Chương 14

Tối hôm đó, vào lúc chín rưỡi, Úc Trục Nhan đang kể chuyện trước giờ đi ngủ cho Úc Tiểu Thiên.

Phòng ngủ không lớn, có hai chiếc giường đơn, giữa chúng được ngăn bởi một tấm rèm. Úc Tiểu Thiên ngủ ở phía trong, còn Úc Trục Nhan nằm gần cửa sổ.

Căn hộ này là nơi Úc Trục Nhan thuê tạm sau khi từ bỏ công việc khai thác mỏ. Diện tích chưa đầy năm mươi mét vuông, gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, giá thuê mỗi tháng là 1.500 tinh tệ.

Đây cũng là ngôi nhà tốt nhất mà cậu có thể thuê với điều kiện kinh tế lúc đó.

Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Cậu đã có thể kiếm tiền, và tin rằng không lâu nữa sẽ đưa Úc Tiểu Thiên đến một cuộc sống tốt hơn.

Sau khi kể chuyện xong, Úc Trục Nhan xoa đầu Tiểu Thiên, bảo rằng lần phát trực tiếp này đã kiếm được gần 4.000 tinh tệ.

“Anh giỏi quá!” Đôi mắt Tiểu Thiên sáng rực, nhìn Úc Trục Nhan đầy ngưỡng mộ.

Úc Trục Nhan mỉm cười, dịu dàng nói: “Vì vậy, sau này em không cần phải tự ép buộc mình nữa. Nếu có thứ gì muốn, cứ nói với anh. Anh đủ khả năng mua cho em.”

“Vâng ạ. Cảm ơn anh.” Tiểu Thiên gật đầu lia lịa.

...

Tắt đèn, Úc Trục Nhan nằm xuống giường.

Đêm dần về khuya, bên ngoài vang lên những tiếng thì thầm và ánh đèn yếu ớt.

Úc Trục Nhan biết, đó là những công nhân mỏ ca đêm, đang chuẩn bị lên đường đến hầm mỏ.

Hành tinh Ba Văn dù chỉ là một hành tinh cấp F của Đế quốc Âu Đồ Na, nhưng nó rất giàu tài nguyên khoáng sản, đặc biệt là loại khoáng thạch tên “minh thạch”, một nguồn năng lượng quan trọng cho các cỗ máy lớn như tàu vũ trụ, cơ giáp và máy bay.

Minh thạch có màu xanh nhạt, trong suốt, mật độ thấp. Việc khai thác nó tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, vì khi bị va đập mạnh, nó sẽ vỡ thành bụi mịn bay vào không khí, gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ quan hô hấp nếu hít phải.

Không những thế, nó còn dễ gây cháy khi bị ma sát mạnh.

Vì tính chất đặc biệt này, minh thạch thường được khai thác bằng tay thay vì bằng máy móc.

Với độ nguy hiểm cao và ca làm kéo dài 14 giờ, lương của công nhân mỏ rất hấp dẫn, từ 6.000 tinh tệ mỗi tháng, thậm chí lên đến 10.000 tinh tệ. Đây là công việc thu nhập cao tại hành tinh Ba Văn, nhiều người bất chấp tính mạng để giành lấy.

Trước đây, chủ cũ của cơ thể này cũng từng làm công việc đó. Khi lần đầu tiếp xúc với ngành nghề này, cậu mới chỉ 14 tuổi, ở Lam Tinh thì đó chỉ là độ tuổi học sinh cấp hai.

Trong cơn mơ màng, trong đầu Úc Trục Nhan hiện lên rất nhiều hình ảnh, có cả những đoạn trong cuốn tiểu thuyết đầy bi kịch kia, khuôn mặt của gia đình cậu ở Lam Tinh, và một số vật dụng lạ lẫm của thế giới này.

Những suy nghĩ rối loạn trong đầu khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ này không hề yên ổn.

Khoảng 2 giờ sáng, Úc Trục Nhan bị đánh thức bởi âm thanh va chạm kim loại nhẹ nhàng.

Mở mắt ra, cậu nhìn thấy qua lớp rèm cửa mỏng có một bóng đen đứng bên ngoài cửa sổ, nhờ ánh sáng mờ ảo từ nguồn sáng không rõ ngoài trời. Người kia cầm thứ gì đó trên tay, đang tháo dỡ thanh chắn kim loại bên ngoài cửa sổ.

Úc Trục Nhan bị dọa đến suýt bật dậy, nhưng lúc này, cậu không dám có bất kỳ hành động nào, sợ người bên ngoài phát hiện.

Thế nhưng, đúng lúc đó, người kia bỗng ngừng lại và rời khỏi cửa sổ.

Úc Trục Nhan chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ ngoài phòng ngủ vang lên tiếng bước chân và những tiếng thì thầm.

Có người đột nhập vào nhà!

Nhận ra điều này, tim Úc Trục Nhan đập thình thịch, đây là lần đầu tiên trong đời cậu gặp phải tình huống như thế này. Cậu không biết những người bên ngoài là ai, nhưng chắc chắn không phải người tốt. Họ có thể là kẻ trộm, hoặc tệ hơn là sát nhân, hoặc cả hai. Dù thế nào cũng không phải điều tốt đẹp.

Trong tình huống này, tuyệt đối không được hoảng loạn, càng hoảng loạn càng dễ gặp chuyện. Lợi dụng lúc bọn họ chưa vào đến phòng ngủ, Úc Trục Nhan rón rén trèo xuống giường, tiến đến bên giường Úc Tiểu Thiên, nhẹ nhàng bịt miệng và đánh thức cô bé.

Úc Tiểu Thiên bị đánh thức, đôi mắt còn ngái ngủ, nhưng khi nhận ra miệng mình bị bịt, cô bé lập tức vùng vẫy. Nhưng rồi thấy rõ người trước mặt là Úc Trục Nhan, cô bé dừng lại.

Úc Trục Nhan giơ ngón tay trỏ lên ra hiệu im lặng, sau đó chỉ về phía cửa phòng ngủ.

Úc Tiểu Thiên rất thông minh. Nghe thấy âm thanh lạ bên ngoài và nhìn hành động của anh trai, cô bé lập tức hiểu chuyện. Cô bé gật đầu, ra hiệu đã nắm được tình hình.

Thấy vậy, Úc Trục Nhan mới thả tay ra.

Úc Trục Nhan bảo Úc Tiểu Thiên trốn dưới gầm giường và dặn cô bé không được ra ngoài dù có chuyện gì xảy ra.

Úc Tiểu Thiên sợ hãi nhưng cô biết lúc này tuyệt đối không được làm vướng chân anh trai. Cô bé ngoan ngoãn làm theo, cuộn tròn trong góc, thậm chí cả nhịp thở cũng cố làm nhẹ đi.

Sau khi chắc chắn Úc Tiểu Thiên đã an toàn, Úc Trục Nhan dọn lại chỗ ngủ của cô bé, tạo ra cảm giác như không có ai từng ở đó.

Sau đó, cậu nhẹ nhàng đến gần cửa phòng ngủ, áp tai vào để nghe ngóng.

Bên ngoài vang lên tiếng hai người đàn ông nói chuyện.

“Sao chẳng có gì cả? Đừng nói là cậu tìm nhầm chỗ rồi đấy nhé?”

“Anh đừng vội. Chiều nay tôi cố tình theo dõi hắn đến đây. Lúc đó hắn cầm theo cả đống hàng, tôi thậm chí còn thấy có dấu của hệ thống trung tâm nữa. Chắc chắn tên này có tiền.”

“Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Chắc chắn không! Mà tên nhóc đó nhìn ngon mắt lắm. Nếu hắn không có tiền thật, ít nhất cũng để anh tận hưởng chút chứ.”

“Ha ha ha... Cậu đúng là...”

...