Chương 25

Cùng lúc đó, tại một biệt thự riêng trên hành tinh Alpha thuộc Liên bang Greenstone, một cậu bé 15 tuổi tên Barlow Manning cũng vừa nhận được bưu kiện của mình.

Cầm trên tay gói hàng, Barlow cười tít cả mắt. Nhưng vừa bước vào cửa, một bàn tay từ trên xuống đã giật phăng gói hàng khỏi tay cậu.

“Gì thế?!” Barlow giật mình, vội vàng giành lại nhưng khi thấy người đứng trước mặt, giọng cậu liền hạ xuống, “Anh… anh về sớm vậy sao?”

Samuel không trả lời, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Barlow khiến cậu lập tức nhượng bộ.

"Đây là cái gì?" Samuel cầm gói hàng lên, hỏi Barlow bằng một giọng rất điềm tĩnh.

Barlow chớp mắt, cố tỏ vẻ ngây ngô: "Là gói hàng."

"Tất nhiên là tôi biết đây là gói hàng." Samuel liếc nhìn thông tin trên bao bì. "Nó được gửi từ Đế chế Autuna, từ một cá nhân, không có thông tin giao dịch. Điều này không giống thứ cậu mua, mà giống như quà ai đó tặng hơn."

Sau khi phân tích, Samuel đoán: "Cậu lại kết bạn với người lạ trên mạng đúng không? Là ai?"

Không còn cách nào để giấu nữa, Barlow miễn cưỡng giải thích: "Anh à, không phải như anh nghĩ đâu. Đây chỉ là món quà nhỏ em nhận được từ một phòng livestream."

Thật ra, Samuel khẳng định chắc chắn rằng Barlow lại kết giao với người lạ vì cậu có tiền sử không ít lần làm chuyện này. Có lẽ do từ nhỏ thiếu bạn bè, từ năm 10 tuổi, Barlow đã bắt đầu thích lên mạng làm quen bạn mới và thường xuyên đưa họ về nhà chơi.

Hồi ấy, những người bạn mà Barlow kết giao đa phần đều là những đứa trẻ tầm 13, 14 tuổi. Trẻ con chơi với nhau thì không có vấn đề gì, và trong nhà lúc nào cũng có những robot bảo mẫu theo dõi. Nhưng không biết từ khi nào, Barlow bắt đầu dẫn về nhà một người đàn ông tầm hai mươi tuổi, thường xuyên ra vào biệt thự.

Thời gian đó, Samuel và cha của cậu, Nguyên soái Brady, bận rộn vì cuộc tấn công của dị thú, gần như không có mặt ở nhà. Còn mẹ của họ cũng đang nằm viện vì lý do sức khỏe.

Ngôi biệt thự trống trải chỉ còn lại Barlow và những robot bảo mẫu, và điều đó đã tạo cơ hội cho người đàn ông kia.

Người đàn ông tên Frank, là một ngôi sao hạng B trên mạng, đã hoạt động nhiều năm nhưng không nổi tiếng. Với vẻ ngoài khá ưa nhìn, Frank không chịu lép vế trước các đồng nghiệp cùng công ty. Tình cờ, anh ta gặp được Barlow. Ban đầu, Frank nghĩ rằng Barlow chỉ là con nhà giàu bình thường, nhưng sau khi moi thông tin từ Barlow, anh ta mới phát hiện cậu là con trai của Nguyên soái Brady Manning của Liên bang, và có một người anh trai là Samuel Manning, nổi tiếng với biệt danh "Thợ săn dị thú."

Hai người này, đối với Frank, là những nhân vật anh ta chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận.

Nhưng thật bất ngờ, bây giờ Frank nhận ra mình đã đến rất gần họ.

Frank biết rằng cơ hội để nổi tiếng của mình đã đến. Là một người rành rẽ những mánh lới trong giới giải trí, anh ta nhanh chóng dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Barlow và trở thành bạn của cậu, sau đó thường xuyên được cậu mời về nhà.

Lợi dụng cơ hội này, Frank bắt đầu tung tin đồn trên mạng, cố tình ám chỉ mối quan hệ của mình với Nguyên soái Brady và Phó tướng Samuel.

Ban đầu, chẳng ai quan tâm đến những tin đồn này, nhưng càng về sau, khi các video và "bằng chứng" liên tục xuất hiện, Frank bắt đầu nổi tiếng. Nhiều người đoán rằng anh ta là tình nhân của Nguyên soái Brady, hoặc là người yêu của Samuel.

Tin đồn lan truyền khắp nơi, dù không có bằng chứng xác thực, nhưng danh tiếng của Frank tăng vọt, và anh ta bắt đầu nhận được nhiều lời mời hợp tác từ các thương hiệu lớn.

Mãi đến khi Brady và Samuel dẹp xong đợt tấn công của dị thú và trở về Liên bang, họ mới nghe về chuyện này từ các phóng viên.

Đây là lần bị vu khống tệ hại nhất mà hai cha con họ từng trải qua, có lẽ họ cũng không ngờ rằng lại có người dám cả gan bịa đặt như vậy.

Việc đầu tiên họ làm sau khi trở về là làm rõ tin đồn, xử lý Frank, và bắt kẻ chủ mưu phải chịu trách nhiệm.

Và kẻ chủ mưu không ai khác chính là Barlow. Khi đó, cậu bé 11 tuổi bị cả cha và anh trai phạt một trận, nằm liệt giường ba ngày, khóc hết nước mắt.

Mẹ của Barlow, Yvonn, sau đó mới biết chuyện. Nhưng ngay cả bà, người luôn cưng chiều Barlow, cũng không để ý đến lời cầu xin tha thứ của cậu.

Sau sự việc này, Barlow không chỉ bị hạn chế thời gian sử dụng máy tính, mà còn phải trải qua kỳ nghỉ tại sân tập huấn.

Đợt huấn luyện đó kéo dài suốt ba năm, khiến Barlow khổ sở, nhưng cũng khiến cậu nhớ đời, không bao giờ hé lộ thông tin cá nhân cho người ngoài hay dễ dàng kết bạn, mời người lạ về nhà. Từ đó, cậu chỉ còn giữ thói quen ủng hộ vài streamer, blogger yêu thích, và chỉ làm một fan bình thường.

Việc lần này nhận được món quà nhỏ từ Úc Trục Nhan hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước đây, Barlow không bao giờ điền địa chỉ nhà thật mà luôn dùng địa chỉ công cộng. Nhưng lần này khác, vì món ăn trong bưu kiện quá ngon, cậu không muốn để nó bị hỏng, nên điền địa chỉ nhà.

Cậu nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ lần đầu tiên mắc sai lầm lại bị Samuel phát hiện ngay.

Barlow cảm thấy khổ sở.

"Livestream?" Samuel khẽ cười lạnh. Anh ghét nhất là dính dáng đến mấy streamer hay ngôi sao nổi tiếng. Gặp người bình thường thì không sao, nhưng những kẻ sẵn sàng làm mọi thứ vì lượt xem thì chắc chắn sẽ gây phiền toái không đáng có.

Dù hiểu được tình cảnh của họ, Samuel không muốn vì chút sơ suất mà lại rơi vào tình huống khó xử như chuyện với Frank trước đây.

Barlow uất ức: "Anh à, đừng có thái độ đó nữa. Streamer mà em thích thật sự rất tốt, hơn nữa em đã trưởng thành rồi, có khả năng tự phán đoán mà!"

"Trưởng thành ở tuổi 15 sao?" Samuel cười khẩy.

Barlow cứng họng, không biết nói gì. Samuel cũng không muốn nói thêm, anh xé thông tin trên gói hàng và chuẩn bị ném nó vào thùng rác.

Ngay khi Samuel giơ tay, Barlow trông thấy, đôi mắt mở to vì sợ hãi, lo lắng đến mức nhảy cẫng lên: "Samuel!!! Anh đang làm gì vậy?!"