Tào Dật Nhiên biết mình sẽ không hối hận chuyện này, tuy rằng hắn quả thật đau vô cùng.
Bạch Thụ giống như là một con báo khoẻ mạnh, cơ thịt đầy người đều là vừa vặn lại hàm chứa năng lượng to lớn.
Trong phòng không có dầu bôi trơn, cũng không có bcs, Bạch Thụ còn muốn ra ngoài mua, Tào Dật Nhiên lại không có thời gian và nhiệt tình chờ y, thế là bảo y đi tìm một lọ sữa rửa mặt tới, cứ như vậy làm dịch bôi trơn đối phó.
Lần đầu tiên Tào Dật Nhiên làm phía dưới, người đàn ông đầu tiên đánh chủ ý tới phía sau hắn bị hắn gϊếŧ chết, người thứ hai thiếu chút nữa cũng bị hắn gϊếŧ chết, chỉ là người kia may mắn được cứu, người thứ ba, là Bạch Thụ, là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn muốn thử một lần, ở bên dưới rốt cuộc là cảm giác gì, hắn biết chắc chắn sẽ đau, hắn muốn biết rốt cuộc đau bao nhiêu, hoặc là, có lẽ hắn chỉ muốn biết bị Bạch Thụ làm đau là cảm giác gì.
Hắn không có kinh nghiệm là bot, Bạch Thụ cũng không có kinh nghiệm làm top thực tế, có lẽ đã từng xem phim, nhưng thực tiễn luôn luôn tồn tại trắc trở.
Khi y bôi trơn cho Tào Dật Nhiên, cho dù trong bóng tối, y cũng biết Tào Dật Nhiên khó chịu, biết hắn cau mày.
Tào Dật Nhiên cảm thấy rất phức tạp với chuyện này, thế nhưng trong đầu lại không nghĩ bất cứ chuyện gì khác, không hề nghĩ đến bất luận kinh nghiệm lên giường lúc trước của hắn, trong đầu chỉ chứa Bạch Thụ mà thôi, bởi vì hắn không muốn bật đèn, thậm chí rèm cửa sổ cũng kéo kín, cho nên hết thảy đều tiến hành trong bóng tối, đen quá triệt để, cho nên mọi thứ chỉ có thể dựa vào lần mò, da thịt chạm nhau, dựa vào hô hấp đối phương để phán đoán sự tồn tại của đối phương.
Bạch Thụ vuốt ve thân thể hắn, hắn nằm đó, cảm nhận nhiệt độ ngón tay y, phức tạp nghĩ những ý tưởng hắn cũng không nắm bắt được, sau đó hắn thật sự không thể chịu đựng được Bạch Thụ không ngừng lần mò, liền giục y, “Anh vào được rồi, vào đi…”
Bạch Thụ hốt hoảng, đang mùa đông mà trên trán ra một tầng mồ hôi, y ôm lấy Tào Dật Nhiên lung tung hôn lên mặt hắn, bị Tào Dật Nhiên hôn môi, y mới vững tâm một chút, trong lòng nghĩ, lần đầu tiên y ra ngoài làm nhiệm vụ đối mặt kẻ xấu mang súng cũng không khẩn trương như vậy.
Y dùng ngón tay vuốt ve hạ thân Tào Dật Nhiên, nhẹ giọng hỏi hắn, “Dùng tư thế sao lưng được không? Anh sợ làm em bị thương.”
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, cắn một cái lên cằm y, nói, “Bớt lằng nhằng, ông ghét kiểu chó bò.” (doggie style =)))
Thế là Bạch Thụ thấp thỏm từ từ đẩy vào, Tào Dật Nhiên vẫn cảm thấy đau như cũ, nhưng hắn cắn răng nhịn, chỉ khi thật sự chịu không nổi mới hừ một tiếng.
Lúc mới bắt đầu Bạch Thụ bởi vì khẩn trương mà đặc biệt cẩn thận, lúc sau Tào Dật Nhiên trực tiếp ôm vai y giục y nhanh lên một chút, ngón tay sờ sau gáy y, y mới không khống chế nổi, bắt đầu tăng nhanh động tác.
Tào Dật Nhiên cảm nhận được động tác của Bạch Thụ, nhiệt lượng và đau đớn tập kích hắn, hắn dần dần không khống chế được thần trí của mình, không biết là bị đau đớn giày vò vứt bỏ lý trí, hay là bị kɧoáı ©ảʍ tập kích ném đi rụt rè, hắn bắt đầu thở dốc và rêи ɾỉ.
Bạch Thụ giống như có tinh lực và khí lực vô hạn, dường như có thể duy trì tần suất dốc sức làm thật lâu, y gần như không có kỹ xảo gì đáng nói, chỉ là một mực làm, rút ra và cắm vào, Tào Dật Nhiên lại bị loại động tác nguyên thủy và tràn đầy sức mạnh này cảm nhiễm, từ trong đau đớn có cảm giác an toàn không nói được, hình như có thể quăng bỏ tất cả vào lúc này, chỉ giống động vật nguyên thủy nhất, nguyên thủy đến chỉ có Adam và Eva, trên thế giới không có những người khác, không ai sẽ đến can thiệp hai người, bọn họ chính là duy nhất, vô luận bộ dạng thế nào, xấu cí, ác liệt, bạo lực, hung hãn… Hoặc là ái tình nhiệt liệt hiện tại, kí©ɧ ŧìиɧ mênh mông, kɧoáı ©ảʍ cực nóng, đau đớn xé rách… Một đôi duy nhất trong thế giới thuộc về lẫn nhau, một cá thể và một cá thể khác, trung thành, tốt đẹp, mềm mại, ấm áp…. trong mắt đối phương, mồ hôi hòa tan cùng một chỗ, thân thể dây dưa lẫn nhau, khí tức đối phương quanh quẩn lấy mình…
Tất cả của tất cả, vô luận là tốt, hay là xấu, đều chỉ của hai người bọn họ, chỉ có hai người thấy được cảm nhận được.
Bạch Thụ trong một loại kích động phấn khích không nói nên lời và kɧoáı ©ảʍ không khống chế được trút xuống tất cả của mình, y nằm trên người Tào Dật Nhiên, thân thể đầy mồ hôi ôm hắn, lúc này, y có cảm giác động tình triền miên cho đến chết.
Tào Dật Nhiên đau, thế nhưng loại cảm giác đau này với hắn cũng là một loại kɧoáı ©ảʍ.
Hai người trong bóng tối, trong mùi mồ hôi cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và huyết dịch quấn lấy nhau hôn môi, không nói tiếng nào, lại biết tất cả của đối phương.
Không biết hai người cứ như vậy ôm nhau an ủi hôn môi bao lâu, Bạch Thụ mới lăn xuống khỏi người Tào Dật Nhiên, sau đó kéo chăn trùm lên, Tào Dật Nhiên khẽ hừ một tiếng, nói, “Anh thiếu chút nữa đè tôi không thở nổi.”
Bạch Thụ gắt gao ôm lấy hắn, tay vuốt ve lưng hắn, chân quấn quít lấy chân hắn, nói, “Lần sau anh sẽ chú ý, hiện tại đỡ hơn chút nào không?”
Tào Dật Nhiên khẽ cười một tiếng, nói, “Kỹ thuật của anh thật tệ.”
Bàn tay vỗ về lưnng hắn dừng một chút, giống như có chút quẫn bách, sau đó nhẹ mổ vài cái bên tai Tào Dật Nhiên, mới hơi ngượng ngùng nói, “Có phải em rất đau không?”
Tào Dật Nhiên đau thật, địa phương bị sử dụng phía sau đau đến mức nóng rát như bị thiêu cháy, hắn lại không nói, chỉ cười hỏi y, “Anh không thể nào là lần đầu tiên đi?”
Bạch Thụ không được tự nhiên cười một tiếng, nói, “Trước đây anh chỉ muốn cùng làm với người yêu thương, anh vẫn luôn chờ em.”
Tào Dật Nhiên bị lời này cảm động, vì thế cảm thấy vừa rồi cũng không tệ.
Hắn vẫn luôn không xem loại chuyện này ra gì, cho nên càng làm bậy càng cảm thấy chuyện này vô vị, sau vô vị cũng cảm thấy trống rỗng. Hiện tại nghe Bạch Thụ trả lời như thế, liền có cảm giác đây là một chuyện thần thánh thuần khiết, giống như muốn thiên trường địa cửu.
Nhiều lần bắn tinh như vậy, mỗi lần kɧoáı ©ảʍ rõ rệt chỉ có vào nháy mắt đó, sau đó trống rỗng mê man lại quấn lấy hắn trong thời gian dài kế tiếp, nhưng lần này, Tào Dật Nhiên cho rằng, kɧoáı ©ảʍ này cũng có thể kéo dài thật lâu thật lâu.
Bạch Thụ cảm thấy rất xấu hổ bản thân vừa rồi làm không hề kỹ thuật gì, thế là ôm lấy Tào Dật Nhiên, tay dần dần xoa xuống phía dưới, sờ soạng khí quan nửa mềm của Tào Dật Nhiên một hồi, muốn tiến vào trong chăn dùng miệng cho hắn khoái hoạt, Tào Dật Nhiên chặn y lại, nói, “Anh ôm tôi nằm một lúc là được rồi.”
Bạch Thụ vội vàng ôm hắn nằm một lát.
Cứ ôm như thế, Tào Dật Nhiên mở to mắt nhìn trần nhà, Bạch Thụ nhìn hắn.
Giữa hô hấp, Bạch Thụ lại cương, y có chút ngượng ngùng nghiêng người, Tào Dật Nhiên phát hiện động tĩnh của y, liền thấy Bạch Thụ thuần khiết rất đáng yêu, nở nụ cười, nói, “Thôi đi, chút chuyện đó, che giấu cái gì!”
Bạch Thụ quẫn bách trả lời hắn, “Không phải lo em nghĩ anh không biết tiết chế sao.”
Tào Dật Nhiên cười dùng trán chạm trán y, con ngươi đen sâu thẳm nhìn vào mắt Bạch Thụ, kỳ thật trong phòng tối như vậy, căn bản không thấy cái gì, thế nhưng, hai ánh mắt lại có thể an tĩnh đối diện, lẫn nhau đều có thể cảm thụ được hô hấp ấm áp phớt qua chóp mũi, Tào Dật Nhiên nói, “Anh nếu thật muốn tiết chế, mơ tưởng được làm nữa.”
Bạch Thụ ma sát mũi hắn một chút, hỏi, “Vậy đi tắm đi.”
Y nói, muốn ôm Tào Dật Nhiên lên, Tào Dật Nhiên cũng không động, hơn nữa chặn tay Bạch Thụ lại, nói, “Tôi không muốn đi tắm.”
Bạch Thụ vô cùng kinh ngạc, bởi vì y biết Tào Dật Nhiên là một người có chút khiết phích, bộ dạng này, tại sao có thể không đi tắm, cho rằng Tào Dật Nhiên là da mặt mỏng không thích bị y nhìn, y liền đề nghị, “Em vào phòng tắm, anh không vào đâu, được không?”
Tào Dật Nhiên vẫn không chịu, “Tôi muốn ngủ thế này, anh không cần lo cho tôi, anh muốn làm thế nào thì tự làm đi.”
Hắn nói, còn dùng chăn bọc bản thân lại, thậm chí chôn mặt vào luôn.
Bạch Thụ sửng sốt, y cũng không quá rõ tại sao Tào Dật Nhiên muốn như vậy, nhưng y rất nhanh chui vào trong chăn, cùng chen chung với Tào Dật Nhiên, nói, “Nếu em đã muốn vậy, chúng ta cứ như vậy ngủ đi.”
Nói xong, lại lo lắng thấp thỏm, hỏi, “Thân thể em không sao chứ? Chúng ta xem một cái, thoa chút thuốc có được không?”
Tào Dật Nhiên lại dùng giọng điệu không nhịn được nói, “Đừng có dông dài nữa, tôi chỉ muốn vậy. Không cần quản tôi.”
Vì thế Bạch Thụ không tiện quản hắn nữa.
Hai người đều trong bóng tối nghe hô hấp của đối phương lẳng lặng chìm vào giấc ngủ, khi Bạch Thụ cho rằng Tào Dật Nhiên đã ngủ, Tào Dật Nhiên nhẹ giọng nói chuyện, hỏi y, “Hôm nay mẹ tôi gọi anh ra ngoài nói cái gì?”
Bạch Thụ kinh ngạc chớp mắt, sau đó ôm chầm vai Tào Dật Nhiên nói, “Không có gì, dì ấy chỉ hỏi tình trạng thân thể của em, dì nói hôm nay em không uống bao nhiêu rượu, hẳn không phải vì rượu mà khó chịu.”
Tào Dật Nhiên hỏi, “Vậy anh trả lời thế nào.”
Bạch Thụ thấp giọng nói, “Không cần anh nói, dì hẳn đã xem băng ghi hình dưới bãi đỗ xe, biết chúng ta xảy ra mâu thuẫn, em mới xảy ra chuyện.”
Tào Dật Nhiên cứng người một cái, nhưng Bạch Thụ vỗ về khiến hắn thả lỏng, an ủi, “Dì không có hỏi cái gì, chỉ nói em dễ kích động, dặn anh lúc ở chung với em, thuận theo em một chút.”
Tào Dật Nhiên trầm mặc một hồi mới nói, “Chỉ có mấy cái này?”
Bạch Thụ gật đầu, “Anh nói anh sẽ trông em thật tốt.”
Khóe môi Tào Dật Nhiên lộ ra chút ý cười, nói, “Anh bảo đảm hay thật, mẹ tôi không nói gì?”
Bạch Thụ nói, “Dì đã nhìn ra. Không nói gì thêm.”
Tào Dật Nhiên vùi mặt vào gối đầu không nói, Bạch Thụ sờ sờ tóc hắn, chuẩn bị ngủ, Tào Dật Nhiên thấp giọng hừ một tiếng, “Ngày mai anh phải đi làm nhỉ?”
Bạch Thụ đáp, “Ừm, phải đi.”
Tào Dật Nhiên nói, “Vậy anh đi đi, lúc ra cửa đừng đánh thức tôi, tôi tỉnh rồi tự biết quay về.”
Bạch Thụ nghe hắn nói vậy, chẳng hiểu sao trong lòng có chút nghẹn, cảm thấy tối nay xảy ra chuyện như vậy, sáng hôm sau, y không phải nên bồi Tào Dật Nhiên sao, hơn nữa nên chờ hắn tỉnh, sau đó làm đồ ăn cho hắn, qua một ngày tốt đẹp, như vậy mới có thể khiến Tào Dật Nhiên thấy đỡ hơn.
Y khẽ thở dài, nghĩ thầm xin nghỉ thôi, dù sao trước đây y chưa bao giờ xin nghỉ, hiện tại lại không có án lớn, xin nghỉ chắc không sao.