Điền Quý hắng giọng, kể:
“Nói ra thì sợ cô không tin, nhưng thực ra lần này tôi cũng bỏ nhà ra đi vì bị ép cưới ép gả. Sở dĩ đi tỉnh A là do cấp trên ủy thác. Họ nói cả họ nhà anh Nam, tức cái anh bán tào phớ ấy, chết bất đắc kỳ tử, mà nguyên nhân rất có thể là một vật của cõi âm, phái tôi đi điều tra.”
Phượng Ngân trố mắt nhìn, đoạn bảo:
“Tôi vẫn biết có cái vụ ‘anh hùng luôn đến muộn’, nhưng chả sư tô nhà các anh, muộn tận hai mươi năm thì quá đáng lắm rồi đấy nhé! Sao không chờ cho nó gϊếŧ thêm vài trăm mạng, đẻ vài lứa nữa rồi hành giả các anh mới xuất phát một thể?”
Anh chàng đáp:
“Không thể nói như vậy được. Đất nước vừa chiến tranh xong, có biết bao nhiêu chuyện cần giải quyết. Hồn ma lính chết trận không cần lo à? Mà lính chết trận biết bao nhiêu người bị bom, bị pháo còn không có cả xác, đều phải xử lí. Hoặc như người nước ngoài, họ chết ở đây, nhưng lại thuộc biên chế thần nước họ. Giả tỉ như họ chết trên rừng, không kịp tìm xác về, hóa thành ma rừng thì biết giải quyết thế nào? Hoặc bom rơi đạn lạc, rủi nó trúng cái mộ cổ nào đấy, rồi cái thứ của nợ trong đấy bò ra ngoài thì cũng không cần xử lý à??”
Điền Quý tuôn luôn một tràng mới bình tĩnh lại.
Thấy mình hơi thất lễ, anh chàng mới hạ giọng:
“Thôi, cô không phải người trong nghề, không biết những chuyện này cũng dễ hiểu. Nói chuyện cái mộ đó trước.”
Mộ Vua Ma là từ thời Nguyễn mạt, mà các vua Nguyễn về sâu xa xuất thân từ các chúa Nguyễn, vốn giao chiến nhiều năm với họ Trịnh.
Danh sách các thợ thi công tuyệt nhiên không có ai là họ Trịnh, hoặc là con cháu họ Trịnh đổi họ. Lăng mộ xây xong, chính người thợ cả cũng căn dặn hết mực là tuyệt không được để người họ Trịnh vào mộ. Ngay cả khi địa điểm chính xác của Lăng Vua Ma đã không còn ai biết, quy định cấm người họ Trịnh vẫn được tuân thủ nghiêm ngặt. Những năm nay số người đi tìm tung tích ngôi mộ kì quái này không hề ít, nhưng tuyệt đối không có ai họ Trịnh cả.”
Điền Quý nhận nhiệm vụ đến điều tra, tất nhiên sẽ điểm đến trên vé tàu phải trùng khớp với Phượng Ngân. Mười sáu chữ hướng dẫn kia anh ta cũng biết từ đầu.
“Anh được lắm! Anh dẫn tôi đến quán Ba Thước thì ra là để cảnh cáo! Tàu dừng lại ở tỉnh A này cũng là do anh can thiệp?”
Bấy giờ Phượng Ngân mới hiểu tại sao tên Điền Quý này vừa xuống tàu cái là như cá gặp nước, hóa ra là cái gì y cũng biết cả rồi. Dẫn cô nàng đến quán Ba Thước chẳng qua là muốn gõ đầu cô nàng một cái thôi.
Điền Quý nói:
“Cũng không nhờ bà chủ quán Ba Thước cũng không biết rõ tình hình Lăng Vua Ma, thành ra phải ở lại tỉnh A để nghe ngóng thêm. Thật ra tối qua bà ấy nhờ một hồn ma đến chuyển lời cho tôi, rằng anh Nam đã đi làm người vớt xác để giữ mạng, tôi mới biết đấy chứ.”
“Nhưng tại sao anh còn dẫn tôi vào ngay cả khi bà chủ quán Ba Thước đã can ngăn?”
“Hai lí do. Thứ nhất, sau khi tiếp xúc sơ qua thì tôi thấy cô không phải người xấu. Thứ hai, thử nghĩ ngược lại, liệu nguyên nhân những người đi trước không tìm thấy Lăng Vua Ma có phải là vì họ không phải người họ Trịnh không??”
“Kể cũng lạ, tại sao bà chủ quán lại biết tôi họ Trịnh được nhỉ?”
“Bên nhà ga nói đấy. Lúc mua vé cô kiểu gì chẳng phải điền thông tin cá nhân?”
Hai người nói hết những gì còn giấu diếm ra, thấy không khí thoải mái hơn trước. Phượng Ngân từ khi biết Điền Quý cũng bỏ nhà vì bị gán ghép nhân duyên thì cũng sinh lòng đồng cảm.
Điền Quý lại nói:
“Độ mấy ngày nữa người giám sát sẽ đến, chi bằng ta tranh thủ giải quyết con thần trùng trước. Chỉ có đòi lại một hồn một vía cho cho Nam, lúc ấy thì người câm mới mở miệng được.”
Phượng Ngân đáp:
“Chuyện ấy thì tôi sẵn sàng thôi, nhưng thần trùng là gì? Có phải quỷ trùng tang không?”
“Chính nó.”
Anh chàng gật đầu, đoạn giải thích:
“Thần trùng là một loại quỷ, hình dáng như con chim có mặt người, mỏ và lông đỏ như máu. Nó chuyên bắt hồn người mới mất, đánh đập tra tấn bắt họ khai ra tên tuổi bát tự của người nhà để nó bắt, như một dây chuyền vậy. Người ta nói nhà nào mà có tang liên tục nội trong một tháng thì là bị chết trùng.”
Đây đều là những chuyện truyền miệng, ngay cả người ngoài nghề như Phượng Ngân chỉ cần để tâm tìm hiểu một chút là có thể biết được. Dẫu vậy, cô nàng vẫn không nói xen vào một chữ, bởi Phượng Ngân biết Điền Quý sở dĩ nói từ những cái cơ bản này cũng là vì mình.
Anh chàng chờ một thoáng, thấy cô nàng không hỏi gì, mới kể tiếp:
“Về nguồn gốc của quái vật này, bản thân các học giả của bọn tôi cũng có tranh cãi. Có phái thì bảo là yêu quái từ Trung Quốc, trôi đến nước ta trong một cái hộp bị phong ấn. Có phe lại giả thuyết nó là hậu duệ của tướng địa phủ - Quận Cú, cụ thể là cái lưỡi âm bị chém đứt biến thành. Nhưng bất luận thế nào đi nữa, thần trùng cũng là một loại yêu ma không dễ đối phó.
Thứ nhất, mắt âm dương bình thường không thể phát hiện sự tồn tại của nó, thế nên cũng không biết loài này còn bao nhiêu cá thể, thậm chí còn tồn tại hay đã tuyệt chủng. Sỡ dĩ cái anh chó trắng hôm qua bị bất ngờ cũng là bởi nguyên nhân này.
Thứ hai, thần trùng càng hại nhiều người thì thuật bắt hồn của nó càng mạnh. Con chúng ta muốn tóm cổ có thể gϊếŧ cả họ nhà anh Nam, tổng cộng gần một trăm người một lúc, có thể thấy nó mạnh đến mức nào.”
Nghe Điền Quý nói mà Phượng Ngân cũng thấy đau đầu.
Một đối thủ vô hình, lại biết bắt hồn người khác thì phải đối phó thế nào?
Cô nàng hít sâu một hơi, lại nói:
“Khoan nói đến việc đánh nó ra sao, nhưng sao anh dám chắc con thần trùng kia vẫn còn ở thị trấn này?”
“Thần trùng là loài vật rất cố chấp. Nó đã coi anh Nam là con mồi của mình thì phải bắt cho bằng được mới thôi. Huống hồ, thuật bắt hồn của nó cũng không phải là hoàn hảo. Nếu thần trùng giữ hồn phách không hoàn chỉnh trong người thì sẽ như nuốt phải than vậy, là cô thì cô chịu nổi không?”
Phượng Ngân “à” một cái, rồi chợt nghĩ đến hôm qua lúc chơi tam cúc, cái đài radio bị rút điện bỗng dưng cất tiếng đe dọa, nhưng cô nàng dùng mắt âm dương tìm khắp chung quanh cũng không thấy bóng dáng kẻ địch đâu, không khỏi lấy làm lạ. Nay nghe Điền Quý nói, thì rất có thể thứ nói chuyện qua đài phát thanh hôm ấy chính là con thần trùng.
Cũng có nghĩa, có thể nó đã nghe được chuyện Phượng Ngân đang điều tra về cái chết của dòng họ nhà anh Nam.
Cô nàng lập tức nói khả năng này với Điền Quý.
Tối đó, Điền Quý lại dẫn Phượng Ngân đến chỗ cái cầu tìm con chó trắng mũi đỏ. Song lần này không phải chỉ để hỏi chuyện khơi khơi mà muốn đi một chuyến đò. Người vớt xác là nghề đặc thù, tất nhiên cũng phải có thuyền bè chuyên dụng. Trong hai cõi âm dương, có những nơi không dùng thuyền của người vớt xác thì không thể đến được.
Phượng Ngân cũng hỏi con chó trắng rằng tại sao không báo việc thần trùng lên để cấp trên của Điền Quý sớm phái người đến giải quyết. Con chó ngơ người ra một lúc, rồi cười:
“Thế thì Quý nó lại chưa giải thích kỹ càng cho cô rồi. Người vớt xác là nghề đặc thù, không nằm dưới sự quản lí của ai cả. Thế nên, muốn người ta giải quyết theo diện ưu tiên thì Nam nó phải đứng ra làm nhân chứng, không thì cứ đợi có đủ bằng chứng họ mới phái người.”
“Nhưng... anh Nam làm sao nói được?”
“Thế nó mới thành chuyện. Thằng Quý là anh em, tôi mới nhiệt tình thế, chứ phải người khác thì đừng hòng ra lệnh cho thằng này. Mà cô chuẩn bị lên đường cho sớm sủa, hiếm lắm mới có chuyến đến chốn khỉ ho cò gáy đó đấy.”
Thuyền của người vớt xác đóng bằng gỗ làm quan tài, ngâm dưới nước mấy năm trời, trông ngoài thì mủn mọt hết cả nhưng đứng lên lại thấy vững vàng lạ thường. Hôm nay, người vớt xác chở hai người Điền Quý đến nơi cần đến là một tay nửa người, nửa gọng vó. Y chờ hai người họ ngồi chắc chắn rồi mới thò những cái chân dài lêu nghêu sau lưng xuống nước làm sào, đẩy con thuyền xuôi theo dòng nước.
Hai bên bờ sông âm mọc lên đầy những cánh tay, với Phượng Ngân mà nói cảnh vật như vậy sớm đã không phải chuyện gì quái lạ. Ngặt nỗi, đấy vẫn chưa phải tất cả. Thỉnh thoảng trên sông sẽ sủi lên những bọt nước, trong có mặt người, vừa kêu la vừa khóc lóc. Hoặc thỉnh thoảng giữa sông nổi lên một ghềnh đá, một bãi bồi. Người trên đó như bị nhập vào đá một nửa, hoặc tay chân chới với ra muốn bám vào mạn thuyền, hoặc nửa thân trên nhoài ra giữa dòng, nước sông tanh tưởi táp vào mặt. Anh gọng vó coi như không thấy những người này, tiếp tục chống chân đẩy thuyền, lại sợ hai người khách chưa nhìn quen cảnh thê thảm này, bèn giải thích:
“Đấy không phải người thật đâu, là hồn vía bị nhốt dưới sông không siêu thoát được, phản chiếu lên mặt nước thành ảo ảnh. Muốn cứu giúp họ chỉ có cách tìm vớt cho được xác thôi.”
“Anh vớt được không?”
Phượng Ngân bèn hỏi. Quả thật, nhìn những người già có trẻ có, gái có trai có này kêu gào khóc lóc khiến cô làng chẳng cầm được lòng.
“Tôi thì dân mới vào nghề, phải chở khách cho quen đường trước rồi mới được đi tìm vớt xác.”
Anh gọng vó đáp, vẻ áy náy.
Qua cơn bỡ ngỡ ban đầu, Phượng Ngân mới phát hiện cái anh gọng vó này hơi ngại người lạ, hướng nội, trái hẳn với ngoại hình đáng sợ.
Cô nàng thấy anh gọng vó này dễ nói chuyện, nên tranh thủ gợi chuyện tán dóc, vừa để đỡ nhàm chán, mà vừa trau dồi thêm kiến thức về cõi âm. Chỉ riêng Điền Quý là đã tranh thủ lăn kềnh ra, chân vắt chữ ngũ ngủ ngon lành.
Anh gọng vó nói:
“Chỗ anh chị sắp tới em cũng từng tạt qua mấy lần. Chị phải cẩn thận giữ mình đấy.”
Phượng Ngân hồi tưởng lại chuyện ban nãy...
Lúc anh chó trắng hỏi điểm đến, Điền Quý chỉ đáp gọn là muốn đưa cô nàng đi ăn bánh trôi. Tức thì, cái người bình thường hùng hùng hổ hổ, đại ca của người vớt xác tỉnh A lại lộ vẻ dè chừng và e ngại.
Một bát bánh trôi thì có gì đặc biệt?
Đây là tiếng lóng, hay còn huyền cơ gì khác?