Chương 12: Cứu viện

“ Gào!” Gầm thét một tiếng, ở giữa không trung Cùng Kỳ vội dùng cánh bảo vệ thân mình mới tránh được bị thương.

“ Kém một chút nữa…” Tuyết Liên tiếc hận nói khẽ, lại ngưng tụ ra vô số băng tiễn dày đặc hơn ban nãy mấy chục lần thầm mong ngăn cản Cùng Kỳ.

Cẩm Mịch, trước khi linh lực ta tiêu hao hết ngươi nhất định phải mang người đến a!

Cùng Kỳ nhìn băng tiễn cản đường trong lòng tức giận dùng toàn lực phá nát toàn bộ băng tiễn đồng thời quay về hình dáng con người vì hắn biết nguyên hình to lớn của chính mình trở thành ưu thế để Tuyết Liên thực hiện chiến lược tấn công tầm xa bảo trì khoảng cách với hắn mà không rơi xuống hạ phong.

“ Không trên Thiên giới lại bắt gặp được vua của trăm loài linh dược Thiên Sơn Tuyết Liên tu luyện thành tiên!” Cùng Kỳ liếʍ môi nhìn sắc mặt trắng bệch của Tuyết Liên vì linh lực tiêu hao quá lớn: “ Chỉ cần ăn ngươi, thực lực nhất định tăng vọt đến lúc đó Lúc giới này có ai làm gì được ta?”

“ Muốn ăn ta, không dễ như vậy đâu!” Tay cầm kiếm Băng Tuyết chỉ thẳng về phía Cùng Kỳ, Tuyết Liên ưởn ngực nói.

“ Mạnh miệng!” Cùng Kỳ kinh thường nói, thân hình tựa như tưa chớp lao nhanh về phía Tuyết Liên.

Nhanh quá!

Tuyết Liên

vội dùng kiếm Băng Tuyết chặn bàn tay sắt nhọn của Cùng Kỳ nhưng hăn vẫn còn một tay khác, ngay lúc Cùng Kỳ định giơ cánh tay ra chưởng đánh vào phần bụng của Tuyết Liên thì nàng sớm phản ứng dùng toàn bộ linh lực còn lại đóng băng lượng nước trong cơ thể Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ nhìn cánh tay hóa băng khẽ biến sắc lùi ra xa tránh tiếp xúc với Tuyết Liên.

Nếu tấn cấp thành thượng tiên lượng linh lực sẽ nhiều hơn thì nàng nhất định cùng nó đại chiến 300 hiệp rồi, đâu đến nổi chậc vật như vậy chứ?

Cùng Kỳ dùng linh lực chữa bị hai tay bị bỏng lạnh, ánh mắt đỏ sậm tràn ngập phẫn nộ nhìn đã không còn sức phản kháng Tuyết Liên chậm rã bình phục vài phần, chỉ cần ăn cô ta thì cảnh giới gia tăng chút thương tổn này cũng đáng.

Sức cùng lực kiệt, Tuyết Liên cấm kiếm Băng Tuyết vào sâu trong đất làm điểm tựa quỵ gối ngồi trên mặt đất, không cam lòng nghĩ.

Chẳng lẽ nàng cứ như vậy bị Cùng Kỳ xấu xí này cắn một ngụm? Cách chết này cũng quá khó coi đi! Tuyết Liên tuyệt nhắm mắt lại….

Di? Như thế nào một chút cũng không đau a. Hay là con Cùng Kỳ thay đổi chủ ý không muốn ăn nàng?

Tuyết Liên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vị tiên nhân mặc một bộ quần áo trắng tay cầm kiếm cùng Cùng Kỳ giao đấu.

Nguyên lai là có ngươi ra tay rút đao tương trợ a, nhìn vị tiên nhân lạ mặt đánh nhau thành thạo, Tuyết Liên thoáng an tâm.

“ Tuyết Liên, may mà ngươi không sao.” Cẩm Mịch chạy đến đỡ nàng, vừa thở dốc vừa trấn an nói: “Tiểu Ngư tiên quan rất lợi hại, nhất định sẽ dạy cho Cùng Kỳ một bài học.”

“ Hy vọng là thế!” Tuyết Liên cười nhẹ nói, bởi vì tạm thời không gặp nguy hiểm nên Tuyết Liên đưa mắt nhìn vị Tiểu Ngư tiên quan nhiều lần được Cẩm Mịch nhắc đến nhưng không có cơ hội gặp mặt: “

Lại là một vị mỹ nam hiếm gặp a!” Dung mạo tuấn nhã như bạch ngọc lại có phần thanh lãnh, cấp bậc không thua kém chết điểu lại là một tiên quan vô danh? Tuyết Liên nghi hoặc nghĩ.

Cẩm Mịch và Tuyết Liên tìm cái an toàn địa phương định trốn một chút để tránh tai bay gió vạ lại không nghĩ rằng Cùng Kỳ dù cùng Tiểu Ngư tiên quan đánh nhau nhưng vẫn chưa quên phân tâm chú ý đến nàng, mắt thấy con mồi định bỏ trốn, Cùng Kỳ không định cùng Tiểu Ngư tiên quan dây dưa, khôi phục nguyên hình to lớn vỗ mạnh cánh hướng các nàng đánh tới.

Tuyết Liên chỉ có thể cắn răng đem Cẩm Mịch đẩy mạnh tránh xa nàng.

“ Tuyết Liên!” Cẩm Mịch hoảng sợ kinh hô.

Xem ra lần này phải chết không nghi ngờ rồi!

Cơ thể rốt cuộc cũng không chịu nổi, Tuyết Liên của thấy mí mắt trở nên nặng nề, ngay trước khi mất ý thức nàng dường bị nghe được tiếng gió gào rít từ phía sau lao tới, một vệt ánh sáng đỏ trượt qua cùng với cái ôm ấm áp rất quen thuộc.