*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Duệ Vân là sĩ quan Alpha cấp cao của đế quốc, vì bị một mảnh đạn lạc của kẻ thù ghim vào đầu trên chiến trường nên mất trí nhớ, chẳng nhớ nổi cấp dưới vào sinh ra tử cùng hắn nhiều năm lấy nửa người.
Bác sĩ chẩn đoán thần kinh của Cố Duệ Vân tổn thương nặng nề, rất có thể phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian mới phục hồi. Ngoài ra, điều quan trọng hơn thứ bệnh đột nhiên xuất hiện này là, dường như tính tình Cố Duệ Vân trở nên quái gở, thất thường hơn mọi ngày khá nhiều, hắn cứ âm trầm nhìn chằm chằm đám người đi qua đi lại trước mặt.
Sau khi bị cấp dưới cưỡng chế kiểm tra đo lường, trên màn hình liên tục nhảy lên số liệu đại diện giá trị mẫn cảm của Alpha, hiển nhiên đã vượt mức trung bình. Bác sĩ đành kết luận Cố Duệ Vân đang rơi vào thời kỳ mẫn cảm, trạng thái tương đối hỗn loạn rồi yêu cầu phụ tá nhanh chóng mang thiết bị hỗ trợ ngăn gặm cắn tới.
Alpha ngày thường cường thế uy nghiêm được đeo rọ mõm, nháy mắt biến thành một con sói lớn bất lực bị vây nhốt trong l*иg, đôi mắt đen thẳm xoáy sâu vào bác sĩ, bộ dáng không giận tự uy.
Sống lưng bác sĩ hơi lạnh, anh bình tĩnh nhờ cấp dưới của hắn đưa bạn bè Cố Duệ Vân đến trấn an tinh thần Alpha trong kỳ mẫn cảm, không thì anh chỉ còn nước cho hắn một liều an thần. Dứt lời, đám binh lính nhìn nhau bối rối, bất đắc dĩ, “Thượng tướng của chúng ta không có bạn bè đâu…”
Bác sĩ thở dài, đành lấy kim tiêm từ hòm thuốc ra, đè cơ tay hắn xuống, đang muốn tìm vị trí phù hợp xuyên qua thì cửa đột nhiên bật mở, có người bước vào.
Tất cả tầm mắt trong phòng rời khỏi thượng tướng, đặt lên kẻ vừa xuất hiện - Lâm Diễn, cậu mặc trang phục đầu bếp trắng toát kéo xe đẩy phục vụ thức ăn đứng trước cửa.
Lâm Diễn thấy văn phòng thượng tướng tụ tập nhiều người tới vậy nên tưởng cậu quấy rầy hắn làm việc, lập tức hoảng loạn xin lỗi, sau đó lại muốn đẩy xe rời đi nhưng vừa quay người, phía sau chợt náo động. Alpha vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy từ ghế ngồi, gạt đổ thuốc an thần, rọ mõm đeo hoàn chỉnh trên mặt hắn cũng chẳng che được khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Cố Duệ Vân bước qua ánh nhìn nghi hoặc của các binh sĩ, tiến đến trước mặt Lâm Diễn. Thân hình cao lớn của hắn phủ xuống, bóng dáng mơ hồ ôm lấy đầu bếp nhỏ.
“Vợ à, sao giờ em mới đến… Ta đói quá…” Nước mắt Alpha lạch tạch tuôn rơi, Cố Duệ Vân tủi thân cất lời.
Đám binh sĩ phía sau trừng mắt kinh ngạc, Cố Duệ Vân không kiên nhẫn quay đầu nhìn lướt qua các thuộc hạ, tin tức tố mạnh mẽ bỗng dưng bùng nổ trong không khí, tràn ngập khắp căn phòng. Lâm Diễn chỉ là một Beta phụ trách bếp núc của quân đội, cậu không biết tại sao Cố Duệ Vân đeo rọ mõm trên mặt, cũng không biết tại sao Cố Duệ Vân ôm cậu, còn lảm nhảm lung tung vớ vẩn. Lâm Diễn không cảm nhận được tin tức tố Alpha nồng đậm đầy kiêu ngạo bao quanh mình, ngơ ngác muốn tránh khỏi cái ôm đột ngột nhưng đối phương lại siết chặt hơn, lệ rơi ướt đẫm vai áo cậu.
“Cố thượng tướng… bị sao vậy ạ?” Lâm Diễn lúng túng.
Bác sĩ cũng nhanh chóng bị tin tức tố đàn áp, đầu óc ong lên, không còn cách nào khác đành để cấp dưới lui xuống, ở lại một mình tạo thành thế cục ba người với Cố Duệ Vân. Hỏi han Lâm Diễn vài câu, vẻ mặt bác sĩ không tin nổi, “Cậu và thượng tướng thật sự không có tư tình gì à?”
Hiện giờ Lâm Diễn đang bị Alpha mạnh mẽ giam cầm trên đầu gối, ôm dính lấy cậu bằng tư thế cực kì ái muội, Lâm Diễn cảm thấy bản thân sắp thiếu oxy ngạt thở đến chết, “Thật sự không có mà…”
Cậu mang cơm trưa đến cho Cố Duệ Vân theo lệ, bình thường hai người chẳng chuyện trò quá nổi hai mươi câu, đừng nói đến việc yêu đương tình cảm… Huống hồ, cậu chỉ là một đầu bếp nhỏ mà thôi.
Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, Lâm Diễn là Beta nên không cảm nhận được tin tức tố nhưng anh là Alpha cấp B, tin tức tố của Cố Duệ Vân trời sinh đã áp chế được đồng loại, vô tình bài xích xua đuổi anh.
Giải thích sơ qua tình huống của Alpha cho Lâm Diễn, bác sĩ dặn cậu cố gắng trấn an tinh thần hắn trước, đợi anh báo lên cấp trên sẽ thưởng thêm cho cậu một khoản tiền sau rồi lập tức rời khỏi hiện trường, thậm chí còn tức thời khóa trái cửa ngoài.
Đợi đến khi không khí lắng lại, căn phòng chỉ còn hai người bọn họ Cố Duệ Vân mới ngẩng đầu lên từ cần cổ Beta, nước mắt trong suốt còn ầm ập chưa tan trên khóe. Hắn nói, “Vợ ơi… Đã ba mươi hai ngày ta chưa gặp em rồi… Ta nhớ em lắm…”
Tính tình Lâm Diễn không quen náo nhiệt, trước giờ chưa từng yêu đương, nghe được mấy lời âu yếm dính nhớt bèn vô cớ đỏ mặt. Cậu chẳng rõ thượng tướng cư xử như vậy vì nguyên cớ gì nhưng hiện tại, Lâm Diễn đang gánh vác nhiệm vụ giao phó từ rất nhiều người, không khỏi nâng cao ý thức trách nghiệm.
Cậu cứng đờ đưa tay áo lên lau đi nước mắt của Cố Duệ Vân, trúc trắc đáp lời, “Được rồi được rồi, tôi biết.”
Cố Duệ Vân nhỏ giọng nức nở một tiếng, vươn tay kéo cái eo nhỏ của Lâm Diễn lại gần mình hơn chút, tủi hờn, “Vợ à, em có nhớ ta không?”
Thường ngày Lâm Diễn đã nhìn quen bộ dáng im lặng lạnh lùng của cấp trên, vẻ mặt này cậu chưa từng thấy qua, chỉ có thể ấp úng mấy chữ, “Tôi, tôi nhớ… Tôi rất nhớ anh.”
Alpha trong kì mẫn cảm cực kỳ nhạy bén và có thể nắm bắt chính xác cảm xúc qua từng động tác, từng lời nói một, Cố Duệ Vân dễ dàng nghe được Lâm Diễn không tự tin, đang lấp liếʍ, ứng phó cho xong chuyện.
“Dối trá, thậm chí em còn chẳng thèm hôn ta!” Alpha đột nhiên cao giọng, vô thức mang theo uy nghiêm răn dạy cấp dưới trong quá khứ.
Lâm Diễn sợ đến mức run rẩy đầu vai, lo rằng cậu không trấn an nổi thượng tướng còn chữa lợn lành thành lợn què nên lập tức thuận theo đối phương, nhẹ nhàng hôn xuống chiếc rọ mõm kim loại.
“Em hôn rồi nè, không lừa ngài mà.” Lâm Diễn nâng tay, vuốt khẽ mái tóc mềm mại xoăn lơi của đối phương.
Một lát sau Cố Duệ Vân mới bình tĩnh lại, hắn muốn dùng tay kéo cái rọ mõm xuống. Vợ không hôn đến hắn mà chỉ chạm vào cái l*иg kim loại lạnh như băng này, Cố Duệ Vân có phần bực tức nhưng dù gắng thế nào, cũng không gỡ được.
Lâm Diễn nhận ra ý đồ của hắn, vội vàng bắt lấy cái tay đang kéo loạn, “Không được…”
Hạ giọng, cậu cẩn thận che dấu nội tâm đang run rẩy mà trấn an Alpha, “Nào… Ngoan, không gỡ xuống được không?”
Nước mắt lại ầm ầm phủ kín con ngươi Cố Duệ Vân, hắn tủi thân hờn giận, “Nhưng ta không hôn vợ được, vợ cũng không hôn được ta…”
Lâm Diễn nghiêng người qua, hôn nhẹ một chút lên giữa mày hắn, “Như này là hôn được rồi.”
Cậu đang trấn an thượng tướng mà thôi, vì công việc cả, sau khi Cố thượng tướng nhớ lại chắc sẽ không trị tội hay giáng bay cái chức đầu bếp nhỏ nhoi này đâu nhỉ, Lâm Diễn chột dạ nghĩ.
__________
Rọ mõm