Chương 4
Chết chắc rồi!
Lê Thiên Vẫn nhìn vào con ngươi đen hung ác kia, trong lòng rõ ràng hiện lên ba chữ này to. Hơn nữa khi Đỗ Ưng Dương thong thả mà kiên quyết tới gần,lạnh lùng đến dọa người nhưng mà khuônmặt vẫn không mất anh tuấn đẹp trai càng ngày càng phóng lớn, ba chữ kia cũng dần dần phóng đại, chặn ý nghĩ bình thường của cô.
“Anh,anh,anh không được lại đây.” Sắc mặt Thiên Vẫn trắng bệch ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu rung rung. Cô mang dép lê phim hoạt hoạ lùi lại mấy bước ra phía sau, hai tay phòng vệ che ở trước ngực.“Tôi,tôi nói trước,tôi không có nhận ra anh nha!” Cô thấp thỏm không yên, lời nói ra giả tạo cực kỳ.
“Giấu đầu lòi đuôi.” Định Duệ nhỏ giọng nói, tiếc hận lắc đầu, ánh mắt càng không rời khỏi Đỗ Ưng Dương.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, lại có thể làm mẹ hắn sợ tới mức chân tay luống cuống!“Đi lấy cái gương đến, lấy ngũ quan bản thân và người cận vệđó đối chiếu thử xem.” Thượng Quan Mị thấp giọng nhắc nhở hắn.
Lấy gương làm gì nha? Diện mạo chính mình, hắn chẳng lẽ không biếtsao? Bất quá tại sao phải đối chiếu với Đỗ Ưng Dương nha? Nói trở về, hai người giống nhau ở ngũ quan sắc sảo, cùng với trên trán có một đôi mày kiếm kêu ngạo, còn có cặp con ngươi thâm thúy kia, cùng hắn thật đúng là giống a!
A! Thật sự là càng nhìn càng thấy giống, hai người trong lúc đó khác biệt dường như chỉ ở tuổi tác, cùng với khí thế lãnh tuyệt băng hàn kia, chả lẽ là ──
“A!” Trong đầu Định Duệ linh quang hiện ra, nháy mắt tỉnh ngộ lại đây. Cái miệng của hắn mở thật to không thể nhắm lại.
Đứa bé kia hiểu rõ nội tình hô nhỏ,nhưng không có thể ảnh hưởng đến không khí khẩn trương trong phòng, hai người kia vẫn là duy trì trạng thái giằng co người đến người lui. Đỗ Ưng Dương đi tới Thiên Vẫn liền lui về phía sau.
“Không biết tôi sao?” Đỗ Ưng Dương nheo lại ánh mắt, đối với câu trả lời của cô rất là bất mãn,nếu là thật sự không biết hắn vì sao cô lại sợ tới mức như là thấy quỷ?
“Không, không biết,không biết nha.” Cô tăng mạnh giọng điệu trả lời, mỗi khi nói một chữ cô sẽ dùng lực gật đầu một cái, chỉ thiếu không xoay đến trật cổ.
Điều này sao có thể thừa nhận nha? Không nha không nha, đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận!
Cô thật không ngờ lại gặp mặt người đàn ông này, càng thật không ngờ hắn chính là bảo vệ Đỗ Ưng Dương nổi tiếng xa gần của“Tuyệt thế”. Nếu lúc trước biết hắn cũng làm thuê cho Thượng Quan gia,cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng gia nhập “Tuyệt thế”, ngược lại sẽ đưa hai đứa bé này đi khắp nơi, chỉ cầu có thể thoát đượccàng xa càng tốt.
Bối rối cảm xúc mãnh liệt mà đến, Thiên Vẫn mới rõ ràng phát hiện, chính mình cũng không có quên đi hắn.
Cặp mắt kia lóe lên trong bóng tối, dưới ánh mặt trời xem ra lại càng khϊếp người làm cho tay chân cô như nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng. Trời ạ, chín năm trước cô tại sao lại chọn người đàn ông đáng sợ như vậy nha?
Đỗ Ưng Dương lại lần nữa tới gần, bước chân trầm ổn khi chạm đất không phát ra tiếng động, tuy rằng một chữ cũng không nói nhưng vẻ mặt rét lạnh kia, đã có khí thế cuồng tứ mãnh liệt.
“Không được lại đây.” Cô cuống quít hô, xoay người giơ lên hai dép lê phim hoạt hoạ, muốn lấy dùng làm vũ khí hộ thân, nhưng ai biết cái này căn bản ngăn cản không được hắn.
Hắn nổi tiếng như thế nào làm sao cô không biết? Trong truyền thuyết Đỗ Ưng Dương là người mang các tất sát tuyệt kỹ, nhóm phần tử khủng bố nào nghe thấy tên của hắn liền toàn sợ tới mức sắc mặt xám ngoét.
Vài năm trước “Tuyệt thế” đã bị phần tử khủng bố uy hϊếp. Đỗ Ưng Dương độc thân xâm nhập căn cứ đối phương,chẳng những thế còn cạo hết tóc của đối phương , còn thuận tiện lấy súng ống đạn dược và thiết bị phi đạn. Từ đó về sau đám phần tử khủng bố này vừa nghe đến tên “Tuyệt thế”, tất cả đều ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Về Đỗ Ưng Dương giờ phút này lại từng đợt từng đợt hiện lên trong đầu cô,cô thấp rủa chính mình “Hảo nhãn lực”,lại chọn một nhân vật lớn như vậy.
Nhưng mà không có biện pháp nha, đây là bản năng a, giống như động vật khi chọn lựa bạn tình đương nhiên sẽ tìm người ưu tú nhất……
Cô ở trong lòng vì chính mình cãi lại, vừa ngẩng đầu lên phát hiện hắn không có nhích đến gần.
Thiên Vẫn mạnh mẽ nhảy dựng, tóc buộc sau ót vung lên,xoay người một vòng bay qua ghế sô pha,cô không có phát hiện áo sơmi vì thế mà lật lên, một đôi chân dài xinh đẹp vàcái mông đáng yêu toàn bộ lọt vào trong mắt của Đỗ Ưng Dương.
“Thượng Quan Mị, đưa người này đi.” Cô hô lên trong thanh âm xuất hiện âm rung không không chịu thua kém.
“Tới đây.” Đỗ Ưng Dương mất đi tính nhẫn nại, đứng im tại chỗ lạnh lùng nhìn cô. Đơn giản phun ra hai chữ chính là mệnh lệnh tuyệt đối, cũng không cho phép người bên ngoài cự tuyệt.