Khi Tuyết Liên và Cẩm Mịch đi đến Tẩy Trần điện, Húc Phượng đang ngồi án thư xử lý công vụ. Nhìn đến hai người tới, hắn làm Liêu Nguyên quân lui ra ngoài.
“Điện hạ.”
“Thân thể khôi phục đến thế nào?”
Cẩm Mịch thoải mái hào phóng nói cảm ơn: “Khôi phục rất khá, cảm ơn ân cứu mạng của điện hạ ân.”
“Ân.” Húc Phượng thoáng cười mà nhìn nàng, “Tẩy Trần điện còn thiếu hai cái thư đồng, các ngươi trước làm đi.”
Chờ đã, chuyện này không có trong phần thượng lượng a!
“Dựa vào cái gì?!” Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên Tuyết Liên quên mất điều kiện của Húc Phượng, chỉ nói là hắn đồng ý dạy cho nàng ta cách tu luyện nên lúc này Cẩm Mịch mới phản ứng như vậy.
“Dựa vào ân cứu mạng…” Húc Phượng một bên thưởng thức trong tay bút một bên nói.
Cẩm Mịch tựa như quả bóng căng lập tức liền xẹp, đại khái nàng nghĩ chuyện Tuyết Liên nói Húc Phượng còn giúp nàng trả cho Xì quân 500 năm linh lực.
“500 năm linh lực ta sẽ không trả cho ngươi! Hơn nữa ta chỉ thiếu hắn bốn trăm năm, ngươi cấp nhiều!”
Tuyết Liên nghe vậy đưa tay đỡ trán, người ta còn chưa nói ngươi đã nhắc nhỡ, ngốc!
“Không cần ngươi trả cho ta 500 năm linh lực, làm thư đồng cho ta đủ ba năm là được, dù sao chỉ tạm thời thiếu nhân thủ mà thôi.” Húc Phượng nói, “Này đó thư tịch, ngươi học thuộc lòng ngày mai ta sẽ kiểm tra.”
“Vì cái gì?”
Tuyết Liên nhìn xem mấy quyển thư tịch nào là Phạn Thiên chú, ma gia kinh..., hỏi: “Điện hạ đối với chuyện tu hành của Cẩm Mịch có lý giải?” Đây không phải là mấy quyển sách lần trước hắn bảo nàng xem sao?
“Tư chất của nàng ta cũng được, nhưng linh lực không cao là bởi vì cơ sở không có vững chắc, cho nên trước hết phải bắt đầu từ việc học lý luận.”
“Nhiều như vậy!” Cẩm Mịch từ trong tay Tuyết lấy quá một quyển sách, “Ta trước học quyển này, mặt khác để cho Tuyết Liên học trước đi.”
Không, đứa nhỏ ngốc, đây đều là ngươi, Tuyết Liên thương hại mà nhìn nàng, vừa định mở miệng, liền nghe được chết điểu nói: “Buổi tối hãy học, ngươi hiện tại dựa trình tự mà sắp xếp mấy giá sách trong thư phòng còn Tuyết Liên phải ở lại châm trà mài mực cho ta.”
“ Chờ đã, ta chỉ nói một ngày chuẩn bị ba bữa ăn cho ngươi chứ chưa bao giờ đồng ý châm trà mài mực hầu hạ ngươi!”
“ Đây là Tê Ngô cung, ngươi phải nghe lời ta nếu không chuyện ngươi nhờ….”Húc Phượng lạnh lùng nói.
“ Làm thì làm!” Tuyết Liên có chút không cam lòng nói, chờ một ngày nào đó ta tu thành chánh quả nhất định sẽ dạy cho ngươi biết tay chị.
Ban đêm, Tuyết Liên giúp Cẩm Mịch sữa sang lại một số thư tịch đặt sai chỗ, phát hiện bên trong còn có không ít quyển mà nàng chưa từng nghe qua. Dựa theo lời chết điểu nói, đám sách này chỉ kiến thức cơ bản mà quyển kinh đưa cho Cẩm Mịch không chỉ có nhiêu đó. Huống chi cuốn kinh còn có trung cấp, cao cấp …càng cao thâm hơn nữa.
Tuyết Liên lại một lần nữa phát hiện thực lực của chính mình ở Thiên giới quá thảm hại. Vốn dĩ chỉ là học sinh có thành tích xuất sắc ở Hoa giới (ngoại trừ vấn đề linh lực), nháy mắt biến thành học sinh dốt điều này khiến cho nàng chút khó chịu, vì không bị người cười nhạo cộng thêm tăng thêm thực lực để có thể đi ngang nàng nhất định phải lấy 200% sức lực ra phấn đầu!
Vì tương lai đánh thắng chết điểu sau đó tùy ý dạo chơi khắp Lục giới, liều mạng thôi!
Thế là những ngày kế tiếp, Hục Phượng nhìn Tuyết Liên dùng một tuần thời gian lý giải hết chỗ sách ghi chép kiến thức cơ bản cùng hơn phân nữa kiến thức trung cấp có trong thư phòng đối với nàng nhìn bằng ánh mắt khác, ngộ tính cao như thế không hiểu được linh lực lại thấp như vậy.
Ba năm lại ba năm, toàn bộ sách trong Tê Ngô cung cũng bị Tuyết Liên giải quyết hết. Nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc của chết điểu khi nhìn thấy nàng tiến đều yêu cầu thư tịch mới vì Tê Ngô cung đã không còn thứ để đọc, có bao nhiêu kinh ngạc, lòng hư vinh của nàng nháy mắt được thỏa mãn, hừ, chỉ cần bản tiểu thư muốn thì không có chuyện gì không làm được.
Nếu thành tích của Tuyết Liên khiến cho Húc Phượng giật mình thì đối với Cẩm Mịch, hắn thở dài bó tay, lúc đầu nàng ta còn vò đầu vắt óc đọc nhưng theo thời gian liền xao lãng, một năm trước hoàn toàn thả bay mình chạy đi tìm tiểu ngư tiên quan mà nàng ngẫu nhiên kết bạn.
“Tiểu ngư tiên quan nhưng lợi hại! Vốn dĩ ta như thế nào cũng học không vào, có hắn chỉ điểm đột nhiên liền lý giải, muốn học thuộc liền học thuộc.”
Tuyết Liên nghẹn lời, không biết vì cái gì nàng mỗi lần cấp Cẩm Mịch giảng giải luôn là đem nàng ta càng giảng càng hồ đồ, nàng ta hỏi một đám vì cái gì lộng tới chính mình cũng hồ đồ theo nàng luôn.
Đối với vị tiểu ngư tiên quan này, Tuyết Liên cũng tò mò muốn gặp nhưng mỗi lần định cùng Cẩm Mịch đi gặp người ta thì luôn bị chết điểu lấy chuyện thực chiến mà ngăn lại, có điều võ nghệ của nàng cũng tăng vù vù lên, từ bao cát tùy ý cho hắn đánh đấm đến có thể miễn cưỡng dưới 100 chiêu không bại chẳng qua cho dù như vậy, chết điểu mỗi lần nhìn nàng nằm liệt trên đất đều mở miệng châm chọc, châm chọc nàng đánh nhau gì mà giống cầm kiếm múa, ra chiêu không có sức lực bộ chưa ăn cơm sao làm cho nàng hận gần chết nhưng vẫn phải mỉm cười trái lương tâm.
“ Tuyết Nhi, cơn gió nào đưa ngươi đến đây!” Hồ ly tiên nhìn Tuyết Liên đến Nhân Duyên phủ, kéo cao giọng khoa trương hô.
“ Đương nhiên là chạy nạn!” Tuyết Liên không chút để ý hình tượng nằm ngã vào ghế dựa, mấy năm nay chết điểu đối sai xử nàng càng ngày càng không kiên nể, cuộc sống hằng ngày của hắn toàn bộ bị nàng bao
không thua kém một Osin chính hiệu a, tùy tay cầm bản thoại đặt trên giá sách bên cạnh, lặt vào trang đầu vừa nói: “ Nguyệt Hạ tiên nhân, mấy câu chuyện tình này tình tiết si nam oán nữ na ná nhau đọc hoài cũng ngán, đổi kiểu khác đi!”
“ Vậy theo Tuyết Nhi, chúng ta nên viết thế nào?”
“ Đương nhiên là đôi oan gia cuối cùng biết thành một đôi uyên ương chẳng hạn?” Tuyết Liên hướng Hồ ly tiên chia sẽ tình tiết mà nàng dựa vào kinh nghiệp đọc tiểu thuyết, xem truyện tranh hơn mười năm cùng hắn chia sẽ. Càng nghe hai mắt Hồ ly tiên càng sáng, mỉm khẽ lẩm bẩm.
“ Còn có thể thế này sao?”
“ Cũng quá thảm đi!”
“ Đó là do hắn tự làm tự chịu!” Tuyết Liên bĩu môi nói.
“ Tuyết Nhi, ngươi không vẫn muốn xem Thiên hương bí đồ sao? Chúng nó rất tuyệt a!” Hồ ly tiên cầm vài quyển sách lắc qua lắc lại trước mặt nàng, giọng điệu dụ dỗ nói: “ Đảm bảo ngươi xem xong lập tức muốn xem tiếp!”
“ Không cần, ta vẫn còn rất trong sáng đừng dùng mấy thứ đó độc hại ta!” Tuyết Liên vẫy từ chối thẳng thừng khiến cho Hồ ly tiên nhân than ngắn thở dài.
“ Ngươi và Mịch Nhi đều là kẻ không biết thưởng thức!”
"..." Tuyết Liên