Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 17: Cuộc chiến tấn công và phòng thủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tào Dật Nhiên thầm nghĩ chẳng lẽ trước đây Bạch Thụ chưa từng có người yêu? Thậm chí ngay cả hôn môi cũng không biết hôn.

Trong lòng hắn nghẹn cười, nhưng đằng sau nụ cười lại là một loại cảm giác mềm mềm ngứa ngứa không biết là cái gì.

Hắn quả quyết giành lại quyền chủ động, trên tay còn có bọt xà phòng, giơ lên ôm lấy đầu Bạch Thụ, bắt đầu nhiệt liệt hôn môi, đầu lưỡi hắn giống như một còn rắn linh hoạt, câu dẫn mỗi một dây thần kinh của Bạch Thụ.

Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng nóng, tay Bạch Thụ đã mò lên eo Tào Dật Nhiên, sau đó đưa tay kéo dây lưng áo ngủ của hắn, bàn tay đi vào xoa nắn làn da lành lạnh trơn trượt.

Tào Dật Nhiên bị y vuốt ve có chút hoảng hốt, sau đó thả y ra, đẩy y một chút, mang theo giọng mũi nói, “Thịt cả người anh quá cừng, sờ không thoải mái.”

Bạch Thụ muốn nói tôi rất thích da thịt này của em, nhưng biết không thể nói lời ngả ngớn như thế, chỉ lên tiếng, “Rốt cuộc có làm hay không?”

Tào Dật Nhiên bị ánh mắt sáng quắc của Bạch Thụ khıêυ khí©h, liền nhào qua ôm lấy y cắn môi y, nói, “Sao không làm!”

Hai người một đường hôn một đường lôi kéo đến phòng ngủ chính của Bạch Thụ, phòng ngủ này Tào Dật Nhiên không xa lạ, lần trước hắn say rượu còn ở trong này ngủ một đêm.

Hai người ngã xuống giường, vừa mãnh liệt hôn môi vừa vuốt ve, sôi nổi nhiệt tình gần như cũng khiến không khí nóng bỏng lên theo.

Nhưng hai người cứ như vậy ôm nhau lật qua lật lại hôn môi, lật qua lật lại sờ soạng, lại không ai áp được người kia để chiếm được thế thượng phong, càng về sau, ngay cả Tào Dật Nhiên cũng có chút tức giận, quát, “Rốt cuộc có làm không?”

Bạch Thụ thở hổn hển, “Sao không làm!”

Tào Dật Nhiên lật người khỏi người Bạch Thụ ngồi qua một bên, cuộc chiến tấn công phòng thủ kịch liệt vừa rồi, làm hắn mặt đỏ tới mang tai, cũng thở dốc, nói, “Nếu muốn làm, anh ngoan ngoãn nằm xuống, anh rốt cuộc có biết giữa đàn ông làm kiểu gì không vậy!”

Hắn thậm chí muốn hỏi Bạch Thụ rốt cuộc có phải gà tơ hay không, nhưng biết nói vậy không tốt, dù sao Bạch Thụ làm anh họ Bạch Dực thế nào cũng cỡ hai bảy hai tám rồi, nếu vẫn là gà tơ, chỉ nghĩ thôi cũng thật đả kích y.

Bạch Thụ một phen níu cánh tay Tào Dật Nhiên lôi hắn qua, sau đó xoay người đè lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống nói, “Tôi làm một lần, em kiểm tra một chút, xem tôi rốt cuộc có thể hay không!”

Chân và hông Tào Dật Nhiên đều dùng sức, rất dễ trốn khỏi áp chế của Bạch Thụ, nói, “Cmn, anh muốn thượng tôi?”

Bạch Thụ cười lộ ra miệng đầy răng trắng, con mắt rạng rỡ phát sáng, giống như dã thú, lại muốn bổ nhào lên Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên một cước đá văng y, sau đó áp ngược lại Bạch Thụ.

Hai người quả thực phải đến trình độ võ công thật lên sân khấu đánh nhau, cuối cùng hai người đều đột nhiên phản ứng được đây là chuyện gì a, thế là mỗi người chiếm cứ một bên giường, giương mắt trừng đối phương.

Vẫn là Tào Dật Nhiên lên tiếng trước,” Trước hết anh để tôi thượng.”

Bạch Thụ lắc đầu, “Để tôi tới trước.”

Tào Dật Nhiên trực tiếp xoay người xuống giường vào phòng tắm, vừa rồi vận động một phen, đã sớm cả người trần như nhộng, bất quá hắn cũng không thèm để ý, một thân mồ hôi, lõa thân đi vào phòng tắm, “Người chờ tôi làm còn nhiều lắm, anh muốn thượng tôi, kiếp sau đi.”

Thân trên Bạch Thụ chỉ còn treo một cái áo sơ mi, nhắm mắt theo đuôi đi vào, nói, “Không cho làm loạn bên ngoài, em cũng không sợ nhiễm bệnh.”

Tào Dật Nhiên nói, “Không nhọc huynh đài phí tâm. Đến nay tôi còn chưa có vấn đề. Có vấn đề cũng không dính lên đầu anh.”

Bạch Thụ có chút tức giận kéo cánh tay hắn, sau đó ra sức áp hắn lên tường, ánh mắt đặc biệt nghiêm khắc, nghiêm khắc giống như mang theo cả sát khí, nhìn mà khiến Tào Dật Nhiên cả kinh sửng sốt, Bạch Thụ nghiêm mặt nói, “Em còn dám xằng bậy với người khác, cẩn thận tôi cắt thứ phía dưới của em.”

Ban đầu Tào Dật Nhiên còn bị y trấn áp, nghe y nói vậy, liền nhướng mi đồng dạng mắt lạnh đối diện, “Mắc mớ gì tới anh, anh quản được hả.”

Bạch Thụ cười lạnh một tiếng, “Em xem tôi có quản được không.”

Tào Dật Nhiên cười nhạo một tiếng, liền muốn đánh Bạch Thụ, bị Bạch Thụ bắt lấy.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, tựa hồ muốn đè ép khí thế đối phương xuống, nhưng nhìn nhau hồi lâu, Tào Dật Nhiên tránh đi trước, ngẩng đầu một chút nhìn lên tóc Bạch Thụ, vừa rồi tóc Bạch Thụ bị hắn cào thành cái ổ gà, thế là hắn phụt một tiếng bật cười, mà còn càng cười càng lớn, ha ha ha cười không ngừng.

Bạch Thụ tâm không cam tình không nguyện buông lỏng hắn, sau đó cũng nhếch nhếch miệng cười một tiếng, lại nhấn mạnh một lần, “Lời tôi vừa mới nói, mỗi câu đều tính.”

Tào Dật Nhiên không trả lời, trong lòng nhất định không cho là đúng. Nghĩ thầm hai ta lại không có quan hệ gì, còn quản nửa thân dưới của tôi.

Tào Dật Nhiên tắm rửa một cái, không chút khách khí đi tìm một bộ quần áo của Bạch Thụ mặc lên, độ cao hai người tương đương, ngoại trừ Bạch Thụ cường tráng hơn một chút, cái khác không sai biệt lắm, cho nên quần áo y Tào Dật Nhiên vừa vặn có thể mặc.

Tào Dật Nhiên mặc xong liền muốn đi, Bạch Thụ nhìn hắn, nói, “Có người ăn xong rồi đi như em không?”

Tào Dật Nhiên chỉ vào y nói, “Không phải là không ăn được sao.”

Bạch Thụ đi qua chặn cửa, nói, “Trong bếp em còn chưa dọn.”

Tào Dật Nhiên trừng mắt lạnh đáp lại, “Còn không ai dám bản tôi làm mấy cái này.”

Bạch Thụ nói, “Vậy bây giờ liền có tiền lệ, chung quy phải có lần đầu mới có lần hai.”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh dựa vào cái gì?”

Bạch Thụ nghĩ thầm mình quả thật dựa vào cái gì đây, sau đó không biết y nghĩ thế nào, lại còn nói, “Nãy em vừa mới nói tôi có thể gả cho em, em ăn xông liền đi thế này, hình như không hợp lý.”

Y một tên đàn ông, lớn tiếng nói câu này, trong nháy mắt chọc cho Tào Dật Nhiên cười đến trước ngã sau nghiêng, run ngón tay chỉ vào y, “Anh rốt cuộc có biết xấu hổ không.”

Bạch Thụ đàng hoàng nghiêm túc nói, “Tôi đã nói thích em, trước mặt em, cũng không cần quan tâm thể diện.”

Tào Dật Nhiên bị lời này của y làm cho ngừng cười, sau đó cau mày nói, “Tôi không dọn, anh có thể làm gì tôi!”

Bạch Thụ buông tay, “Vậy thì không cho đi.” Còn lấy ra chìa khóa khóa trái cửa, đem cái chìa khóa tiếp tục nhét vào quần ngủ mình.

Tào Dật Nhiên tức giận xoay người vào một gian phòng cho khách, trong phòng có máy tính, hắn liền mở máy tính, ngồi trong đó lên mạng.

Hắn vừa lên mạng vừa vểnh tai nghe ngón động tĩnh, hắn cho rằng Bạch Thụ sẽ theo vào, không nghĩ tới một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng liền lo lắng, thường thường quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy được Bạch Thụ.

Lại qua một hồi, hắn đành đứng dậy ra khỏi phòng đi chung quanh xem một vòng, hắn lo lắng Bạch Thụ đi mất, khóa hắn trong nhà này, nhưng lại thấy Bạch Thụ ở trong bếp dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất.

Bạch Thụ ngồi xổm dưới đất xem dưới tủ lạnh còn có mảnh vỡ, Tào Dật Nhiên thấy, đột nhiên trong lòng lại rung động, nghĩ thầm ban nãy mình cần gì phải làm như a.

Tuy rằng xúc động, nhưng hắn cũng không bỏ được mặt mũi đi qua giúp đỡ, thế là lại quay về trước máy tính lên mạng, lướt web một hồi, phần lớn tin tức là tin quan hệ bất chính, hắn thấy liền chẹp miệng, cuối cùng đóng trang web, nằm lên giường, nằm nằm, chẳng biết thế nào lại ngủ mất, có lẽ là mới vừa rồi cùng Bạch Thụ đại chiến quả thật quá tiêu hao thể lực, cho nên mệt vô cùng, cứ như vậy bất tri bất giác ngủ mất.

Bạch Thụ dọn dẹp bếp xong, lúc tìm tới Tào Dật Nhiên, phát hiện hắn thẳng tắp nằm ngủ trên giường, trên người cái gì cũng không đắp, y liền kéo chăn qua đắp cho hắn, sau đó tắt đèn, nghĩ thầm tên nhóc này hoàn toàn vẫn là một đứa nhỏ mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »