Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
- Ngươi biết làm?
Ngô bá có chút không tin tưởng, nhìn chằm chằm vào Ngô Hiên một lúc lâu. Đi theo bên cạnh mình nhiều năm như vậy, Ngô Hiên có bao nhiêu cân lượng hắn còn không biết hay sao? Hoặc là nói những gì mình hiểu, Ngô Hiên đều hiểu, những thứ mà chính mình không hiểu, Ngô Hiên cũng có hiểu một chút?
Ngô bá đưa tay sờ lên cái trán của Ngô Hiên, nói:
- Tiểu Hiên, đầu của ngươi không có ngã hỏng a?
Ngô Hiên vừa cười vừa nói:
- Ngô bá, nói nhiều lời cũng vô ích, ngươi cứ để cho ta tới thử một lần, ngài chẳng phải sẽ biết hay sao? Những món ăn này chính là thứ mà ta nghĩ ra được trong khoảng thời gian gần đây, nếu như không thành công, cũng có những món ăn này bưng lên đi, không cần lo lắng thất bại.
Ngô bá nghe xong cảm thấy cũng có chút đạo lý, chỉ là cho Ngô Hiên thử một lần mà thôi, nếu làm không tệ thì bưng lên cho các vị trưởng lão, không tốt thì nơi này cũng đã có đồ ăn mà hắn chuẩn bị tốt rồi, cho nên cũng không cần lo thất bại.
- Thế nhưng mà đầu của ngươi bị như thế kia, liệu có làm được hay không?
Ngô Hiên cười, vỗ vỗ đầu nói:
- Không có việc gì, vết thương nhẹ mà thôi, đã không có cái gì đáng ngại.
Ngô bá gật gật đầu, đứng sang bên cạnh, nói:
- Vậy ngươi sẽ tới thử một chút a, bất quá bây giờ thời gian đã không còn nhiều cho lắm, tiểu Hiên ngươi có thể làm kịp được hay sao?
Đối với lời của Ngô Hiên, Ngô bá vẫn còn ôm một chút thái độ không tin, chỉ là dù sao cũng không cần lo lắng đến việc thất bại, cho nên thoải mái buông tay để cho hắn thử một chút, chuyện này rốt cuộc là vẫn quá đột nhiên, trước kia cũng không có gặp qua.
Hiện tại lại đã sắp đến thời gian ăn cơm rồi, muốn làm thêm vài món ăn nữa, thì thời gian căn bản cũng không đủ!
- Thời gian cam đoan là đủ, bởi vì ta chỉ làm thêm một món ăn nữa thôi, như vậy là đủ rồi!
- Một món ăn nữa sao?
Ngô bá sửng sốt, một món ăn thì làm sao đủ cho các vị trưởng lão ăn?
Ngô Hiên cũng không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Ngô bá, đi chọn lấy nguyên liệu nấu ăn, đó chính là mầm đậu xanh mỏ thanh thúy, ngon miệng, hơn nữa một lần lấy chính là một bó lớn, khó trách Ngô Hiên nói chỉ làm một món ăn, nhìn qua nguyên liệu là biết món ăn này đã đầy đủ cho mấy vị trưởng lão kia ăn.
Thế nhưng mà chỉ dùng mầm đậu xanh này làm đồ ăn thì cũng quá đơn điệu một chút a? Ngày mùa hè chói chang, đồ ăn muốn thanh đạm một chút cũng không sai, nhưng mà thế này không khỏi là cũng quá thanh đạm một chút a?
Ngô bá há mồm muốn nói, Ngô Hiên cũng đã bắt đầu bắt tay vào làm, thanh lý mầm đậu xanh, phần đầu màu xanh của mầm đậu xanh nhanh chóng bị nhổ ra, tốc độ cực nhanh để cho Ngô bá đều có chút ngạc nhiên đến trợn mắt. Ngô Hiên có loại năng lực này từ bao giờ, quả thật là còn muốn lão luyện hơn so với hắn nữa!
- Ngô bá, ta xem nơi này còn có mấy miếng thịt, ngài giúp ta băm toàn bộ thành thịt vụn được chứ?
Ngô Hiên vừa nhổ mầm đậu xanh, vừa nói.
- Băm thành thịt vụn sao? Được rồi.
Dù vẫn có chút không tin tưởng, nhưng mà Ngô bá vẫn căn cứ theo lời của Ngô Hiên, đi băm thịt vụn, mà mấy miếng thịt này là thịt tươi còn dư lại khi làm đồ ăn khác, phân biệt là gà, vịt, cá, cua cùng thịt chim!
- Mầm đậu xanh đã chuẩn bị tốt rồi, ta tới hỗ trợ băm thịt.
Ngô bá vừa mới băm được một ít thịt, Ngô Hiên đã chuẩn bị tốt rồi! Ngô bá hơi nghi hoặc, nhìn sang thì quả thật nhìn thấy mầm đậu xanh đã được Ngô Hiên xử lý xong, toàn bộ đầu màu xanh đã bị rút ra, thoạt nhìn một mảnh trong sáng tĩnh lặng, tựa như đặt ở trong chậu thủy tinh vậy. Trong nội tâm của Ngô bá nhất thời cảm thấy chấn động, số lượng đống mầm đậu xanh mà Ngô Hiên vừa lấy cũng không ít a, vậy mà trong nháy mắt, toàn bộ đều đã được Ngô Hiên xong. Đây là cái tốc độ gì a!
Tại thời điểm mà hắn còn đang ngây người, Ngô Hiên đã quơ lấy một cây đao bắt đầu băm thịt, lúc quay đầu lại nhìn, Ngô bá chỉ cảm thấy hoa mắt, nương theo thanh âm băm thịt, trong chớp mắt, một miếng thịt đã bị băm thành thịt vụn, giống như là ma thuật vậy.
Lúc này Ngô Hiên cũng hơi kinh ngạc, cảm giác được có chút không thích hợp, vốn dĩ hắn tưởng rằng lấy tố chất của cỗ thân thể này, tốc độ làm có thể bằng một nửa của kiếp trước cũng đã là không tệ rồi, ai ngờ thực tế lại sâu sắc vượt quá sự tưởng tượng của hắn, tốc độ quả thật là phải nhanh hơn kiếp trước mấy lần! Sử dụng mọi thứ vô cùng linh hoạt, tựa như là đôi tay này trời sinh chính là dùng để làm đồ ăn vậy.
Trong nháy mắt, toàn bộ thịt đều bị băm thành thịt vụn. Ngô Hiên không có để tất cả thịt vụn cùng một chỗ, mà tách đều ra, cũng tiến hành nêm nếm gia vị, nhắc tới hương vị, sau đó ngẩng đầu hỏi Ngô bá:
- Ngô bá, nơi này có châm nhỏ sao? Không cần quá nhỏ, chỉ cần hơi nhỏ hơn một chút so với lỗ hổng ở đám mầm đậu xanh này là được rồi.
- A, có! Ta đi lấy ngay đây.
Ngô bá cũng đều bị kỹ năng làm bếp của Ngô Hiên làm cho kinh hãi, tốc độ thật sự là quá nhanh, hắn thậm chí còn đang hoài nghi Ngô Hiên có phải là đã có thể tu luyện hay không, bằng không tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy?
Ngô bá rất nhanh đã lấy châm tới, kích cỡ cũng khá phù hợp với yêu cầu của Ngô Hiên.
Châm đã được mang tới, Ngô Hiên rửa sạch sẽ, sau đó hai ngón tay kẹp một cây châm lên rồi đâm vào thịt vụn.
Nhẹ nhàng nhảy lên, thịt vụn lập tức bị dính vào phía trên đầu mũi nhọn, tiếp theo ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô bá, nhét những mảnh thịt vụn này vào trong lỗ hổng của mầm đậu xanh.
Chỉ ngắn ngủn trong khoảng thời gian là mấy giây, Ngô Hiên đã đem thịt vụn lấp đầy lỗ hổng!
- Tiểu Hiên, ngươi, ngươi không phải là muốn đem toàn bộ đống thịt vụn này đều nhét vào bên trong lỗ hổng của những mầm đậu xanh này a?
Điều mà Ngô bá chấn kinh không chỉ riêng gì cách làm loại thức ăn này, càng nhiều hơn vẫn là lượng công việc để làm món ăn này!
Đống mầm đậu xanh này nhiều không kể xiết, toàn bộ đều làm như vậy, khối lượng công việc cũng không nhỏ.
Ngô Hiên nhìn ra ý nghĩ trog lòng của Ngô bá, không cho là đúng, cười nói:
- Chỉ cần thuần thục thì rất nhanh là có thể làm xong, hiện tại thời gian cũng không có thiếu.
Hiện tại thời gian mới bất quá là vừa xế chiều, cách chạng vạng tối còn có mấy giờ. Đối với Ngô bá mà nói, khoảng thời gian này là rất ngắn, nhưng đối với Ngô Hiên mà nói, thời gian này là dư xài rồi!
Lúc nói chuyện, Ngô Hiên nhanh chóng làm xong một phần mầm đậu xanh. Ngô bá nhìn số lượng quá nhiều, nhịn không được nói:
- Vậy ta cũng tới làm giúp ngươi một chút a.
Ngô Hiên lần này không ngẩng đầu, nói:
- Ngô bá nơi này cũng không cần ngài hỗ trợ, ngài cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi, để mình ta làm là được rồi, thời gian vẫn còn kịp.
Ngô bá vừa định nói tiếp, lại thấy được Ngô Hiên đang tập trung tinh thần làm việc, đành phải nuốt lời định nói xuống, an tĩnh canh giữ ở bên cạnh. Toàn bộ phòng bếp chỉ có thể nghe được thanh âm nấu đồ ăn truyền đến từ phía bên ngoài, còn có tiếng hơi nước phun lên từ phía dưới l*иg hấp.
Thời gian đảo mắt đã qua, trong lúc bất tri bất giác, đại bộ phận mầm đậu xanh đều đã Ngô Hiên lấp đầy. Còn lại không có làm nữa, chính là do thịt không đủ nhiều, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối rồi.
- Toàn bộ đã chuẩn bị tốt, nên bày món ăn lên đĩa thôi.
Ngô Hiên bắt đầu bày hình dạng cho món ăn này, trong nháy mắt đúng là dùng đống mầm đậu xanh này bày ra tạo hình một đầu rồng! Con rồng này trông rất sống động, tựa như là sau một khắc sẽ bay lên trời, cộng thêm vẻ trong sáng, tĩnh lặng của mầm đậu xanh sau khi được xử lý, tựa như một đầu rồng thủy tinh vậy! Thịt vụn nhét ở bên trong mầm đậu xanh, ngược lại giống như là những mảnh vảy rồng điểm xuyết ở phía bên ngoài, càng làm cho đầu rồng thủy tinh này thêm sinh động!
- Thực không thể tin được món ăn này là do ngươi làm.
Ngô bá tự đáy lòng cảm thán, mặc kệ hương vị như thế nào, chỉ cần nhìn vào tạo hình là đã chứng minh được Ngô Hiên không đơn giản, tối thiểu hắn làm không được, nghi vấn lúc trước hiện giờ nhất thời tiêu tán. Ngô Hiên căn bản cũng không có lừa gạt mình, chỉ là chính mình cũng không biết mức độ phát triển của Ngô Hiên mà thôi.
Trên thực tế Ngô Hiên trước đây là không làm được, nhưng mà Ngô Hiên bây giờ lại có thể làm ra được.
Ngô Hiên nhìn đầu rồng thủy tinh ở trước mắt này, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, lần này làm vẫn là rất không tệ, hết thảy đều tương đối hoàn mỹ. Trình độ gần như vượt qua kiếp trước, là một lần phát huy tốt nhất của hắn từ trước tới nay.
Hết thảy công lao đều muốn quy về đôi tay này, tính linh hoạt vượt qua người bình thường, để cho hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc.
- Món ăn này có tên gọi là gì vậy?
Ngô bá hỏi.
Ngô Hiên cười:
- Năm loại thịt chế tạo thành, hương vị đều không giống nhau, ta gọi là Thủy Tinh Long Ngũ Vị!