Điền Quý cười, bảo:
“Giám sát với bảo mẫu khác gì nhau?? Bây giờ tôi đi gây họa, tự tìm cái chết, không tin ông không cứu.”
“Hết nói nổi nhà ngươi.”
Con cóc thở dài, đoạn chân đạp một cái lên quan tài hình cái đình, nói:
“Rung chán chưa? Yên lặng!”
Ngôi mộ lập tức im lìm, những tiếng gầm gừ, cào xé vào gỗ cũng im bặt cả lại.
Con cóc lại ngó hai vợ chồng Hùng – Lan, quắc mắt:
“Giỏi. Giỏi lắm. Lập được chút công lao mà đã tưởng thích làm gì thì làm đúng không??”
Lan cắn răng, nói:
“Chuyện hôm nay vợ chồng con chịu cả, nhưng xin cụ tha cho hai con chó.”
“Bối Kiếm Cẩu ngu trung, tiếp tay cho chúng mày làm điều xằng bậy, tha là tha thế nào?”
Ông cóc vừa nói, vừa tung đồng tiền lên. Đồng tiền vàng đón gió hóa to, chớp mắt đã rộng bằng cả gian phòng, ánh vàng rọi ra bốn phía lóa cả mắt. Vợ chồng Lan – Hùng và đôi chó muốn chạy, nhưng ánh sáng vàng khóa cứng toàn thân, muốn nhích lông mày cũng khó chứ đừng nói là đi lại. Lão cóc gạt tay xuống một cái, đồng tiền khổng lồ áp xuống đầu hai người, hai chó.
Bành.
Vợ chồng Lan và hai con Bối Kiếm Cẩu bị bắt gọn vào lỗ chinh ở giữa đồng tiền. Lão cóc chắp hai chân trước, lầm bầm đọc một câu chú, đoạn quát một cái. Hai người hai chó lập tức bị ánh sáng vàng bao phủ, rồi bỗng nghe một tiếng như thủy tinh vỡ, ánh sáng ở giữa đồng tiền tan thành vô vàn điểm sáng, bay lên trời đêm như một bầy đom đóm. Nhìn lại, thì hai vợ chồng và cặp chó đều đã không còn tăm hơi đâu nữa.
Điền Quý giơ ngón cái, nói:
“Có cụ cóc ở đây dẫn người vào tù nó dễ hơn hẳn.”
“Tù?? Có cái con khỉ. Chúng nó gây chuyện lớn như vậy, tao đày ra đảo rồi. Sống sót được không thì phải tùy vào vợ chồng nó, dù sao dân cái đảo đấy cũng chả lương thiện gì.”
Lão cóc thu đồng tiền vàng nhỏ lại, bay về tay, lại lấy vạt áo lau đi lau lại mãi.
Sau đó, lão mới lườm Điền Quý một cái, bảo:
“Còn mày thì cứ cẩn thận, không thì lần sau ngay cả mày tao cũng đá ra đảo chơi với quỷ.”
“Vậy à?? Lão chắc là lão muốn ỷ già đánh trẻ không??”
Điền Quý cười hềnh hệch, nói với vẻ thách thức.
“Sao lại...”
Lão cóc đang định nói cứng, bỗng dưng sống lưng phát lạnh, bèn ho hắng một tiếng, vội vàng đổi giọng:
“Em nói đùa thế, chứ mấy lão già sống mấy trăm năm như mình ai lại đi bắt nạt lũ trẻ, bác nhỉ?”
Bấy giờ áp lực vô hình mới biến mất.
Lão cóc túa mồ hôi hột, nuốt nước bọt đánh “ực” một cái.
Nói đoạn, tránh để hai người Phượng Ngân, Điền Quý để ý đến vẻ thất thố vừa rồi, lão bèn đổi chủ đè:
“Đám cương thi sắp đội mồ rồi, chúng mày tìm một chỗ cố thủ, tao sẽ hỗ trợ.”
“Hay là bác đánh chính, hai bọn con đứng cổ vũ là được rồi.”
Điền Quý nói.
“Mơ đi. Tao là ai mà hạ mình đánh mấy con cương thi này?”
Lão cóc khoanh tay trước ngực, đầu quay ngoắt sang hướng khác, ra vẻ ta đây thanh cao.
Phượng Ngân thấy thế, bèn nói:
“Thôi được rồi, đánh thêm một trận coi như là luyện tay.”
Bấy giờ Điền Quý mới thôi trêu tức lão cóc.
Anh chàng lấy chai máu gà, chấm một lá bùa ra vẽ vòng tròn chung quanh mọi người, lấy cái giếng làm trung tâm. Kế, Điền Quý lại lôi mấy túi bột phân gà còn thừa ra, rắc theo vết máu dưới đất. Làm xong xuôi đâu đấy, anh chàng mới lấy ra hai cái bát tô. Một bát là gạo nếp, một bát đựng mực tàu, đặt so le nhau. Lão cóc ngồi chồm hỗm trên miệng giếng, gật gù, nói:
“Lấy Huyền Vũ làm mắt trận, thủ vững như bàn thạch, không tệ.”
Phượng Ngân không hiểu những thủ thuật rườm rà này, nên chẳng giúp gì được. Cô nàng bèn lấy cung đen ra, chuẩn bị bắn hạ được con nào thì bắn.
Lão cóc thấy cây cung, hô lên:
“Ố! Chu Tước cung. Cô nàng này cũng không đơn giản nghen.”
“Ông biết lai lịch của thứ này?”
Phượng Ngân kinh ngạc, hỏi.
Vật này cô nàng trộm trong nhà thờ họ đem đi, đến nay vẫn chưa tìm hiểu được hết công dụng của sáu loại binh khí, cũng như lai lịch của món đồ cổ quái này. Phượng Ngân từng nghe mẹ kể, rằng hồi còn sinh tiền, chị gái cô nàng cũng từng dùng vật này phòng thân, nhưng gạn hỏi mãi bà cũng không trả lời thêm nữa. Lần này ra khỏi nhà, còn thiếu một món binh khí cầm tay, nên Phượng Ngân lấy đi luôn.
Lão cóc nhếch mép:
“Đâu chỉ lão biết? Thằng Quý cũng biết. Huyền Vũ Quyền Sáo, Bạch Hổ Kiếm, Thanh Long Thương, Chu Tước Cung, Câu Trần Đao, Đằng Xà Tiên, hợp lại gọi là Lục Chuyển.
Trong giới hành giả có một bảng gọi là Thần Binh Phổ, xếp hạng bảo vật của hai cõi âm dương. Lục Chuyển của nhóc đứng thứ sáu, còn cao hơn Lưu Kim của lão đến ba bậc.”
“Ý lão là đồng tiền ban nãy??”
“Đúng vậy. Tiền này tên Lưu Kim, nếu cô từng nghe sự tích tiền lì xì, chắc hẳn biết việc bảy vị tiên hóa thành tiền vàng để đuổi con Quỳ. Bảy đồng tiền vàng đấy sau này được nung chảy ra, dồn thành một, chính là món Lưu Kim này đây.”
(Chú thích: Trong sự tích tiền lì xì, cũng như quan niệm dân gian, có tám đồng tiền tương ứng với bát tiên, tuy nhiên, có sự thay đổi nhỏ do là thế giới song song.)
Hai người nói chuyện một lát, Điền Quý bận bịu bày trận. Đến khoảng bốn giờ sáng, thì có tiếng nổ ầm ầm, hai mươi bảy ngôi mộ bê tông bị đập tan tành thành muôn mảnh. Những cái thây người ở dưới huyệt lừ lừ đứng dậy, mồm thở ra khí xanh, mười móng tay có móng vuốt dài đến ba mươi phân, sắc như dao cạo.
Điền Quý hô lên:
“Ôi chà, hóa ra không phải cương thi, mà là thi binh.”
“Có gì khác nhau??”
“Cương thi tức là xác cứng, tay chân đơ như gỗ, tuy thân thể rắn chắc nhưng động tác lại đơn điệu. Còn thi binh là tà thuật phát triển từ thuật nuôi xác, kết hợp với phép phù thủy nước ta mà thành. Chẳng những lấy âm khí dưỡng thi, còn dùng máu gà trống, chó mực để ôn dưỡng tay chân cho mấy cái xác.
Âm dương cân bằng, thế nên thi binh hành động không khác gì người sống, lại càng không ngại gì những vật mang dương khí. Điểm yếu duy nhất là không tu luyện mạnh lên từ từ như cương thi được, nhưng lúc mới hình thành thì đáng sợ hơn nhiều.”
“Nôm na thì thi binh là biện pháp ăn xổi?”
“Đại loại thế.”
Phượng Ngân còn chưa tin lắm, rút cung Chu Tước ra bắn một mũi tên lửa vào một con thi binh gần nhất. Chỉ nghe ầm một cái, thi binh rú lên đau đớn, nhưng cơ thể hầu như không hư hao gì. Mũi tên của Chu Tước Cung chỉ chọc cho nó điên tiết lên hơn mà thôi.
Đám thi binh này không có ai cầm đầu, thành thử cứ loạng choạng chẳng biết phải làm gì, cũng chưa tấn công bọn người Điền Quý. Đột nhiên, cả đám ngửa cổ lên trời, rú lên một tiếng. Khí xanh từ miệng chúng thoát ra, tụ lại thành một khối, lơ lững giữa không trung. Nói đoạn, một con thi binh ngoạc mồm ra, hút sạch cả đám thi khí đấy vào bụng. Những con khác bèn hơi cúi đầu, quỳ một gối, thần phục con thi binh này.
Thi binh giật mũi, ngửi ra hơi người sống, bèn hò nhau chạy đến chỗ Điền Quý và Phượng Ngân đang đứng. Bọn này đứa thì chạy hai chân, đừa thì phóng bằng bốn chân. Bọn chúng nhảy lên cây, nhảy lên mộ cứ thoăn thoắt như một bầy sói hoang. Ánh mắt hau háu của đám thi binh nhìn xoáy vào ba người bọn họ, không khác gì mèo thấy mỡ.
Phượng Ngân đạp lên thành giếng, lấy Chu Tước cung, phóng liên tiếp mấy mũi tên lửa. Lần này cô nàng đã rút kinh nghiệm, những mũi tên được tạo thành dài hơn, bén nhọn hơn. Lửa cũng từ đỏ, chuyển dần sang màu xanh ngọc bích.
Lửa không thuộc cõi người có dăm bảy loại, đều có chia đẳng cấp cao thấp khác biệt. Lửa màu xanh mắt mèo này gọi là Minh Hỏa, nhưng thường người ta gọi tránh đi thành Ngọc Hỏa cho đỡ phải nhắc đến chốn cửu tuyền vì màu xanh biếc như phỉ thúy, lục bảo. Có câu vật cực tất phản, khi dương đến cùng cực rồi, sẽ chuyẻn hóa thành cực âm. Minh Hỏa này cũng thế. Lửa này là lửa dưới địa phủ, lạnh như gió âm thổi vào xương.
Phượng Ngân để tên bay vυ"t đi, ba mũi tên bằng Ngọc Hỏa nhẹ nhàng đâm thủng trán bọn thi binh, thiêu chúng thành tro cặn ngay tại chỗ. Con đầu đàn thấy lửa này lợi hại, bèn hú lên ra lệnh. Bọn xác sống nghe lời, bắt đầu chạy chéo ngang, luồn trên cúi dưới liên tục, không chạy thẳng tắp như trước nữa.
Bọn này chạy đã nhanh, phản xạ lại nhạy, bây giờ chúng cẩn thận chạy theo lộ trình phức tạp như vậy, muốn bắn trúng bọn này càng khó hơn.
Phượng Ngân chặc lưỡi, hạ cây cung xuống.
Sức cô nàng có hạn, mà muốn tụ được Minh Hỏa thì cần rất nhiều linh lực. Cứ như Phượng Ngân ước tính thì nhiều nhất cô nàng chỉ còn mười phát bắn, trượt một mũi thôi cũng đủ là sai lầm chết người rồi.
Chính cái lúc cô nàng còn đang lo sốt vó, thì bỗng dưng Điền Quý quay sang, cười:
“Ê. Cô có biết món báu vật đệ nhất của Thần Binh Phổ là cái gì không?”
“Dễ ợt, là kiếm Thuận Thiên chứ còn gì nữa.”
Lão cóc nói xen vào, vẻ hào hứng.
Nhưng anh chàng lại lắc đầu, nói:
“Kiếm Thuận Thiên thì cũng kinh đấy, nhưng giờ chỉ còn là hạng hai thôi.”
“Không thể nào!! Thần Binh phổ thay đổi từ bao giờ, sao tao không hay??”
Lão cóc đứng bật dậy, nói.
“Vừa mới đây thôi. Con nghe nói là bị thay thế bởi một món ám khí đệ nhất thiên hạ.”
“Ám khí?? Ám khí gì?”
“Phi Thiên Thiềm Thừ.”
Điền Quý vừa dứt lời, tay đã tóm được chân của lão cóc. Trước sự kinh ngạc của Phượng Ngân và lão ta, anh chàng dồn hết sức bình sinh, ném lão cóc về phía con đầu đàn của bọn thi binh như cách người ta quăng quả lựu đạn sắp nổ.
“Trăm sự nhờ bác nhé!!! Cố lên bác. Bọn cháu luôn sát cánh bên bác về mặt tinh thần.”
Điền Quý vừa gọi với theo, vừa dõi mắt nhìn con cóc nhỏ văng vào giữa đám thi binh.
“Thằng mất dạyyyyyyy!”
Cụ cóc kêu la inh ỏi, vang khắp cả nghĩa địa.