc Hâm Dương rốt cuộc cũng đã thấy rõ điểm thay đổi đó: Một mặt nào đó của Sở Hướng Bân đã được tháo gỡ.
… Vốn dĩ vì một người nào đó cùng với thế giới này đã đi đến được thỏa thuận và đã tháo bỏ hoàn toàn điều đó đi, hắn không còn như chàng trai trẻ cô độc ít nói trước đây, nhưng một mặt của tính cách công kích vốn có của hắn hoàn toàn nuốt chửng chút dịu dàng cuối cùng trong lòng hắn.
Sở Hướng Bân dần dần trở thành mang danh “khủng bố” trong đội tranh luận.
Loại cảm giác khủng bố và áp bức, nghiền ép, không chỗ tránh này, vẫn tiếp tục kéo dài về sau.
Cho đến đại học năm tư, công ty cha dượng của Sở Hướng Bân kinh doanh không tốt rồi phá sản, cha con Thường gia đưa ra viện trợ.
Thường Đình uy hϊếp báo ân, nửa là uy hϊếp nửa là chèn ép để Sở Hướng Bân lấy thân phận một sinh viên mới tốt nghiệp “nằm vùng” tiến vào công ty đầu tư Vio.
… Kỳ tích thứ hai trong cuộc đời Sở Hướng Bân, tại thời khắc đó bắt đầu diễn ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dấu Cắn
- Chương 98: Ngoại truyện 6: Anh chính là nhân tài kiệt xuất trên thế gian (5)