Chương 17: Oai như cóc cụ

“Ăn nói luyên thuyên.”

Phượng Ngân nói.

“Vậy sao?”

Hùng bỗng cười phá lên, bàn tay vỗ vào đầu con Bối Kiếm Cẩu một cái, đoạn nói:

“Có thể mày không biết, thằng nhóc con này chuyên phá trận pháp, phong thủy đấy. Mày thử đoán xem một tay thầy địa lí như thằng Quý, thể lực không hơn người thường bao nhiêu sẽ chống đỡ được bao lâu trước khi bị cắn chết??”

“Nhà ngươi muốn trao đổi tù binh?”

Phượng Ngân hơi nhíu mày.

Cô nàng mới quen Điền Quý được ít bữa, thành ra cũng không biết thực lực của anh chàng được đến mức nào. Hà huống, nếu những gì gã Hùng nói là thật, thì Bối Kiếm Cẩu còn chuyên trị khắc chế Điền Quý.

Nghĩ vậy, đâm ra cô nàng cũng hơi chột dạ.

Phượng Ngân cắn răng, phóng người lao về phía Hùng, vung tay tống ra một đấm, Lúc này cô nàng không nghĩ được quá nhiều, chỉ biết phải bắt cho kỳ được gã mù này làm con tin, có thế mới không bị động.

Con Bối Kiếm Cẩu tất nhiên không trơ mắt đứng nhìn chủ bị đánh. Nó vội vàng chạy tới, vòng sang một bên, há mồm định cắn vào bắp vai của Phượng Ngân. Cô nàng bèn mở nắm đấm ra, vỗ một cái vào mạng sườn con chó đánh bốp một cái.

Con Bối Kiếm Cẩu bị đẩy văng đi, tấm thân cứng như sắt đυ.ng nát mấy ngôi mộ bê tông liền. Con chó đứng dậy, lắc mình cho bụi rơi hết khỏi bộ lông, rồi lại nhe nanh muốn xồ vào đánh tiếp với đối thủ. Phượng Ngân vẩy cánh tay một cái cho đỡ tê, gần như líu lưỡi vì con chó này.

Ban nãy có đeo quyền sáo, đánh một đòn vào lưng nó mà còn như vỗ vào tảng đá, người tay trần thì có khi gãy xương, bàn tay cũng bị đám lông cứng như sắt của nó đâm thủng.

Hùng nhảy lui ra sao, giương súng lên nã đạn về phía Phượng Ngân.

Cô nàng lại dùng quyền sáo, dựng màn chắn giữ chặt mấy viên đạn do gã mù bắn tới. Con Bối Kiếm Cẩu thấy cô nàng đứng sơ hở, bèn chạy hùng hục tới, muốn tranh thủ tấn công. Phượng Ngân quăng đống đạn tóm được của Hùng về phía con chó, đoạn nhanh chóng bước lùi lại.

“Cô em, sao bỗng dưng lại gấp thế? Lo cho thằng Quý đúng không? Tưởng thằng Hùng này không biết à?”

Hùng vừa nạp đạn, vừa cười.

Phượng Ngân hít sâu một hơi, lại nói:

“Tưởng mỗi mình mày đánh được từ xa à?”

Cô nàng giơ thẳng quyền sáo ra trước, lần này nó lại xếp thành một cây cung phức, chỉ là không có dây cung. Phượng Ngân cầm cung bằng tay trái, ngón tay cái giơ thẳng ra trước. Tư thế này mà để bất kỳ ai học một khóa bắn cung cơ bản nhìn thấy, đảm bảo có người chửi đến méo miệng, song chỉ có cô nàng hiểu, muốn bắn được cây cung không dây này thì phải làm thế mới được.

Phượng Ngân tập trung khí vào mạch ở tay trái, dồn vào huyệt Thiếu Thương ở đầu ngón cái tay trái. Cung đen rung lên một cái, lập tức một ngọn lửa phụt ra từ hư vô, không tản mà quyện thành một mũi tên đỏ rực.

Cô nàng vừa nghĩ một cái, mũi tên bằng lửa đã phóng ra, hóa thành một vệt sáng đỏ xẹt qua không khí, tốc độ nhanh còn hơn cả đạn bắn.

Con Bối Kiếm Cẩu tru lên, vội vàng nhảy ra, chắn trước mặt chủ. Mũi tên lửa đốt trụi một đám lông, đâm xuyên qua lưng nó. Lửa ăn vào vết thương, cháy lên phừng phừng. Có thể nghe được cả tiếng máu thịt kêu xèo xèo.

Con chó rên lên một hồi, đoạn đổ gục xuống.

Phượng Ngân vung cây cung, dập tắt lửa trong vết thương của nó, chặc lưỡi.

Con vật trung thành như thế, dám vì chủ hứng một đòn khắc chế mình, xứng đáng nhận được sự tôn trọng của người khác. Chỉ tiếc hiện giờ hai bên ở hai đầu chiến tuyến, nó lại muốn gϊếŧ người, Phượng Ngân cũng không thể đứng yên được. Để tên Hùng dây dưa lâu, đến khi Điền Quý bị bắt thì bị động vô cùng.

Cô nàng giương cung, mũi tên lửa lại lần nữa xuất hiện.

Ánh mắt Phượng Ngân quắc lên, nhìn chòng chọc vào Hùng không bỏ qua bất cứ một cử động nào dù là nhỏ nhất. Cô nàng lạnh giọng:

“Đầu hàng? Hay muốn nếm thử một mũi?”



“Mũi tên đến Bối Kiếm Cẩu còn không chống nổi, sao thằng Hùng này chịu được?”

Hùng thở dài, làm như muốn bỏ súng xuống hàng.

Bùm!!

Khẩu súng bỗng phát nổ.

Hùng ngã bịch ra đất, bàn tay chới với đưa về phía một ngôi mộ xây theo hình ngôi đình.

Lúc hắn còn đang ngơ ngác không biết ai ra tay, thì trên đầu đã vang lên tiếng cười khanh khách của Điền Quý:

“Ê, ngạc nhiên chưa??”

Phượng Ngân nhìn sang, phát hiện anh chàng đang ngồi vắt vẻo trên nóc ngôi mộ hình cái đình, Ả Lan bị trói bằng dây tẩm máu gà đồng, hai bàn tay bị thương nặng, đang dùng hai cánh tay đỡ lấy con Bối Kiếm Cẩu nay đã hiện nguyên hình là con cún con.

“Anh / Mày thắng?”

Cả Hùng và Phượng Ngân đều không tài nào tin nổi vào điều đang xảy ra.

Điền Quý nhảy xuống khỏi ngôi mộ, nói:

“Khinh thường nhau đến thế cơ à?”

Phượng Ngân thở phào, rút lại cây cung thành thỏi son, nói:

“Không lo sao được? Nghe đâu Bối Kiếm Cẩu là khắc tinh của anh.”

“Nước trị được lửa, cơ mà lửa đủ mạnh thì làm bốc hơi nước đó thôi?? Dăm ba con chó này dọa được mấy thằng tay mơ, chứ tuổi gì đòi khắc chế thằng Quý này?”

Cả Hùng và Phượng Ngân đều bỏ ngoài tai câu tự sướиɠ và giọng cười hô hố của Điền Quý.

Anh chàng tung dây máu gà, trói nghiến cả con Bối Kiếm Cẩu còn lại và gã Hùng lại. Nói đoạn, anh chàng đá vào ngôi mộ hình cái đình, nói:

“Kinh thật đấy, lại còn học cả thuật nuôi xác của người Tàu. May mà tôi đến kịp.”

Phượng Ngân cũng tò mò, chạy đến xem thử, bấy giờ mới phát hiện bên thành mộ có thò ra một cái lỗ tròn, to cỡ đầu ngón tay. Điền Quý bảo:

“Góc dưới chân mộ này có cơ quan, đá vào sẽ làm lộ ổ khóa. Còn cái chìa...”

“Là nòng súng của Hùng.”

Phượng Ngân hoàn thành câu nói của anh chàng.

Té ra, ban nãy Hùng giả vờ buông súng, nhưng mục đích thật sự là tra khẩu súng vào mộ mở cửa cho cái thây bên dưới, thả ra đánh Phượng Ngân.

Điền Quý nói:

“Cứ nhìn thi khí bốc lên thì cái thây này cũng thành cương thi được một thời gian rồi. Chà chà, anh này cũng kinh đấy.”

“Cương thi thôi, tôi giải quyết được.”

Phượng Ngân nói, vẻ tự tin.

“Đương nhiên một hai con thì cô giải quyết được, nhưng hai mươi tám con cương thi lập thành thế trận thì sao?”



Điền Quý vừa ngáp, vừa hỏi.

Kỳ thực, từ lúc Hùng chỉ cho xem, anh chàng đã phát hiện hai mươi tám chỗ chôn bùa đều có vấn đề cả.

Ngoài mặt, thì dùng bùa để trấn áp âm khí, nhưng âm khí dồn lâu cũng phải có chỗ xả, chứ làm sau cứ nén mãi lại được? Hùng ngụy trang bằng mấy cây tre ngà, ai không biết còn tưởng âm khí thoát ra từ đường đó. Thế nhưng, tre ngà mà hút âm khí lâu ngày ắt có chỗ quái dị, không thể tươi tốt như mấy cây tre trồng ở nghĩa trang được.

Điền Quý búng tay đánh chóc một cái, tức thì từ bốn phương tám hướng, có một đàn chuột đông hàng trăm con thi nhau chạy lại, vây quanh mọi người, vừa vuốt râu vừa chải lông. Sau đó, một con chuột đầu đàn mình mặc áo trấn thủ, đầu đội mũ cối lóc cóc chạy ra, giơ cái que bé tẹo lên, nói tiếng người:

“Báo cáo... đã xử đẹp hết mấy sợi dây dẫn âm!”

“Vất vả cho mọi người. Ngày mai đến địa chỉ này lấy gạo nhé.”

Điền Quý nói địa chỉ nhà trọ Hương Rừng cho bọn chuột, con đầu đàn bèn đưa lên một sợi dây màu đen đã bị cắn đứt lìa, rồi kéo cả đàn chạy mất.

Anh chàng giơ nửa đoạn dây lên, cắt đôi, từ vết cắt có chất lỏng đỏ lòm như máu rỉ ra.

Phượng Ngân thấy đoạn dây không phải bông không phải lụa, mà lại như có vân gỗ, bèn hiếu kì:

“Đây là cái gì?”

“Dây dẫn âm. Người ta lấy rễ của một cây si thành tinh đập dập, bện lại thành sợi rồi phơi khô. Dây dẫn âm này có thể hút âm khí, chuyển từ nơi này sang chỗ khác. Dưới mặt đất ở mấy chỗ chôn bùa đều có cái dây này, dẫn khí âm hút được vào nuôi xác cho biến thành cương thi.”

Điền Quý nhún vai.

Đúng lúc này, Hùng cười phá lên, nói:

“Khà khà. Quý ơi là Quý, mày khôn quá hóa dại rồi.”

Điền Quý à một cái, nhìn về phía Phượng Ngân, cười:

“À, tớ quên bẵng đi mất không nhắc đằng ấy. Dây âm bị cắt, khí âm đoạn tuyệt thì chẳng khác nào cắt đường ống dinh dưỡng của người bệnh. Mấy cái xác nếu đã thành cương thi, thể nào cũng cảm nhận được, sẽ đội mồ dậy hàng loạt vì bị chọc tức đấy.”

“Cái... chuyện tày trời thế này mà anh cứ bình chân như vại thế?”

“Khà khà, muộn rồi.”

Hùng cười gằn.

“Mấy con cương thi này đều do vợ chồng chúng nó chọn kỹ càng, lúc còn sống oán khí rất nặng, khó chơi lắm đấy.”

Điền Quý vẫn tiếp tục bô bô, mặt tỉnh bơ.

Lúc này, ngôi mộ hình cái đình gần hai người bắt đầu rung lên bần bật, dưới đất truyền ra tiếng gầm gừ, cào cấu vào gỗ nghe rất hãi người.

Phượng Ngân cắn răng, mở thỏi soi rút cây cung đen ra, bảo:

“Lát nữa tôi đánh lăn xả, anh bày trận hỗ trợ.”

Điền Quý “hả” một tiếng, ra chiều bất ngờ lắm. Anh chàng ngừng một chốc, chờ hai vợ chồng Hùng – Lan lộ rõ vẻ đắc ý, anh này mới nói:

“Cần gì phải đánh?? Mình có gọi dịch vụ chùi đít tận nhà mà? Ê ông gì ơi, chúng nó sắp đánh bọn tôi lòi ruột ra đây này, mau ra giải quyết đi.”

Chẳng rõ từ đâu, một đồng tiền vàng bay vυ"t lại, đánh vào đầu Điền Quý đánh bốp một cái.

Sau đó, một con cóc to bằng bàn tay, mặc một bộ áo dài nam màu xanh lục nhảy phốc lên ngôi mộ, tay cầm một đồng tiền chinh bằng vàng ròng. Con cóc nhướn mắt nhìn Điền Quý, quát:

“Tao đến giám sát mày, không phải đi làm bảo mẫu, hiểu cho rõ đi thằng mất nết?”