Chương 62: Hẹn hò

Tình huống của Lý gia có chút phức tạp, theo tin tức Chu Diên tra được, sau đó truyền cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên biết, Lý gia bên ngoài gió êm sóng lặng, bên trong cũng là khuynh hướng ngầm náo động.

Lý gia là doanh nghiệp gia đình, huy hoàng hiện tại của Lý gia, là hai anh em Lý gia cùng nhau xây dựng năm đó.

Cũng chính là Lý Nghiêu Dân và cha Lý Vị.

Lý Nghiêu Dân là chú hai của Lý Vị, ngoại trừ chú hai này, Lý Vị còn có một chú ba và cô út, bất quá, hai người này có sản nghiệp của mình, không có quan hệ quá lớn với tập đoàn Lý thị huy hoàng này.

Lý Nghiêu Dân, nhìn mặt ông ta là biết, ông là một người muốn kiểm soát rất mạnh, hơn nữa cũng có thủ đoạn cứng rắn, cho nên, sự nghiệp của ông ta có thể phát triển tới quy mô như hiện nay.

Chỉ là, du͙© vọиɠ khống chế của ông ta mạnh như vậy, năm đó lại cùng anh cả dốc sức tạo thiên hạ, làm sao có thể không hề có vết nứt với anh cả ông chứ.

Cho nên, biện pháp giải quyết hết thảy chính là anh cả Lý Nghiêu Dân đã qua đời khi Lý Vị học tiểu học, là tai nạn xe mà mất, thứ điều ra được không đủ tỉ mỉ, chỉ tra được là say rượu lái xe qua đời, sau khi cha Lý Vị qua đời không lâu, mẹ Lý Vị liền tái giá, hơn nữa chẳng biết tại sao không lấy bất cứ thứ gì của Lý gia mà cứ thế tái giá.

Lý Vị theo mẹ lớn tới khi học đại học, liền biết chạy về tìm đến chú hai Lý Nghiêu Dân muốn phần gia sản cha gã để lại, còn nương nhờ Lý gia không đi.

Lý Nghiêu Dân không thể không cho Lý Vị phần tài sản vốn nên thuộc về gã, thế nhưng, khẳng định trong lòng ông ta không vui, vì vậy, Lý Vị vẫn làm việc tại công ty con, hiện tại mới làm tới chức tổng giám đốc một công ty, còn không phải tổng công ty.

Tào Dật Nhiên nghĩ, lấy tính cách của Lý Vị, nhất định trong lòng nghẹn muốn chết đi, hận không thể làm gì gì Lý Nghiêu Dân, chính mình chiếm lấy địa vị, thậm chí còn đem vợ chú hai lên giường.

Lòng dạ Tào Dật Nhiên đen tối, nên cũng lấy đen tối đo lòng Lý Vị, bất quá, Lý Vị rốt cuộc nghĩ cái gì, lại không biết.

Lại nói tới cha Lý Hân Lý Nghiêu Dân, ông ta cũng là một tên khổ bức, bà vợ trước của ông, chính là mẹ Lý Hân, đương nhiên ngoại hình đẹp không cần bàn, nhưng lại là một người phụ nữ có chút thần kinh, Lý Nghiêu Dân muốn con trai kế thừa gia nghiệp, cố tình bà vợ này sinh không được, sau khi sinh Lý Hân ra, cũng bởi vì nguyên nhân thân thể không thể thụ thai lần nữa, thế nhưng bà lại nghi thần nghi quỷ Lý Nghiêu Dân, công việc chủ yếu của bà chính là đủ loại nghe ngóng và giám thị chồng, cái khác đều không thèm để ý, cũng không quản việc nhà dạy con gái, nói chung, chính là muốn quản chồng, không cho ông có bất kì cơ hội tìm phụ nữ khác bên ngoài, sau đó, khi Lý Hân mười hai mười ba tuổi, người phụ nữ này chết vô duyên vô cớ, hơn nữa còn là chết bên ngoài, Lý Hân nói bà có thể là bị cha cô độc chết, đây không phải ăn vạ nói bậy, vẫn có căn cứ nhất định, thế nhưng rốt cuộc có phải hay không, có lẽ vẫn có chút dấu vết để lại, chỉ là không biết có phải bị Lý Nghiêu Dân che giấu toàn bộ không. Giống như năm đó Tào Dật Nhiên gϊếŧ người, Tào gia che giấu toàn bộ sự tình vậy.

Tào Dật Nhiên biết rõ có tiền là có thế đại biểu tất cả, cho nên, một lòng cảm thấy vợ Lý Nghiêu Dân chết cùng ông ta không thoát khỏi liên can, thậm chí ác độc suy đoán cha Lý Vị chết cũng có quan hệ tới Lý Nghiêu Dân, vậy sau này Lý Vị không chỉ phải diễn tiết mục cướp đoạt công ty, còn phải diễn tiết mục vì cha báo thù.

Sau khi bà vợ thứ nhất chết, Lý Nghiêu Dân bắt đầu mở rộng đủ loại sinh hoạt, thế nhưng có lẽ là áp lực quá lớn, cư nhiên một đám người tình không có một ai mang thai, cuối cùng bà vợ Tiêu Nguyên hiện tại dựa vào quan hệ bắt được người đàn ông này vào tay, hơn nữa hai năm trước sinh cho ông một cô con gái, thế nhưng, ông muốn con trai vẫn chỉ có thể nghĩ xa, đến nay còn không có tin tức.

Ông vừa nghĩ muốn con trai, vừa đề phòng cháu trai Lý Vị này, đôi cánh của Lý Vị càng lớn, ông sợ rằng sống càng không dễ.

Bất quá, Lý Vị và Lý Nghiêu Dân rốt cuộc ở chung thế nào, Tào Dật Nhiên không dễ nói, bởi vì khi Lý Nghiêu Dân ở nhà hắn, Lý Vị cũng tới, hai người ở chung thoạt nhìn đặc biệt hòa thuận, thậm chí có chút cha hiền con hiếu, chỉ là, Tào Dật Nhiên cảm thấy Lý Vị nếu dám làm với vợ chú hai, như vậy cha hiền con hiếu này sợ rằng đều là giả.

Tào Dật Nhiên vừa vui sướиɠ xem bát quái xấu xa của Lý gia, vừa cảm thấy Chu Diên chính là có năng lực, thứ gì cũng đều có thể đào ra.

Hắn ở trong lòng vạn phần cảm tạ Chu Diên, nhưng không biết Chu Diên bên kia đang vì khuỷu tay vợ mình bị thương mà cực khó chịu. Chu Diên mang theo Dật Ninh tới bệnh viện kiểm tra, tuy rằng khuỷu tay Dật Ninh còn chưa tới mức nứt xương, nhưng vẫn bị thương đến xương, khuỷu tay Dật Ninh cố sức liền đau, Chu Diên vì chút chuyện này của Dật Ninh mà vừa đau lòng vừa tự trách, lại không biết đầu sỏ gây chuyện chính là người anh em gần đây hắn vất vả tâm sức giúp đỡ.

Tào Dật Nhiên biết Lý Vị là loại người dã tâm bừng bừng, chỉ sợ là đang hạ quyết tâm muốn từ chỗ Lý Nghiêu Dân đoạt được giang sơn, thậm chí không tiếc lợi dụng vợ ông ta, chỉ là, vào lúc này, hắn cũng không rõ, dụng ý Lý Vị muốn đem Lý Hân đẩy tới nhà mình, vô luận suy nghĩ thế nào, cũng nghĩ không ra đầu mối, nghĩ thầm Lý Hân có thể vào được nhà mình, càng có lợi cho Lý Nghiêu Dân, thật sự nhìn không ra gây bất lợi gì cho ông ta.

Tào Dật Nhiên suy nghĩ mấy chuyện Lý gia, cao hứng bừng bừng mà nghĩ, Lý gia càng loạn, mẹ càng không để cho mình kết thân với Lý gia, thế là, tâm tình có chút khoái trá.

Hắn gọi điện cho Bạch Thụ, Bạch Thụ từ sáng tới tối đều bận bận rộn rộn, bất quá, vẫn có thể rút chút thời gian rãnh dỗ Tào Dật Nhiên vui vẻ.

Tào Dật Nhiên nghiêm túc nói mình đang làm chính sự, sau đó yêu cầu Bạch Thụ, “Ngày tới là sinh nhật tôi, anh ngàn vạn lần nhớ cho kĩ, nếu dám quên, đến lúc đó anh chờ xem.”

Bạch Thụ nghe hắn uy hϊếp, lên tiếng, “Sinh nhật phu nhân, không dám quên, em muốn trăng, anh hái trăng cho em, em muốn sao, anh hái sao cho em.”

Tào Dật Nhiên cười mắng y, “Tới địa ngục đi. Anh mới là phu nhân!”

Hai người cười giỡn, nói chuyện quá vui vẻ, Tào Dật Nhiên lưu luyến giọng y, tới cuối cũng nhớ cả người y tới ngứa ngáy cả người, lăn qua lăn lại trên giường hứng thú tăng cao, sau cùng hỏi Bạch Thụ, “Ca đêm của anh tới lúc nào, về đi, tôi tới nhà anh.”

Bạch Thụ bất kể bận hay không bận đều nhớ tới hắn, lúc này nghe đề nghị của Tào Dật Nhiên, tự nhiên vui vẻ đáp ứng, nói, “Em tới nhà anh chờ, anh dặn dò chỗ này một chút liền đi.”

Tào Dật Nhiên liền hăng hái bừng bừng từ trên giường nhảy dựng lên, không quản lúc này đã là nửa đêm, cẩn thận ăn diện, đứng trước gương sửa sang thật kĩ mái tóc đã nhuộm về màu đen, lúc này mới giống con mèo trong đêm, nhẹ nhàng linh hoạt ra khỏi cửa chuẩn bị chạy ra ngoài hẹn hò người yêu.

Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của Tào gia xem như tương đối bình thường, tới nửa đêm, đèn hành lang cũng tối xuống, người giúp việc trên cơ bản đều đã ngủ, thậm chí đèn trong phòng khách lớn dưới lầu đều tắt hết, Tào Dật Nhiên đi xuống lầu, đang muốn đi ra phía sau, ra ngoài từ cửa hông, liền thấy hành lang bên cạnh có một thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, Tào Dật Nhiên sửng sốt, nghĩ thầm ai đã trễ thế này còn giống hắn, bèn lén lút đi theo.

Biệt thự này của Tào gia, chia thành hai bên trái phải, bên trái là phòng cho khách, Lý Hân ở lầu một, Tiêu Nguyên ở gian phòng trong cùng, Tào Dật Nhiên không dám theo sát, tới khúc rẽ của hành lang liền dừng lại, chỉ thấy là Lý Vị đi tới trước cửa phòng Tiêu Nguyên, hẳn là cửa vốn không khóa, cho nên gã chợt léo liền tiến vào.

Tào Dật Nhiên nhìn hai cái, nghĩ thầm hai người này thật lớn mật, hoặc là bà cô kia chịu không nổi tịch mịch?

Hắn muốn đi hẹn hè với Bạch Thụ, liền không có tâm tư quản chuyện hai người này trước, nghĩ người trộm thịt sẽ luôn muốn trộm thịt, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần cuối cùng, còn có rất nhiều cơ hội bắt được nhược điểm hai người này, cho nên khoan thai từ một cửa hông khác ra khỏi nhà, sợ mẹ phát hiện mình chạy mất, cho nên không dám lái xe trong nhà, liền đi ra ngoài, nói người gác cổng một tiếng nhờ hỗ trợ giấu diếm, lái một chiếc xe đỗ bên ngoài đi mất.

Tào Dật Nhiên quả thực tới sớm hơn Bạch Thụ, vào phòng còn đi tắm trước một cái, quấn một cái áo choàng tắm liền lên giường, đang muốn gọi điện thoại cho Bạch Thụ, cửa chính liền truyền đến tiếng mở cửa.

Tào Dật Nhiên thoáng cái liền nhiệt tình, nhảy xuống giường tắt đèn trong phòng ngủ, còn trốn tới cửa phòng.

Chỉ nghe Bạch Thụ vào nhà, mở đèn trong phòng khách, có lẽ y thấy trong nhà không có đèn, cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm Tào Dật Nhiên còn chưa tới sao, vừa đi vào phòng ngủ, vừa lấy điện thoại gọi cho Tào Dật Nhiên, không nghĩ tới đi vào phòng ngủ chuẩn bị bật đèn, đã bị một người tập kích, từ phía sau ôm lấy y, hô hấp thổi bên tai y, giọng Tào Dật Nhiên mị hoặc mà từ tính, “Bắt được rồi, anh nói tôi phải làm gì anh bây giờ?”

Bạch Thụ cười, vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng Tào Dật Nhiên, nói, “Có thể làm gì? Tùy ý em.”

Nói xong, đã kéo Tào Dật Nhiên tới trước mặt, đối diện ánh mắt ý cười dịu dàng của hắn, tâm Bạch Thụ run lên, đó là run rẩy do ôn nhu và kích động cực độ va chạm mà thành.

Y hôn tới, Tào Dật Nhiên cười nghênh đón nụ hôn của y.

Hai người ở trong căn phòng mờ tối ôm hôn nhau, thẳng đến khi Tào Dật Nhiên bị Bạch Thụ áp ngã xuống giường, đồng thời kéo dây lưng áo choàng tắm của hắn, lúc này Tào Dật Nhiên mới đẩy y ra, nói, “Anh cả người đầy mùi mồ hôi, nhanh tắm đi.”