Chương 12

Lâm Diễn từng hỏi bác sĩ, kì mẫn cảm qua rồi, cậu có nên nói với Cố Duệ Vân rằng mối quan hệ của hai người họ vốn dĩ không phải vợ chồng hay không thì bác sĩ hỏi ngược lại cậu, "Cậu muốn để ngài ấy biết sao?"

Lâm Diễn ngẩn người, trong đầu trả lời theo bản năng, không muốn.

Lý trí nhanh chóng trở lại, cậu biết sớm hay muộn cũng phải thẳng thắn thừa nhận với Cố Duệ Vân, vì giúp hắn chữa bệnh nên cậu mới nói dối bản thân là nửa kia của hắn, nhưng mà...

Bác sĩ là người sáng suốt nhất, anh sớm nhìn ra quan hệ của Lâm Diễn và Cố Duệ Vân đã không còn bình thường. Anh cười, nói, "Ngài ấy rất phụ thuộc vào cậu. Tiếp theo đây, trong thời gian ngài ấy mất trí nhớ, cậu có thể ngừng qua lại với ngài ấy, sau khi trí nhớ ngài ấy phục hồi tôi sẽ giải thích tôi yêu cầu cậu phối hợp giúp đỡ trị liệu."

Lâm Diễn khẽ cau mày, ai có thể nói trước khi nào Cố Duệ Vân mới khôi phục trí nhớ chứ. Bọn họ đã ôm nhau, đã hôn nhau, mối quan hệ hiển nhiên không còn trong sạch nữa, lựa chọn nói hoặc không nói dường như đã đẩy Lâm Diễn vào mê cung hoang mang rối loạn.

Sáng chủ nhật, ngày tờ mờ chưa sáng rõ, cấp dưới của Cố Duệ Vân đã gọi điện tới, Lâm Diễn còn chưa mở nổi mắt. Lỗ tai cậu miễn cưỡng nghe được hai phút, miệng ậm ừ theo bản năng. Đợi đến khi đối phương dập máy, Lâm Diễn toan nhắm mắt lại ngủ thì trong đầu đột nhiên hiện lên đối thoại khi nãy, "Thầy Tiểu Lâm, hôm nay là sinh nhật thượng tướng, ngài ấy..."

Lâm Diễn giật mình, bật dậy từ trên giường, sinh nhật?

Dù không thật sự là vợ chồng nhưng trước khi Cố Duệ Vân mất trí nhớ Lâm Diễn cũng coi như nửa bạn bè của hắn, sinh nhật bạn bè, cậu vẫn nên tổ chức một chút.

Lâm Diễn đang muốn xuống giường thì phát hiện quần ngủ của mình chẳng biết bị vén đến bắp đùi từ bao giờ, cậu nghi ngờ nhìn vùng da hơi ửng lên trên đùi mình rồi lại nhìn Cố Duệ Vân say ngủ.

Chẳng nhẽ lúc ngủ, Alpha đạp cậu một cước sao?

Lâm Diễn không truy cứu nữa mà hạ ống quần xuống lầu, cậu lấy từ túi ra hai, ba quyển sổ ghi chép, trong đó đều là ba, bốn trăm công thức viết tay, cậu nhất định phải làm bữa sinh nhật hợp khẩu vị với Cố Duệ Vân nhất.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào, Lâm Diễn cầm bút khoanh tròn mấy món ăn, sau đó lại nghĩ, Cố Duệ Vân kén chọn vô cùng nên gọn gàng sửa đi vài nguyên liệu. Cậu quyết định làm tám món, trong đó có một món cá ngọt, một món đồ uống.

Hừm... Có nhiều quá không nhỉ. Lâm Diễn cắn đầu bút suy tư, tự dưng mỉm cười.

Mấy ngày nay Cố Duệ Vân nỗ lực phục hồi trí nhớ nên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, cái người từ trước đến nay luôn nghiêm chỉnh dậy sớm cũng bắt đầu ngủ nướng say sưa, đến khi mở mắt ra không thấy Lâm Diễn bên người bèn lò dò xuống lầu. Nhìn thấy Lâm Diễn đang ôm quyển sổ ngồi trên ghế sa lông rồi, Cố Duệ Vân mới yên lòng.

"Vợ, hôm nay là ngày gì mà em còn dậy sớm hơn ta thế?" Cố Duệ Vân trêu chọc.

Lâm Diễn đóng quyển sổ lại, "Bí mật."

Cố Duệ Vân vốn chỉ nói đùa một câu nhưng nghe Lâm Diễn trả lời, hắn lại bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ hôm nay thật sự đặc biệt? Kỷ niệm ngày kết hôn chăng?

Tùy ý làm vài món điểm tâm qua loa, Lâm Diễn mượn cớ phải bận chút chuyện, để Cố Duệ Vân cùng cấp dưới đến gặp bác sĩ huấn luyện khôi phục trí nhớ. Cố Duệ Vân mất hứng nắm lấy tay cậu, "Chờ em xong việc rồi đi cùng ta, được không?"

Lâm Diễn lắc đầu, "Không được."

Cố Duệ Vân im lặng nhìn cậu, Lâm Diễn chột dạ, nhón chân hôn một cái lên mặt Cố Duệ Vân, "Đi đi, phó hạ sĩ đang đợi ngài rồi."

Nụ hôn khiến chân mày đang nhíu lại của Cố Duệ Vân dãn ra chút ít, hắn câu lấy ngón tay Lâm Diễn, "Vợ đợi ta về nhà nhé."

Lâm Diễn gật đầu, mỉm cười vẫy tay với hắn.

Tiễn Cố Duệ Vân đi rồi, Lâm Diễn lấy ra chút ngân tệ của bản thân, dựa theo ghi chép đã qua chỉnh sửa ghé qua cửa hàng mua nguyên liệu nấu ăn tương ứng. Hoa quả thịt thà nặng trĩu xách về rất tốn sức, cậu ngồi trên ghế sa lông nghỉ ngơi một lúc mới vén tay áp lên, mặc tạp dề bắt đầu chuẩn bị.

Đến khi hoàng hôn lững lờ buông xuống, Lâm Diễn bận rộn hồi lâu cũng làm ra cả bàn món ngon tinh xảo, chỉ chờ Lâm Diễn về nhà là cậu sẽ kéo tung pháo lễ, nói một câu, "Sinh nhật vui vẻ."

Máy truyền tin trong túi xách Lâm Diễn đột nhiên rung lên.

Là điện thoại Cố Duệ Vân, lần trước hai người tới cao ốc đã lấy về. Lâm Diễn nhìn một hàng dãy số không có tên, nhận điện.

"Xin chào, ngài là Cố tiên sinh phải không?" Người bên đầu dây kia nói.

"Tôi là... bạn ngài ấy." Lâm Diễn trả lời, "Ngài có việc gì quan trọng sao? Sau khi ngài ấy về nhà tôi có thể chuyển lời giúp."

"Là như này, tôi là chủ tiệm hoa đường số một, tháng trước Cố tiên sinh từng đặt hoa ở cửa tiệm chúng tôi nhưng không đến lấy theo thời gian đã hẹn. Tôi muốn hỏi Cố tiên sinh có cần hoàn lại một phần tiền không, còn có nhẫn cưới trong bó hoa nữa, mong ngài ấy sớm nhận về."

"Nhẫn, nhẫn cưới?" Lâm Diễn ngẩn người.

"Đúng vậy, mong cậu sớm báo lại cho Cố tiên sinh nội trong hai ngày phải lấy lại nhẫn cưới, tiệm bán hoa gần đây cần sửa sang, nếu ngài ấy không đến, vật đó bị mất chúng tôi không thể chịu trách nghiệm."

...

Cúp điện thoại, màn hình lại nhảy về trang chủ, đáy lòng Lâm Diễn vẫn còn vang vọng âm thanh khi nãy. Cậu lại liếc thấy ghi chú màu đỏ dễ nhìn, "14:00 ghé qua tiệm hoa trên đường số một."

Từ trước đến nay Lâm Diễn chưa từng xen vào việc riêng của người khác nhưng lần này cậu không kìm được mở ghi chú ra, rồi phát hiện rất nhiều lịch sử ghi chép.

"Mộc Mộc đáng yêu quá."

"Muốn hôn em ấy."

"Mộc Mộc giống như một con mèo nhỏ."

"Cấp trên giao nhiệm vụ mới, phải xa Mộc Mộc hai ngày rồi."

"Sau khi trở về muốn thổ lộ với Mộc Mộc."

"Hôm nay vừa ám chỉ với em ấy, không thổ lộ, sau khi trở về trực tiếp cầu hôn, muốn em ấy làm vợ mình."

"Chọn xong nhẫn rồi, để chủ tiệm đặt vào nhụy hoa."

"Chiến sự mau kết thúc nào, nhớ Mộc Mộc quá đi mất."

"Sớm nhất là ngày mốt mới dẫn đội về tới nơi, hy vọng không bỏ lỡ giờ tan làm của Mộc Mộc."

...

Ghi chú cuối cùng là "14:00 ghé qua tiệm hoa trên đường số một."

Lâm Diễn đặt máy truyền tin lên bàn, đáy lòng vốn an ổn tràn đầy giờ đây bỗng trở nên nhẹ bẫng bơ vơ.

Nhẫn cưới.

Mộc Mộc.

Hóa ra Cố Duệ Vân có người mình thích rồi.

Nhân viên làm việc trong cao ốc quân đội có hơn ngàn người, Mộc Mộc... là người gác đài Trần Mộc hay người phụ trách đưa nước cho Cố Duệ Vân Lục Mộc Vân, cũng có thể là những "Mộc Mộc" khác cậu không biết.

Lâm Diễn không thông minh, không đoán ra được người Cố Duệ Vân thích là ai. Cậu lẳng lặng nhìn bàn đầy thức ăn, đột nhiên cảm thấy bản thân như vừa làm chuyện xấu, trộm đi vị trí vốn thuộc về người khác, hạnh phúc màu nhiệm cũng bắt đầu trở nên giả tạo.

Cố Duệ Vân về đến nhà đúng lúc Lâm Diễn đang ngẩn người, nhất thời quên kéo pháo, đến tận khi Cố Duệ Vân siết lấy eo cậu, "Vợ, em yêu ta thật đó."

Cố Duệ Vân rũ mắt, khẽ mỉm cười, "Ban nãy, phó hạ sĩ vừa nói hôm nay là sinh nhật ta ta đã đoán được em chuẩn bị bất ngờ cho ta rồi."

Tư thế thân mật đã chẳng còn tự nhiên như trước, Lâm Diễn dứt người ra từ ngực Cố Duệ Vân, miễn cưỡng cười một cái, "Đúng vậy, sinh nhật vui vẻ."

Lâm Diễn thất thần bước đến bàn cùng Cố Duệ Vân, đồ ăn thơm ngào ngạt nhưng dường như chẳng còn hấp dẫn nữa, hoàng hôn qua đi, đêm xuống, cậu cần thẳng thắn nhìn nhận quan hệ của bọn họ.

Đóng cửa lại, đốt nết, ánh sáng đung đưa lần lượt bừng lên, Cố Duệ Vân nương theo ánh nến nhìn đến gương mặt Lâm Diễn, cảm giác hạnh phúc vừa tê vừa ấm trào dâng nơi đáy lòng.

Loại hạnh phúc này có chút mơ hồ mông lung nhưng thực chất, lại dồi dào căng đầy lục phủ ngũ tạng, khiến nội tâm hắn no đủ tràn trề.

Hắn cầu nguyện, muốn Lâm Diễn hạnh phúc.

Hắn cầu nguyện, muốn cùng Lâm Diễn sống lâu trăm tuổi (trường mệnh bách tuế).

Hắn cầu nguyện, muốn cùng Lâm Diễn tồn tại muôn đời (thiên trường địa cửu).

Nến tắt, không gian trong nhà trở nên mờ tối, đầu ngón tay Cố Duệ Vân dính chút bơ hắn vừa lau trên môi Lâm Diễn, không để đối phương kịp phản ứng, Cố Duệ Vân đã hôn qua.

Đương lúc răng mối gắn bó, Lâm Diễn nghe đối phương nói, "Cảm ơn vợ."

Bánh kem hạt dẻ là sở trường của Lâm Diễn, đang quấn quít hôn nhau, chẳng hiểu sao cậu lại nếm ra vị đắng mơ hồ. Rõ ràng cậu đã bỏ đúng lượng đường rồi mà, sao lại chát thế như vậy.

Lâm Diễn nâng tay đẩy Alpha say tình ra.

"Cố Duệ Vân, em phải nói với ngài việc này."

...

Lời tác giả.

Ngược một khúc nhỏ thôi, chương sau lại ngọt.

Thầy Tiểu Lâm chung quy cũng chỉ là một đầu bếp nhỏ ngốc ngốc, đừng trách em ấy, phải trải qua sóng gió em ấy mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Cố Duệ Vân không bình thường.