Chương 22
Đối với Dật Ninh, chuyện đó giống như trời sập xuống, làm cho cậu phải cam tâm lấy cái chết để phản kháng, không ngờ tới, Chu Diên mất không đến một tuần đã giải quyết dễ dàng.
Dật Ninh ở tại nhà của Chu Diên, lại trở về thói quen sinh hoạt bình thường.
Tuy Chu Diên nói mọi việc cứ giao cho hắn, cậu không cần lo lắng, nhưng trong lòng Dật Ninh vẫn bứt rứt không yên, mà không làm được chuyện gì, đến nỗi ngay cả lúc phiên dịch hay viết thứ này thứ nọ cũng không có tâm trạng.
Nơi này gồm có ba phòng hai sảnh, Dật Ninh ở phòng dành cho khách, Chu Diên cũng không như Dật Ninh nghĩ cũng ở lại đây, hắn chỉ ngủ ở đây có một đêm, còn những lúc khác không biết hắn ở nơi nào.
Vì vậy Dật Ninh cũng lo lắng là bởi vì mình chiếm mất nơi ở của hắn, cho nên Chu Diên mới không muốn về.
Chu Diên tuy buổi tối không ở đây, nhưng thỉnh thoảng ban ngày hắn cũng đến trong chốc lát, Dật Ninh thấy Chu Diên đối với chuyện Giang Triết không có vẻ gì lo lắng suốt ruột, mà luôn ung dung thoải mái, vì thế cậu nghĩ chuyện này hẳn là còn lâu mới có thể giải quyết.
Không ngờ tới, mới qua sáu ngày, Chu Diên đã đem thứ gì đó trở về.
Lúc Chu Diên vào nhà, Dật Ninh còn đang lau chùi đồ dùng trong nhà, phía trên mặc một cái áo len mỏng màu xanh da trời, phía dưới là quần bông mặc ở nhà rộng thùng thà thùng thình.
Nhìn từ phía sau, thực bình thường, ăn mặc rất đơn giản, thế nhưng ở trong mắt Chu Diên, lại cảm thấy được thắt lưng cậu thực nhỏ, mông đặc biệt cong, thậm chí hắn như có mắt thấu thị, đập vào trước mắt, giống như đó là cái mông trắng bóng của Dật Ninh, chứ không phải màu của chiếc quần bông xám xịt.
Những tưởng tượng trắng trợn ập vào trong trí óc, Chu Diên ho một tiếng, đem những suy tưởng này gạt ra khỏi đầu, nói: ” Dật Ninh, sao mỗi lần tôi đến đều thấy cậu quét dọn vệ sinh, còn chưa đủ sạch sẽ sao?”
Chu Diên biết Dật Ninh đặc biệt yêu thích sạch sẽ, nhưng không nghĩ tới cậu lại mắc bệnh khiết phích tới mức này, mỗi ngày chí ít cũng dọn dẹp đến hai lần, có lúc lại còn có thể nhiều hơn.
Dật ninh xoay người nhìn hắn, nhăn mày có chút ngượng ngùng nói: ” Không dọn dẹp vệ sinh, tôi cũng không có chuyện gì có thể làm.”
Bởi vì lo lắng, cậu hoàn toàn không thể viết được gì hết, làm phiên dịch cũng không thuận lợi, cho nên còn không bằng đi dọn dẹp nhà cửa đâu!
” Nghỉ ngơi một lát, xem ti vi không được sao? Cậu quét tước liên tục như vậy không mệt ?” Chu Diên nói xong, đặt thứ cầm trong tay xuống bàn, sau đó lấy khăn tay trên tay Dật Ninh ném tới bồn rửa.
Dật Ninh đã lại đặt cho hắn một tách trà trên bàn, còn hỏi: ” Muốn ăn chút đồ ăn nhẹ không.”
Chu Diên thực chưa từng gặp qua người nào hiền lành như vậy, nhưng cái hiền lành của Dật Ninh làm cho hắn cảm thấy có chút bị đè nén, ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ .
Mấy việc lặt vặt đương nhiên có người giúp việc làm, Chu Diên cũng không muốn Dật Ninh mỗi ngày đều quay quanh mấy công việc nhà, hắn cảm thấy cậu nên có cuộc sống phong phú hơn, nhưng Dật Ninh tự ngồi trong vỏ bọc của chính mình, căn bản không dung nhập vào được thế giới của người khác.
Chu Diên nhận thấy nếu muốn thay đổi Dật Ninh hẳn là một con đường dài dặc dằng đầy gian nan, hơn nữa chỉ có thể từ từ mà đi.
” Tôi không ăn gì cả, hôm nay đến là vì mang thứ này cho cậu. Chính cậu tự tay huỷ đi! Về sau, không cần lo lắng, cậu cũng không nên nghĩ đến chuyện này nữa.” Chu Diên ngồi ở so fa, đem một gói đồ lộ ra một chiếc đĩa đưa cho Dật Ninh.
Dật Ninh mới đầu còn không phản ứng, lúc sau mới lộ ra biểu tình vô cùng kỳ quái, vừa kinh ngạc vừa như không thể tin nổi, còn có chút đau khổ cùng bối rối, nhưng duy nhất, Chu Diên không nhìn thấy trên mặt cậu nét vui mừng.
Chu Diên mất rất nhiều công sức mới đổi được chiếc đĩa này về, hơn nữa còn cam đoan Giang Triết về sau cũng không dám đem chuyện đó nói ra, hắn đương nhiên không nói với Dật Ninh điều đó, nhưng hắn mất nhiều công sức như vậy, kỳ thực là hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình vui vẻ của Dật Ninh. Nhưng hắn lại không thể cưỡng ép Dật Ninh phải tươi cười trước mặt hắn.
Dật Ninh cúi đầu không nhìn Chu Diên, cúi đầu giọng nói ngập ngừng: ” Thực cảm ơn….. cảm ơn anh!”
Chu Diên còn chưa kịp nói gì, Dật Ninh đã cầm chiếc đĩa kia đi vào phòng, sau đó truyền đến tiếng khoá trái cửa.
Dật Ninh vào phòng hung hăng quẳng mình trên giường, đem cái đĩa ra dùng sức bẻ gãy, mạnh đến nỗi, bàn tay đều bị cắt thương, cậu mới đem cái đĩa kia phá huỷ thành từng mảnh.
Khi cậu làm xong việc này, trên trán mướt đầy mô hôi, ánh mắt cay xè.
Dật ninh mãi không đi ra, Chu Diên lo lắng cậu xảy ra việc không hay, đến trước cửa gõ, hỏi: ” Dật Ninh, cậu không sao chứ!”
Bên trong không có tiếng trả lời, Dật Ninh tuy nghe thấy tiếng Chu Diên, nhưng vẫn ngồi trên im giường không nhúc nhích.
Dật Ninh cũng không có cảm giác thoải mái, ngược lại trong lòng cảm thấy vô cùng đâu khổ, bởi vì thứ trong tay cậu chính là thứ chứng minh cậu từng bị cưỡng bức, đầu óc cậu có chút quay cuồng.
Chu Diên gọi vài tiếng cũng không thấy người trả lời, đá cửa phòng mấy cái, phát hiện cửa khoá chặt, căn bản đá không ra, lúc này mới nhớ đến mình có chía khoá phòng, mới đi lấy chìa khoá mở cửa.
Dật Ninh ngồi ở trên giường không chút động tĩnh, mái tóc có chút dài buông xuống che khuất hai mắt.
Chu Diên nhìn Dật Ninh vẫn toàn vẹn vô sự mới thả lỏng thần kinh, nhưng vừa nhìn thấy vết thương đầy trên tay Dật Ninh, không ít những vết rách còn đang chảy máu, mà Dật Ninh lại không chút động đậy, khiến hắn vừa lo lắng vừa tức giận.
Xông lên vài bước, kéo tay Dật Ninh ra, máu chảy từ trên tay đã khiến quần Dật Ninh ướt một mảng đỏ, làm cho Chu Diên nhăn mặt cau mày quát: ” Cậu làm cái gì vậy, tổn thương chính mình rất thú vị sao?”
Dật Ninh bị Chu Diên quát lớn làm cho khôi phục tinh thần, lên tiếng giải thích: ” Tôi không có!”
” Vậy tay cậu sao thành như vậy!” Chu Diên tức giận nói, Dật Ninh luôn làm cho hắn tức giận, nhưng mâu thuẫn là hắn không thể bỏ mặc cậu được.
Kỳ thực Dật Ninh cũng không thấy tay đau ra sao, chỉ là đầu óc có chút mê man, có chút buồn bực, trong lòng trống rỗng, cậu cũng không biết mình làm sao.
Nhìn thấy Chu Diên tức giận, mới phối hợp nói: ” Tôi đi băng bó vết thương.”
” Quên đi, để tôi lấy.” Chu Diên có chút cáu kỉnh trừng mắt nhìn Dật Ninh, mới đứng dậy đi về phòng mình tìm hòm thuốc đến, bên trong có ít thuốc cảm cúm, còn có thuốc trị thương.
Đem hòm thuốc đưa cho Dật Ninh, hắn lại đi lấy khăn mặt đến, nâng tay Dật Ninh lên, đem vệt máu trên tay lau sạch sẽ, lúc này mới dùng thuốc bột rắc lên, dùng băng gạc cuốn lại.
Chu Diên trước kia luôn cùng người khác đánh nhau, bị thương cũng là chuyện thường xuyên, nên về việc xử lý miệng vết thương cùng băng bó cũng rất thành thạo.
Dật Ninh cũng không từ chối, để Chu Diên giúp đỡ xử lý miệng vết thương.
” Tay không thể để dính nước, mấy ngày tới cậu không cần quét dọn cùng nấu cơm, kêu đồ bên ngoài đi!” Chu Diên dặn dò.
Dật Ninh gật gật đầu, nói một câu, ” Cảm ơn anh!”
” Cảm ơn tôi làm cái quái gì! Cậu về sau đừng tự tổn hại mình là được! Lão tử nhìn cũng hoảng hốt!” Chu Diên trước mặt Dật Ninh vẫn luôn dịu dàng, nhưng lúc này thực sự bị chọc cho tức điên, nghe Dật Ninh nói lời cảm tạ liền hung dữ mắng một trận.
Dật Ninh bị hắn nói cho đỏ mặt, lại cúi thấp đầu, nói một câu, ” Cảm ơn anh!”
Chu Diên nhìn Dật Ninh bộ dáng cô vợ nhỏ, trong lòng rục rịch, vốn đang cơn tức giận hừng hực, lúc này lại mềm lòng, giống như một cậu thiếu niên 16, 17 tuổi đối mặt với người mình thầm mếm, đột nhiên cảm thấy lúng túng không biết làm sao.
Chu Diên nhìn Dật Ninh hai má hơi đỏ, trên khuôn mặt trắng mịn giống như có thêm một rặng mây hồng, hắn đột nhiên muốn nói: ” Dật Ninh, chúng ta kết giao đi!”
Nhưng mới kịp thấp giọng kêu tên Dật Ninh, tiếng nói của Dật Ninh đã khiến hắn sửng sốt.
” Chu Diên, tôi ở nhà anh quấy rầy anh đã lâu, anh lại giúp tôi lấy lại chiếc đĩa, đại ân của anh, tôi cũng không biết phải đáp lại thế nào, còn nữa mấy ngày nay tôi ở chỗ của anh, những thứ tôi đã dùng, tiền thuê nhà, hiện tại tôi không có tiền trả cho anh, mong rằng anh có thể cho tôi thiếu, sau này có tiền sẽ trả lại cho anh, Tôi cũng chuẩn bị trở về nhà đây, dù sao chuyện Giang Triết cũng không còn lo lắng,” Dật Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt tràn đầy thuỷ quang nhìn Chu Diên, giống như mang theo mị hoặc thần bí khiến người khác tim đập loạn nhịp, làm cho người ta không thể cự tuyệt, không thể phản kháng.
Nhưng mà Chu Diên cũng rất tức giận, muốn mắng chửi Dật Ninh một trận, nhưng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là dùng lời lẽ tương đối ngọt ngào: ” Chuyện Giang Triết vẫn còn vướng mắc, tuy đã lấy lại được VCD của cậu, nhưng cậu cũng biết, đối phó với hắn cũng không thể dùng phương pháp hay ho gì, tôi cũng cho người đi thượng hắn, chụp cuốn phim, sau đó uy hϊếp hắn, đem đĩa của hắn đổi với của cậu, cho nên hắn hận tôi với cậu đến thấu xương, nếu cậu để hắn tóm được, chắc chắn sẽ trả đũa cậu tệ hơn. Cho nên, cậu hiện tại căn bản không thể rời đi.”
Dật Ninh có chút kinh ngạc, một hồi lâu mới hỏi: ” Vậy khi nào tôi mới có thể trở về!”
Chu Diên dừng một chút mới trả lời, ” Đoán chừng, phải đến khi Giang Triết không còn lực để đánh trả! Bất quá, Giang Triết không còn lực đánh trả, thì đối phó với cậu vẫn dư sức. Cậu vẫn ở lại chỗ tôi là tốt nhất, an toàn hơn.”
Dật Ninh cau mày, cậu đương nhiên hiểu Chu Diên nói đúng, nhưng như vậy cuộc sống của cậu vẫn phải phụ thuộc vào Chu Diên, lại làm cho cậu thực khó xử, ” Tôi căn bản không có nhiều tiền để trả sinh hoạt phí ở chỗ này!” Dật Ninh cau mày rất khó khăn mà mở miệng.
Chu Diên kỳ thực muốn nói, tôi nuôi cậu là được. Nhưng hắn biết Dật Ninh tuy yếu đuối, nhưng trong lòng lại rất phân biệt rõ ràng, hình như cậu là kiểu người không muốn thiếu người khác dù chỉ một chút, vì thế đành phải sửa miệng nói: ” Cậu cũng không dùng cái gì, sinh hoạt phí rất cao sao? Cậu mỗi ngày đều quét dọn nhà cửa cho tôi, tôi còn thấy có phải hay không nên trả cậu tiền lau dọn.”
Dật Ninh hiểu được ý tứ của Chu Diên, trong lòng cảm thấy an tâm, Ngập ngừng không biết nên nói gì cho tốt.
Chu Diên kìm lòng không được ngồi xuống bên người Dật Ninh, ôm lấy bả vai Dật Ninh, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn, ” Cậu nói không thể trả hết ơn của tôi phải không? Vậy cậu lấy thân báo đáp đi!”
Dật Ninh bị lời nói của hắn làm cho chấn động co rụt về một phía, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.
Phản ứng này của Dật Ninh làm cho Chu Diên tổn thương, lòng tự trọng bị đả kích mạnh mẽ, trong lòng chịu khổ sở, nhưng vẫn làm bộ dáng thờ ơ ra vẻ trêu đùa, ” Nói đùa một chút, cậu cũng không muốn mà.”
Đối với người khác, hắn chưa từng có thái độ lo nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không muốn Dật Ninh khó xử.
Đĩa VCD đúng là Dật Ninh bị cưỡng bức, Chu Diên cũng không có xem, hắn chỉ nhìn lướt qua màn hình, bởi vì, hắn phát hiện chính mình căn bản không nhìn được.
Dật Ninh bị người khác thương tổn, đặt ở dưới thân xâm phạm hắn không thể nhìn. Chỉ liếc mắt nhìn thân thể quang loã của Dật Ninh một cái, toàn thân phiếm một màu phấn hồng, thanh âm phản kháng mang theo thống khổ kìm nén, những… này đều khiến hắn ngạch lên, nhưng hắn không có cách nào xem tiếp.
Hắn không thể dùng sự thương tổn của Dật Ninh để thoả mãn chính mình, lúc này cũng vậy, nếu Dật Ninh không muốn, hắn cũng không muốn bắt buộc cậu.
Dật Ninh nghe được lời nói của Chu Diên, theo bản năng rụt lại thân thể.
Lúc phát hiện thân thể Chu Diên cứng ngắc không tự nhiên, lời nói gượng gạo che giấu sự khó xử, cậu cảm thấy thực áy náy cùng không nỡ.
Kỳ thực, cùng Chu Diên kết giao, cậu cũng không thấy khó chịu, thậm chí có chút chờ mong. Một người sống hai mươi lăm năm, cũng giống như người bình thường khác, từ nhỏ hẳn có rất nhiều mộng tưởng, ảo tưởng về … một nửa của chính mình, trong khi những cậu trai khác mơ gặp được những cô giá xinh đẹp, thì cậu lại mơ về một nam nhân yêu mình thực lòng, không mong đối phương là người xuất sắc, nhưng chỉ cần hai người có thể tâm đầu ý hợp, đối phương nguyện ý chấp nhận mọi thứ của mình, chính mình cũng nguyện ý vì hắn trả giá, Bất quá, sự thật luôn tàn khốc, Dật Ninh cũng không đợi được người kia, đã bị Giang Triết thương tổn, từ đó về sau cậu cảm thấy chính mình không có tư cách nhận được hạnh phúc, nguyện ý sống cô độc, nhưng cuộc sống một người thực sự rất cô đơn.
Khi Chu Diên tiến vào cuộc sống của cậu, làm cho cậu sau đó có chờ đợi, đúng vậy, chính cậu hiểu rõ, trong lòng cậu có chờ đợi, đến một ngày, có lẽ, khi Chu Diên thổ lộ, cậu sẽ nói với Chu Diên, cậu bằng lòng cùng Chu Diên thử xem. Chính là, cuộc sống của Chu Diên khác cậu quá xa, hai người khác biệt nhiều lắm, cho nên cậu sợ hãi, không dám bước tới.
Dật Ninh thực sự không muốn nhìn biểu tình đau xót của Chu Diên, cậu mới nói ra: ” Chúng ta kết giao đi! Tôi có chút chậm chạp, nếu anh không thể chấp nhận, chia tay là được.”
Nói xong, cậu cũng không cảm thấy hối hận.
Chu Diên nghe được Dật Ninh cúi đầu nói, mới đầu có phần không thể tin nổi, nhưng hắn xác định mình nghe rất rõ, ” Cậu nói thật sao? Đừng một lát sau lại đổi ý!”
Dật Ninh chưa kịp nói để lúc muốn đổi ý hãy tính, lại bị Chu Diên ôm chặt, đôi môi bị bao phủ khiến cậu không thể nói tiếp.
Hoàn cuốn 1.
Quyển II