Ăn trưa, Tào Dật Nhiên nói với Bạch Thụ Triệu Trăn mời hai người qua nhà ông ăn tối, Bạch Thụ đương nhiên phi thường sảng khoái đáp ứng rồi.
Sau khi ăn xong Tào Dật Nhiên lại muốn ngủ, hắn hình như đã quyết định muốn lăn lộn trên giường cả ngày, cho nên ngoại trừ đi toilet, không muốn rời khỏi phạm vi giường.
Lúc sau cũng mở TV màn hình mỏng treo đối diện tường xem, không có tiết mục khiến hắn hứng thú, thế là lại la hét muốn Bạch Thụ tìm phim cho hắn xem, chỗ Bạch Thụ cũng không có phim gì, ngược lại lục ra được trọn bộ đĩa phim đóng bìa cứng của Audrey Hepburn*, còn tìm ra được trọn bộ anime của Miyazaki Hayao**, ở trên giường lật mấy thứ này, Tào Dật Nhiên phi thường nghẹn họng, “Anh hai, anh không có mấy thú vui đơn giản sao?”
(Audrey Hepburn (1929-1993) nữ diễn viên người Anh. Là biểu tượng của điện ảnh và thời trang, Hepburn hoạt động trong Thời Hoàng kim của Hollywood. Xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách những huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử chiếu bóng Hoa Kỳ do Viện phim Mỹ bình chọn và được vinh danh tại Đại lộ Danh vọng Hollywood)
(**Miyazaki Hayao chính là đạo diễn phim và người đồng sáng lập của Ghibli đó)
Bạch Thụ nhìn hắn, “Em muốn xem cái gì?”
Tào Dật Nhiên bị ánh mắt sáng quắc của y nhìn chằm chằm, bị nhìn mà tâm hoảng ý loạn, mơ hồ muốn làm loạn, thế nhưng khẽ động cái mông còn mang theo cảm giác đau, vì vậy khó chịu lật người, vùi mặt vào trong gối, vươn tay ra đuổi Bạch Thụ như đuổi muỗi, nói, “Quên đi, tôi ngủ.”
Chỗ này của Bạch Thụ thật không có thứ không thích hợp cho thiếu nhi, nguyên nhân là mẹ y sẽ thường qua đây thăm y, hơn nữa dì giúp việc sẽ đúng giờ thu dọn phòng ốc cho y, y không thể để nữ giới thấy chỗ y có mấy thứ kia, cho nên, thật sự không có dĩa.
Bất quá, y nói với Tào Dật Nhiên, “Em muốn xem, anh đi lấy laptop qua cho em. Tự em tải xuống xem.”
Tào Dật Nhiên lại lật người, dùng lưng và mông đối diện y, “Thôi đi, để tôi ngủ. Xem không cũng có ý nghĩa.”
Bạch Thụ thấy hắn chỉ là buồn chán, cho nên lăn qua lăn lại liên tục, nhưng y phải ra ngoài, nên cho dù hắn từ chối, vẫn ôm laptop qua đặt trên bàn sách bên giường cho hắn, còn cắm điện cho hắn, nói, “Anh đặt máy tính chỗ này, buổi chiều anh phải ra ngoài có chút việc, một lát mới về được, muốn ăn cái gì, anh mang về cho em.”
Tào Dật Nhiên quay đầu trừng y, nói, “Anh coi tôi là thùng cơm sao? Vừa mới ăn cơm trưa, lại muốn tôi ăn. Anh muốn đi thì đi đi, đừng quản tôi.”
Bạch Thụ thấy hắn nhướng mày trừng mắt, mím môi ngẩng đầu, một bộ giống kiêu kì lại giống làm nũng, liền cười cúi người chống thân thể phía trên hắn, nói, “Được rồi, anh đi đây.”
Tào Dật Nhiên giơ cánh tay lên khoác vai y, Bạch Thụ cúi đầu, hai người liền hôn một hồi, Tào Dật Nhiên mới đẩy y ra, nói, “Cút đi.”
Bạch Thụ cầm áo khoác, thật sự ra ngoài.
Bởi vì nhà rộng, từ phòng ngủ không nghe được tiếng đóng cửa ở huyền quan, nhưng Tào Dật Nhiên cảm thấy mình nghe được, thế nên sau khi tiếng đóng cửa vang, hắn thấy cả gian nhà đều trống trải mà vắng lặng.
Hắn không có việc gì xoay người trên giường, lại thở dài, nghĩ thầm má nó mình giống y oán phụ trong khuê phòng rồi, mà hết thảy đều là do Bạch Thụ mà ra.
Hắn đưa tay lục tìm di động trên tủ đầu giường, bắt đầu gọi điện cho một đám anh em, chỉ là buồn chán tùy tiện nhấn trúng số nào thì gọi số đó, nói bậy bạ với đối phương hai câu liền cúp, trong mấy anh em này có người nghiêm túc đang làm việc, nhưng phần lớn là đang chơi bời lêu lổng, để cha mẹ nuôi, còn có một người đang đi học, ý da^ʍ cô giáo trên bục giảng, Tào Dật Nhiên nghe gã thấp giọng hèn mọn nói chuyện, kỳ thực không cảm thấy thú vị cái gì, bất quá cái đề tài này vẫn kéo thời gian rất lâu.
Hiện tại hắn cùng người ta bàn chủ đề sắc tâm cũng thấy thiếu thiếu hứng thú, cảm thấy cùng giỡn mấy cái này ngoài Bạch Thụ ra, đùa với người khác đều rất buồn chán không có ý nghĩa, nguyên nhân là giỡn kiểu này với Bạch Thụ xong còn có thể động thủ động cước, cho nên cảm thấy chờ mong, mà đùa với người khác, lại phi thường nhạt nhẽo.
Gọi điện thoại một hồi, lại buồn chán, hắn bắt đầu nghĩ Bạch Thụ ra ngoài làm gì, sao còn chưa về.
Vừa nghĩ như vậy, hắn cảm thấy lúc nãy mới cùng một chỗ với Bạch Thụ chưa bao lâu, bây giờ lại vòng vo quanh người Bạch Thụ, nghĩ mà nổi da gà một trận, thế là, hắn thấy như vầy không tốt, liền nổi lên tâm tư phản loạn.
Hắn rời giường, vào phòng tắm chỉnh lý chính mình một phen, tìm ra một bộ quần áo tương đối hưu nhàn của Bạch Thụ mặc vào, xong xuôi, đứng trước gương lớn tỉ mỉ quan sát mình, lại đi mấy bước, vẫn thấy có hơi đau đau, nhưng tư thế đi đường cũng không phải phi thường không được tự nhiên, hắn nghĩ vẫn là có thể ra ngoài gặp người, cho nên, hắn đi ra cửa.
Tuy là vào đông, nhưng bởi vì thái dương rất đẹp, cho nên ra ngoài không lạnh.
Hắn lái xe mình ra ngoài, dọc đường đi nhàm chán lái chậm chậm, sau đó theo thói quen lái xe đến quán bar, trên con đường này hiện tại còn rất vắng, nhìn không ra buổi tối rất náo nhiệt và cuồng loạn.
Hắn gõ cửa một quán bar, nhân viên ra mở cửa thấy là hắn, liền cười híp mắt mời vào.
Bên ngoài rõ ràng là mặt trời rực rỡ, sáng chói khiến người ta cảm thấy tất cả tội ác đều không thể che giấu, thế nhưng, đi vào trong quán bar, cho dù là buổi trưa, bên trong cũng âm u.
Sân khấu luôn tùy hắn khiêu vũ chơi đùa hiện tại trống rỗng, chỉ có dàn trống bị vắng vẻ tịch mịch trong góc.
Không gian bên dưới sân khấu rất trống trải, thậm chí một cái bàn cũng không bài ra, hắn giống như đi vào cõi tiên đi một vòng trong quán bar, khiến nhân viên ở lại nơi này để dọn dẹp đang đi theo hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thử dò hỏi một câu, “Cậu Tào, ngài đã nhiều ngày chưa tới đây rồi. Giờ tới sớm như vậy, là muốn tìm cái gì sao?”
Tào Dật Nhiên quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, bởi vì hắn cao, cậu nhân viên này thấp, cho nên hoàn toàn là từ trên cao nhìn xuống, nét mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm, trong bar tia sáng không rõ, mặt hắn càng có vẻ ngũ quan phân minh và tinh xảo, hắn nhìn khiến tim cậu nhân viên kia nhảy một cái, nghĩ thầm thảo nào nhiều người có ý đồ trong lòng với hắn như vậy, quả thật là bộ dạng không tệ, hơn nữa chủ yếu nhất là có vị đạo, người ngạo nghễ cô độc đôi khi lại có chút điên cuồng như vậy, luôn làm người khác muốn áp hắn.
Tào Dật Nhiên không trả lời, chỉ ngồi xuống bên quầy bar hình cung, quầy bar màu đèn, hắc bóng lóe lên một chút ánh huỳnh quang, hắn chống đầu ngồi đó, bảo cậu nhân viên rót cho ly rượu, thế nhưng cậu nhân viên không phải bartender chuyên nghiệp nơi này, cho nên không ra vị Tào Dật Nhiên muốn, vì thế Tào Dật Nhiên uống một hớp liền để xuống, bảo cậu nhân viên đi tìm đàn guitar tới.
Cậu nhân viên thấy hắn vẫn diện vô biểu tình, sắc mặt trắng, con ngươi lại rất đen, môi cũng mang theo một màu đỏ tươi bình thường rất hiếm thấy, cậu ta nghĩ thầm Tào Dật Nhiên có phải lại muốn điên lên không, cho nên vừa đáp ứng đi tìm đàn guitar, liền vội đi đánh thức quản lý quán bar ngủ lại ở phía sau, nói chuyện của Tào Dật Nhiên, sau đó liền nhanh chân đi tìm đàn cho Tào Dật Nhiên.
Quản lí quán bar họ Vạn, tên Vạn Phong, là một người thanh tú mặt trắng cao gầy không tới ba mươi, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất có thủ đoạn, cho nên có thể đem quán bar rất có quy mô này buôn bán tốt như vậy.
Hôm nay y ngủ trong phòng phía sau quán bar, là bởi tối hôm qua ông chủ quán bar cũng lưu lại đây.
Y đứng lên muốn đi ứng phó Tào Dật Nhiên, ông chủ Lý Vị cũng tỉnh, hỏi, “Ai vậy, cần em đi xử lý?”
Vạn Phong nhúng vai, nói, “Một vị khách phải dỗ, tốt nhất đừng đắc tội. Tôi ra ngoài xem rồi quay lại.”
Lý Vị lại không cho là đúng, kéo Vạn Phong trở lại, nói, “Không cần lo cho hắn, ai mà đắc tội không nổi.”
Vạn Phong cười hì hì ghé vào bên tai Lý Vị nói thân phận Tào Dật Nhiên, Lý Vị nhíu mày, căn cứ địa của gã
không phải thành phố này, cho nên cũng không đặc biệt quen biết thái tử gia nơi này, thế nhưng nghe tới tên Tào Dật Nhiên, gã
vẫn từng nghe qua, vì thế liền cười cười, nói, “Nếu như vậy, tôi cũng ra nhìn một cái. Lần trước còn nghe ai nói hắn lên sân khấu nhảy còn phấn khích hơn cả vũ sư chuyên nghiệp.”
Vạn Phong vừa mặc quần áo, vừa đưa quần áo của Lý Vị qua, nói, “Hắn ta chơi điên lắm, chỉ cần truyền tin hắn tới quán, còn có thể lên sân khấu nhảy, buôn bán có thể tốt hơn vài phần.”
Lý Vị cười, “Chỉ đem cái quán bar này giao cho em xử lý, cho em có chuyện làm, em ngược lại làm ra hình ra dạng đấy.”
Vạn Phong cười nói, “Không dám làm hư chuyện anh giao cho.”
Hai người chỉnh đốn xong đi ra đại sảnh quán bar, Vạn Phong ở phía sau dặn dò cậu nhân viên đi gọi đồ ăn ngoài mang tới, từ sáng sớm ngủ tới giờ, đã sớm đói bụng.
Mà Lý Vị vào đại sảnh trước, khi anh đến, Tào Dật Nhiên đang ôm đàn guitar ngồi bên mép sân khấu đánh đàn hát tình ca.
Hắn hát là khúc [Sông nhỏ trong ánh trăng].
Ánh trăng di động trong sông nhỏ khi còn bé, tôi nắm tay em đi qua cầu.
Tiếng nước sông róc rách, ánh trăng chảy xa xa;
Tôi và em đang đi, ánh trăng đang đi;
Đi tới khi ánh trăng lặn hướng tây, đi tới khi tôi và em dần lớn lên;
Còn muốn trở về a, trở về lúc đó…
Ánh trăng di động trong sông nhỏ vào lúc đó, tôi nắm tay em đi qua cầu…
Tào Dật Nhiên chỉ là nhẹ nhàng mà hát, tiếng đàn vang trong trong đại sảnh trống trải, hắn nhớ lại rất nhiều chuyện, khi còn bé một lần không muốn về nhà, hắn tránh né xe và Nguyễn Quân tới đón, cùng Chu Diên trốn lên trên cây trong trường học, sau đó đi bộ khắp nơi trong đêm, cuối cùng đương nhiên là bị tìm được sau đó bị bắt về, thế nhưng, lúc này hắn gần như còn nhớ rõ gió đêm thời điểm đó, nhớ rõ độ ấm khi đó Chu Diên kéo tay hắn, nhớ rõ ánh trăng rực rỡ thời điểm đó…
Hắn lại nhớ tới Bạch Thụ, khi hai người ra ngoài du lịch, mỗi tối đều có ánh trăng, ánh trăng trên núi hoặc là mông lung trong sương mù, hoặc là vừa lớn vừa sáng, thậm chí hắn thật sự tình nguyện tin tưởng, trên vầng trăng kia có Hằng Nga.
Hắn hát, bởi vì chưa từng lập kế hoạch nhân sinh, hiện tại đột nhiên muốn quy hoạch nhân sinh, hắn cảm thấy có chút mê man, có chút luống cuống…
Lý Vị đứng bên quầy bar nhìn hắn, nghĩ thầm, đây chính là Tào Dật Nhiên sao?
Trong ánh sáng ảm đạm, gã
cũng không thấy rõ tướng mạo Tào Dật Nhiên, chỉ là có chút say mê bộ dạng cúi đầu hát của hắn, bởi vì có rất ít người có thể động tình như vậy thuần khiết như thế mà hát bài này, phảng phất như mang tới sông nhỏ và ánh trăng xa xôi trong trí nhớ tới đây, còn có thanh mai trúc mã chỉ ở trong trí nhớ kia.
Gã không đi tới trước, chỉ đứng dựa vào đó nghe.
Tào Dật Nhiên không phát hiện có một thính giả, có lẽ cho dù nhiều thêm một thính giả, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn hát xong, vẫn gảy gảy dây đàn, gảy một hồi, liền ném đàn ra, bản thân ngã xuống nằm trên sân khấu, bên trên lành lạnh, nhưng hắn không quan tâm.
Vạn Phong dường như nhìn thấu Lý Vị có hứng thú với Tào Dật Nhiên, trực tiếp đi qua chỗ hắn, nhảy lên sân khấu ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói, “Cậu Tào, sao lúc này có thời gian đến đây thế.”
Tào Dật Nhiên mở mắt liếc y, nói, “Buổi tối có việc, lúc này rảnh, nên tới xem xem.”
Vạn Phong thật ra có chút nương*, nhưng nương không rõ ràng, y chống tay ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm hắn, hỏi, “Trong lòng có chuyện?”
(*ám chỉ đàn ông có tánh đàn bà hoặc bề ngoài ẻo lả)
Tào Dật Nhiên nhìn y, cảm thấy bị người khác nhìn từ trên xuống rất không thoải mái, liền ngồi dậy, nói, “Không có gì.”
Lúc này Lý Vị đã đi tới, vừa lúc đứng trước mặt Tào Dật Nhiên, cười nói, “Mặc kệ có hay không, uống ly rượu thả lỏng tinh thần, cái gì cũng đều nghĩ thoáng một chút.”
Lúc này Tào Dật Nhiên mới chú ý tới gã, thấy là một người đàn ông cao tráng, cư nhiên cũng hớt đầu đinh, nhưng không khó xem, hắn nhớ tới Bạch Thụ, nên không trách
gãvô lễ và tự làm thân, chỉ nói, “Gọi bartender biết pha Cát Quang Phiến Vũ của các người tới, tôi muốn uống một ly.”
Lý Vị lên tiếng, “Này không dễ dàng.” Sau đó bảo Vạn Phong gọi điện thoại kêu bartender đi làm sớm.