Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: My
----------------------
Ngô Hiên đổ nước cường thân kiện thể vào đầy mười mấy cái chai, sau đó tạm thời đặt sang một bên. Còn dư lại còn nửa thùng nước cường thân kiện thể dĩ nhiên là lưu lại cho chính mình uống.
Vì an ủi Nguyệt Hinh Nhi, Ngô Hiên còn tự mình pha chế một chút nước trái cây cho nàng uống, để cho nàng tạm thời không nhìn vào thùng nước cường thân kiện thể kia nữa.
- Trước tiên uống hết chỗ còn lại để tránh lưu lại hậu hoạ.
Ngô Hiên uống cạn phần nước cường thân kiện thể còn dư. Lần này cũng giống như lần trước, nước thuốc vừa mới vào trong cơ thể lập tức bộc phát ra linh lực kinh người, thân thể hắn không ngừng hấp thu dược hiệu mãnh liệt.
Đang lúc hấp thu vô cùng thoải mái, bỗng cơ thể Ngô Hiên đình chỉ việc hấp thu dược lực. Hơn phân nửa dược lực còn sót lại được lắng đọng trong cơ thể, không còn hấp thu được nữa.
Ngô Hiên mở to hai mắt, thắc mắc tại sao bỗng nhiên lại không hấp thu được nữa? Chợt trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, có lẽ hắn cần phải không ngừng tôi luyện thân thể của mình mới có thể tiếp tục hấp thu linh dịch này?
Hắn đứng lên, dặn Nguyệt Hinh Nhi không được đi lung tung, sau đó đi ra khỏi phòng. Hắn đi đến sân luyện võ mọi khi của mình.
Hắn đi tới trước mặt một cọc gỗ. Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh hai trận tỷ thí ngày hôm qua đã giành thắng lợi. Hơn nữa, hôm qua hắn còn hấp thu hai loại võ kỹ, bây giờ nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ làm hắn cảm giác trên thế giới này không có ai hiểu rõ về nó như hắn.
- Đáng tiếc chỉ có thể hấp thu võ kỹ, không thể hấp thu tâm pháp. Chuyện này cũng không thể ép buộc được…
Hiện tại, tâm pháp mà Ngô Hiên đang dùng tương đối phổ thông, không như hôm nay hắn hấp thu được trung phẩm và thượng phẩm võ kỹ làm cho thực lực bản thân tăng lên không ít. Chuyện này làm cho hắn rất mừng rỡ, chỉ là tâm pháp lại không theo kịp.
Nếu có được tâm pháp tốt sẽ giúp tốc độ tu luyện tăng lên đáng kể. Chỉ tiếc Ngô gia không có tâm pháp mình có thể sử dụng, đến cả võ kỹ cũng không có. Nếu không phải có thể hấp thu võ kỹ của người khác, e rằng bản thân hắn chỉ biết thi triển Lạc Diệp chưởng, thậm chí còn không phát huy được sức mạnh của Lạc Diệp chưởng tầng năm.
- Theo những gì đã xảy ra, sau này nếu không ngừng hấp thu võ kỹ của người khác chẳng phải chính mình sẽ nắm giữ càng ngày càng nhiều võ kỹ sao?
Hoàn toàn không cần luyện tập vẫn có thể thi triển ra võ kỹ một cách thuần thục, lại có thể đánh cắp võ kỹ của người khác. Điều này không riêng chỉ là ăn gian, mà càng là tối kỵ!
Nếu để người khác biết rõ mình có năng lực này, nhất định họ đều sẽ sợ hãi chiến đấu với hắn, hoặc là lập tức chặt tay của hắn xuống. hiệu quả từ việc này so với có thể chế tác dược liệu còn lớn hơn nhiều lắm!
Từ chuyện hôm qua, hắn vẫn cảm thấy thực lực của mình chưa đủ. Cũng không phải vì một quyền kia đánh trúng mình. Ảnh hưởng từ một quyền kia của Ngô Tử Tân đối với hắn mà nói căn bản không thành vấn đề, chỉ cần vận công chữa thương một chút là được. Chủ yếu là lòng cảnh giác của hắn quá yếu, nếu Ngô Tử Tân thật sự muốn công kích Nguyệt Hinh Nhi, hắn thật sự không đuổi kịp.
- Tu luyện!
Oành!
Ngô Hiên không hề suy nghĩ nhiều về chuyện này mà lập tức vung quyền đánh tới cọc gỗ. Trong lúc bất tri bất giác, hắn thi triển ra Băng thạch chưởng, còn có Băng Diễm cuồng bạo quyền, tiếng va đập không ngừng, truyền ra xung quanh.
Trong quá trình liên tục thi triển một quyền một chưởng này, hắn dần dần cảm thấy từng chiêu từng thức của hai loại võ kỹ đang bị phân giải ra trong đầu mình. Những bộ phận tinh hoa nhất của hai loại võ kỹ khác nhau này đang không ngừng dung hợp lại với nhau.
Băng Thạch Chưởng chủ yếu lấy lui làm tiến, Băng Diễm cuồng bạo quyền chủ yếu là tiến công, điên cuồng tiến công!
Dưới sự tiến công điên cuồng của võ kỹ, hắn ngạc nhiên phát hiện ra nước cường thân kiện bị lắng đọng trong cơ thể đang dần dần bị hấp thu! Xem ra dược lực sẽ có hiệu quả rõ ràng hơn, hấp thu càng nhanh hơn trong lúc tu luyện.
Quả thật chính là bên ngoài tu luyện, trong cơ thể hấp thu.
Nhưng tại thời điểm hắn cảm giác hai loại võ kỹ này sắp dung hợp lại với nhau, nước cường thân kiện thể bị hấp thu càng lúc càng nhanh. “Ầm!” một tiếng, cọc gỗ cứng rắn bị mạnh mẽ cắt đứt. Ngô Hiên nhất thời cảm thấy sững sờ, cọc gỗ này yếu ớt như vậy?
Trên thực tế cũng không phải cọc gỗ quá yếu. Dưới sự điên cuồng công kích của hắn, đừng nói là cọc gỗ, đến cả một cây đại thụ cũng không thể không ngã a!
- Xem ra cọc gỗ bình thường thật sự không thích hợp cho ta luyện tập, lẽ nào cần đi sân luyện tập?
So với đánh vào không khí, hắn cảm giác luyện tập với cọc gỗ vẫn tốt hơn. Cọc gỗ trong sân luyện tập cũng không phải là cọc gỗ bình thường. Nó được chế tạo đặc biệt từ những cọc gỗ cứng rắn nhất cung cấp cho đệ tử tu luyện. Hơn nữa, bên trong cọc gỗ còn ẩn chứa dược vật. Trong quá trình công kích cọc gỗ, dược lực sẽ thẩm thấu từng chút một vào nắm đấm của người tu luyện, từ đó đạt được hiệu quả rèn luyện.
Quan trọng nhất là dược lực hấp thu được từ nước cường thân kiện thể thật sự tốt hơn những cọc gỗ kia nhiều lắm.
Sau nhiều lần cân nhắc, Ngô Hiên quyết định đi đến sân luyện tập. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tăng thực lực lên.
Vừa tới sân luyện tập, hắn lập tức nhìn thấy không ít đệ tử đã bắt đầu tu luyện, hắn cũng không phải người tới sớm nhất, cũng không phải chăm chỉ nhất. Tuy nhiên, sân luyện tập này rất rộng, có đủ cho cho hắn luyện tập.
Ngô Hiên vừa xuất hiện, mọi người nhao nhao liếc mắt nhìn, âm thanh bàn tán ầm ĩ bắt đầu nổi lên.
- Tiểu tử này hình như tên là Ngô Hiên a! Nghe nói ngày hôm qua hắn đánh bại được Ngô Tử Tân cùng Ngô Lương nha. . .
- Thật hay giả đấy? Ta nhớ hình như Ngô Hiên không thể tu luyện, vẫn luôn làm việc tại phòng bếp đó!
- Thật mà! Ngày hôm qua ta đứng ở phía xa chứng kiến tất cả. Ngô Hiên này rất lợi hại a, đến cả Liệt Hỏa cuồng bạo quyền cũng có thể thi triển ra nha. . .
Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Chuyện Ngô Tử Tân bị đánh bại nhanh chóng lan truyền khắp Ngô gia, đông đảo đệ tử đều nghe được một hai nhưng đều ôm thái độ hoài nghi. Tuy nhiên cái tên Ngô Hiên này đã bắt đầu lặng lẽ gieo trong lòng mọi người, ai cũng cảm thấy hết sức tò mò về hắn.
Cũng có không ít người cảm thấy rất hả giận. Ngô Tử Tân bình thường nhục mạ không ít nhữngvõ giả tu vi thấp, hiện giờ hắn bị đánh bại dĩ nhiên họ rất hả giận.
Ngô Hiên không có để ý đến ánh mắt và lời xôn xao của bọn họ. Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng bắt đầu tu luyện tiếp.
Cử động của hắn lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Nhìn thấy hắn tu luyện, mọi người đều ồ lên. Mặc kệ võ kỹ như thế nào, chỉ là thực lực này đã đủ chứng minh Ngô Hiên thật có thể tu luyện, hơn nữa tu vi còn không thấp.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, Ngô Hiên vẫn một mực tu luyện, ở trong đầu dung hợp tinh hoa cả hai võ kỹ. Bất tri bất giác, trong nháy mắt, từ buổi sáng đã đến xế chiều.
Y phục trên người Ngô Hiên ướt lại khô, vừa khô đã ướt. Hắn không ngừng mài giũa võ kỹ, nước cường thân kiện thể trong cơ thể như phi nước đại, không ngừng bị cơ thể hắn hấp thu. Nhờ đó, tu vi cũng không ngừng tăng lên, linh lực trong cơ thể liên tục được bổ sung.
- Không thể nào! Hắn tu luyện một mạch đến xế chiều, không thấy hắn ăn đan dược gì, cũng không nghỉ ngơi. . .
- Thật sự là biếи ŧɦái a! Thể lực của hắn cũng quá cường hãn a?
...
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, hai mắt Ngô Hiên bỗng sáng lên. Hắn hét một tiếng, ung hăng đánh tới cọc gỗ trước mặt. Một chưởng này dược dung hợp từ hai loại võ kỹ, vì vậy hoàn toàn khác biệt với hai chiêu thức lúc trước.
Một tiếng “uỳnh” vang lên, cọc gỗ cứng rắn phát ra tiếng vang nặng nề, hơi lắc lư vài cái.
Ngô Hiên nhất thời cảm giác được lực lượng trong cơ thể giảm xuống, lực lượng gấp mấy lần hắn bị hung hăng đánh ra. Cùng lúc đó, kinh mạch trong chớp mắt được khuếch trương vài lần!
Trong đầu lại lần nữa vang lên một âm thanh bùng nổ, cơ bắp toàn thân hơi hơi phồng lên một vòng. Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, nhắm mắt đi cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
- Các ngươi… các ngươi thấy không? Chiêu vừa rồi rất mạnh a! Tối thiểu có uy lực Luyện Thể Kỳ tám tầng a!
- Không thể nào! Không phải nói hắn mới Luyện Thể Kỳ tầng năm sao?
- Vậy ngươi có thể đánh ra một chiêu có uy lực như vừa rồi sao?
...
Sau một lát, Ngô Hiên mới từ từ mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung.
Luyện Thể kỳ tầng bảy!