Chương 13
Trời ạ a aaaaaaaaa, Quỷ Diện toàn thân lạnh run, làm sao còn muốn được ăn đậu hủ gì nửa, hắn như là bị nóng dường như nhanh chóng buông hai tay ra không dámnhìn Thiên Vẫn, hận không được cha mẹgiúp hắn sinh thêm hai tay này.
Con ngươi lãnh lệ băng hàn đảo qua thấy trên mặt Quỷ Diện đầy dấu môi son, đầu tiên là hơi hơi nhíu lại, tiếp theo bật ra lửa giận. Cực nóng cực nóng dường như có thể đốt cháy hết thảy.
Rầm rầm đùng, vốn nên đến đây làm kỵ sĩ Đồ Long giờ lại lửa giận của Cự Long nướng thành cháy sém.
Quỷ Diện rất thong thả, một tấc lại một tấc lại dời đi, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt đầy hương vị ngọt ngào của dấu son môi, bây giờ lại nóng để cho hắn liên tưởng đến con lợn trước khi bị đem đi làm thịt, rồi nướng lên làm thành vật phẩm rồi đóng ấn ký……
“Anh không phải nên cầm tay của em sao?” Thiên Vẫn chủ độngnắm tay của Quỷ Diện, tay hắn lại cuồng loạn né tránh làm cho cô nhào đầu vào vô ích.
“Không…… Không……” Hắn khó khăn nuốt nước bọt.
“Chúng ta là vị hôn phu thê, không phải nên thân thiết hơn mật chút sao?” Nàng hoang mang hỏi.
“Không cần.” Quỷ Diện hai mắt rưng rưng như là sắp gào khóc. Hu hu, hắn sai lầm rồi, cái này làm sao gọi là diễm phúc, căn bản chính là vận rủi nha!
Hắn không dấu vết chậm rãi đứng lên vọng tưởng muốn lâm trận bỏ chạy. Bàn tay nhỏ bé vốn là để cho hắn say mê, giờ phút này lại chặt chẽ cầm góc áo của hắn, chặn hắn không đường trốn chạy.
“Nếu anh hiện tại chạy trốn, không sợ về sau khi thi hành nhiệm vụ súng bị tôi ‘Không cẩn thận’ sửa thành tự bắn ra hay sao?” Thiên Vẫn dùng thanh âm rất nhỏ nói, thanh âm tuy nhỏ, nhưng xứng với vẻ mặt dữ tợn của cô,lại uy hϊếp tính mười phần, dáng vẻ nhu nhược lúc trước đã không còn sót lại chút gì.
Hừ! Nói cái gì nhớ cũ tình, nhìn lên thấy manh mối không đúng, người này còn không phải sắc mặt đại biến, trong đầu thầm nghĩ muốn nhanh chóng chạy trối chết.
Cô cũng mặc kệ đã dự tính tới loại tình trạng này, nói cái gì cũng muốn kéo Quỷ Diện xuống nước.
“Em đang uy hϊếp anh.” Quỷ Diện lên án nói, hốc mắt rưng rưng.
“Em cho dù là phải chết cũng sẽ tìm cái đệm lưng,anh trốn không thoát đâu, chịu an phận chút đi!” Thiên Vẫn hừ một tiếng, làm bộ không thấy ánh mắt cầu xin của Quỷ Diện, ý chí sắt đá kéo lấy hắn mặt đối mặt với Đỗ Ưng Dương.“Mau, mau diễn xong vở kịch này,đuổi hắn đi.” Cô thấp giọng nói.
“Nha đầu ngốc, hắn làm sao là dễ dàng đuổi như vậy nha?” Mặt Quỷ Diện lộ vẻ cầu xin, cố lấy dũng khí xoay người nhìn về phía cửa người đang đứng như pho tượng môn thần.
Trên sô pha hai người nói thầm một hồi lâu, Đỗ Ưng Dương duy trì vẻ mặt sâu xa khó hiểu, tàn khốc trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Sau một lúc lâu,khi bốn phía sắp đông lại thành một khối băng, hắn cuối cùng mở miệng.
“Cậu ở trong này làm cái gì?” Con ngươi đen nheo lại, môi mỏng phun ra câu hỏi lạnh như băng làm cho người ta không khỏi run sợ.
“Tôi đến là để nói cho anh biết, tôi là vị hôn phu của Thiên Vẫn.” Quỷ Diện kiên trì nói, gặp phải tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Nếu hiện tại rút chân ra Thiên Vẫn sẽkhông tha cho hắn, nhưng ánh mắt của Đỗ Ưng Dương lại làm cho da đầu hắn run lên, so với Thiên Vẫn uy hϊếp càng có lực sát thương.
Trời ạ, ai tới cứu hắn nha? Hắn không muốn chết nha !
“Vị hôn phu?” Đỗ Ưng Dương thong thả lặp lại, đem ba chữ kia nói như là điềm báo ngày tận thế.
Thiên Vẫn dùng sức gật đầu, khắc chế không chuyển khai tầm mắt.“Đúng vậy, Quỷ Diện là vị hôn phu của tôi, chúng ta sắp kết hôn. Hắn sẽ phụ trách bảo vệ tôi, cũng bảo hộ đứa nhỏ.” Đã nói dễ hiểu đến như vậy,người chậm đến đâu cũng hiểu biết khó mà lui?
Hắn không nói lời nào nheo lại con ngươi đen.
“Tôi rất ổn, không cần anh nhúng tay vào nha.” Thiên Vẫn nhô lên bả vai, cố tình kiên cường.
Vẻ mặt hắn tàn khốc liếc nhìn cô nhưng không mở miệng.
Trời ạ, người này rốt cuộc có tin hay không? Cô khẩn trương lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hai chân phát run. Ở bên cạnh cô, Quỷ Diện còn lại là sắc mặt tro tàn, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống.
Đột nhiên “rầm” một tiếng cửa bị mở ra. Quý Khải Thư nhanh chóng xông tới, vẻ mặt như quyết đánh đến cùng dù bị bất cứ giá nào.
“Không nên đυ.ng Thiên Vẫn, tôi là vị hôn phu của cô ấy!” Khải Thư lớn tiếng la hét, nhào đầu về phía trước ôm Thiên Vẫn mãnh liệt hôn,dáng vẻ giả bộ vô cùng thân thiết, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, hai tay hai chân đều run rẩy.
Hắn cố hết sức không nhìn tới vẻ mặt của Đỗ Ưng Dương, sợ chỉ cần nhìn hắn một cái dũng khí sẽ tan thành mây khói.
Kết quả là anh em nhà họ Qúy này rất có nghĩa khí, vứt bỏ tánh mạng đến đây giúp cô một tay. Chẳng qua là ngược lại bọn họ càng giúp càng rối, quấy rầy bố cục của cô.
Hiện trường một trận tĩnh mịch, Đỗ Ưng Dương thong thả nhướng mày rậm.
Hai người đàn ông một trái một phải nắm tay Thiên Vẫn, không có người mở miệng nói chuyện. Chỉ có cô phát ra tiếng cúi đầu rêи ɾỉ.
Chuyện này còn phải hỏi, quỷ kế bị vạch trần, Đỗ Ưng Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
“Rốt cuộc người nào là vị hôn phu của cô?” Hắn hỏi.
“Ack……”
“Tôi!” Hai nam nhân trăm miệng một lời nói, sau đó đồng thời ngây người. Đầu tiên là hai người liếc mắt lẫn nhau, tiếp theo lấy ánh mắt cầu cứu nhìn Thiên Vẫn, chờ đợi chỉ thị của cô.
Cô rụt lại cổ trong đầu trống rỗng, nửa lời không nói được.
Hành Thưthủy chung đứng ở một bên mắt thấy tình huống không được , quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc đứng ra hoà giải.
Hắn chậm rãi mở miệng, hết sức nghĩ cách giải thích một màn hỗn loạn này.“Trên thực tế, chúng ta đều là tình nhân của Thiên Vẫn,một người phụ trách hai tưsáu, một người phụ trách một ba năm.” Hắn nhíu mày, lầm bầm lầu bầu.“Không đúng, nhân sổ nhiều quá như vậy không thể chia đều ra nha!” A, định đoạt vấn đề không phải là sở trường của hắn nha!
“Thói quen là chơi chung một quần thể?” Đỗ Ưng Dương thản nhiên hỏi, âm điệu không có đề cao một nửa.
Như là tìm được giải đáp tốt nhất, Khải Thư vội vàng mở miệng.“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Đây chính là giải thích tốt nha?
Ngốc! Cô nắm tay tay thành quả đấm, đồng thời hung hăng gõ lên đầu của hắn.
“Xuẩn ngốc, cậu lại nghe theo lời của hắn mà trả lời sao?” Thiên Vẫn lâm vào chán nản, không nghĩ tới Khải Thư lại xuẩn ngốc đến tình trạng này.
Đỗ Ưng Dương đứng dậy không để ý sự tồn tại của các người đàn ông khác, đi đến khiêng Thiên Vẫn đi vào trong phòng.