Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đất Ma

Chương 15: Giương đông kích tây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lò hóa vàng sáng rực lên, lưỡi lửa đỏ ngầu ban đầu còn yếu, về sau hút gió lớn phổng chiếm đầy cả thân lò. Lò lửa được đốt nóng, như con thú ngủ say bừng tỉnh, miệng lò bỗng phát ra lực hút lớn hút nào lá, nào hoa, nào quả gạo vào làm nhiên liệu.

Lửa càng cháy càng đượm, thế rồi một ngọn lửa trào ra từ miệng lò, từ ống khói. Lưỡi lửa bốc lên tận trời, tỏa ra hơi nóng hừng hực. Cây gạo ma đứng sau lưng lò cũng phải run lên bần bật vì sợ hãi. Lại nghe giọng ma nữ kêu lên thảm thiết:

“Ngươi... ngươi đã làm gì??”

Điền Quý thò tay móc mũi, nói với vẻ khinh thường:

“Bố con dở hơi. Tao giải thích ra để mày phá à?? Em xin chị. Đây không phải kinh kịch mà khi không người tốt lại bô bô cái mồm ra. Tao có khán giả quái đâu mà phải giải thích cho họ, hiểu chửa??”

Con ma nữ đến nước này rồi còn bị chửi, càng cáu tiết hơn. Nhưng ngọn lửa từ lò hóa vàng đã bốc lên tận ngọn cây, mà đã là cây thì trốn đi đâu cho nổi? Chỉ thấy lưỡi lửa cuộn xoáy vào, rồi hóa thành hình một con chim sẻ khổng lồ. Chim lửa ngóc đầu, mỏ há ra như muốn hót, bung đôi cánh lửa đang bốc cháy phừng phừng ra thật rộng. Cây ma bị thiêu đốt, không bị đốt thành tro như cây gỗ bình thường mà lại tan chảy ra như viên nước đá, thật là quái dị.

“Chu Tước. Là Chu Tước!”

Ma nữ bị thiêu đốt, kêu khóc thảm thiết.

Đến lúc này, nó mới nhớ ra phương vị cây ma chiếm giữ vốn là vị trí phương nam của trận Tứ Tượng, thuộc về Chu Tước.

Mà điều Điền Quý làm, chính là điều mà kẻ đứng sau lưng ả làm mười năm trước, lợi dụng trận phong thủy có sẵn.

Cũng có thể nói là chiêu Gậy Ông Đập Lưng Ông.

Anh chàng giơ ngón cái về phía cây gạo, cười nham nhở:

“Ping pong. Đoán đúng rồi. Cám ơn bạn đã đồng hành cùng chương trình hỏi đáp của chúng tôi, hẹn gặp lại bạn ở chương trình lần... từ từ. Kịch bản này không dùng được.”

Điền Quý vứt quách quyển sổ vừa lôi ra xuống, nhún vai.

Con ma nữ bị lửa của Chu Tước đốt bản thể, không còn nói được tiếng nào, chỉ biết kêu thét trong đau đớn. Mà cái cây gạo cũng dần dần teo tóp đi, chảy thành bãi nước nhão nhoẹt như ngọn nến sáp.

Ma nữ áo đỏ bị đốt cho thân tàn ma dại, đầu tóc cháy rụi, da dẻ cũng bị hun cho khét lẹt. Lúc này, chỉ cần bản thể là cái cây gạo ma bị đốt trụi là nó hồn bay phách tán, ba hồn bảy vía tan tành, hết đường siêu sinh ngay.

Điền Quý bấy giờ mới rút ra hai lá bùa, quăng về phía cây gạo. Một lá bùa đỏ thu lại ngọn lửa Chu Tước, còn một lá bùa vàng làm vật cho hồn phách ma nữ bám lấy. Cây gạo ma này không đốt đi không được, bằng không trận pháp phong thủy ở nghĩa trang này vĩnh viễn cũng không được sửa lại, nhưng ma nữ này thì chưa thể hồn bay phách tán ở đây được.

Về phần lửa Chu Tước... của chùa mà, tội gì không giữ lại một ít phòng thân?

Ma nữ thấy cây gạo đã sắp chết, không nghĩ ngợi được nhiều, vội gom hết tàn hồn còn lại gá vào lá bùa của Điền Quý.

Giải quyết xong cây gạo ma, anh chàng bèn trải tấm bùa ra trước mặt, nói:

“Ê, hiện thân mau, đừng quên bùa này tao đốt lúc nào cũng được.”

Con ma nữ bị dọa mất mật, vội vội vàng vàng tụ lại thành hình người nhỏ như ngón cái, đứng trên tấm bùa vàng. Nó lườm Điền Quý, nói:

“Nhà người là người bắt ma, không chịu mở mắt Âm dương mà nhìn đi?? Ta bị ngươi đánh thành thế này rồi còn bị ép phải hiện hình, chẳng mấy mà hồn bay phách tán mất.”

Điền Quý nhún vai, huơ lá bùa phong ấn lửa Chu Tước trước mặt nó, nạt:

“Nếu đằng nào cũng bay, thôi cho bay luôn?”

“Khoan!!”

“Cát bụi về lại với cát bụi vốn là thiên kinh địa nghĩa, ngươi đừng quá đau buồn...”

“Đừng. Coi như em van anh.”



Điền Quý trông mặt con ma nữ bỏ túi này như sắp khóc thì bò lăn ra ôm bụng cười nghặt nghẽo.

Ma nữ tuy bị đánh gần chết, lúc này cực kì suy yếu, nhưng ánh mắt nó nhìn Điền Quý vẫn không có vẻ gì là lo lắng cả. Trái lại, cái nhìn của ma nữ có một chút như chờ mong...

Bất thình lình, anh chàng nhỏm người dậy, trầm giọng:

“Có phải đang cố tình kéo dài thời gian, chờ con thần trùng kia từ cái giếng phía nam bay tới cứu viện, đánh lén tao có phải không?”

“Ngươi... ngươi...”

Ma nữ không ngờ toan tính của mình đã bị Điền Quý đọc vị, bắt đầu ú ớ không biết nói câu nào.

Trong lúc đánh nhau, cũng có mấy lần anh chàng làm nó á khẩu, nhưng hầu hết là vì hành động gàn dở chẳng giống ai khiến nó cạn lời, chứ không phải như hiện giờ.

Con ma nữ sợ...

Anh chàng cười gằn, đôi mắt lộ vẻ hung ác, nói:

“Thần trùng bắt được hồn phách không hoàn chỉnh, như nuốt phải than. Chu Tước lại là tứ tượng về hành hỏa. Nó mà náu mình vào đây thì có khác gì thần kinh rung rinh? Nhà ngươi tưởng chuyện đơn giản này ta không nhìn ra hả? À... trừ khi con thần trùng này khổ da^ʍ ra.”

“Ngươi đã biết rồi còn bắt ta??”

“Thứ nhất, ta không biết, ta đoán, nên còn cần xác nhận. Được cái ma nữ như ngươi dế nói chuyện, trong lòng nghĩ gì đều lộ hết ra mặt, chứ không như người nào đó. Thứ hai, dù sao, hôm nay Điền Quý ta đây làm con săn sắt, tự thả mình ra xem có câu được cá rô không.

Chị nói xem em nói có chuẩn không chị Lan??”

Từ sau một nấm mộ cách đó không xa, chị Lan từ từ bước ra, trên tay còn cầm sẵn cái nỏ, một trong hai con Bối Kiếm Cẩu lon ton chạy bên cạnh.

“Chú Quý thử nói xem.”

“Nói gì bây giờ? Em nên bắt đầu từ việc chị trồng cây gạo, hay từ chuyện hai anh chị ngăn chặn tin tức trình lên cấp trên??”

Điền Quý nhún vai, vừa đứng dậy vừa ngáp.

Chị Lan rút một mũi tên ra, quay tròn giữa hai ngón tay, cười nhạt:

“Cậu phát hiện từ bao giờ??”

“Ài... Con ma nữ này nó ngơ thì cũng thôi, sao giờ chị Lan cũng suy nghĩ chậm thế?? Em không phát hiện ra, mà chỉ đoán thôi.”

Điền Quý gõ ngón tay vào thái dương, cười nhạt.

“Vậy sao? Bọn chị vẫn cho rằng chuyện này làm không có tí sơ hở nào, vậy mà vẫn bị chú đánh hơi được. Xem ra chú Quý đúng là không chỉ có hư danh.”

“Không có tí sơ hở? Em xin đấy. Hai người là hành giả kinh nghiệm, chả nhẽ trấn thủ ở đây lâu như thế mà không phát hiện được trong nghĩa trang này có vấn đề? Còn nữa, thần trùng đúng là con chim, nhưng có con thần trùng nào lại để người dân nhìn thấy nó không? Riêng nói về chim... chị Lan cũng là tay chơi chim có hạng, nhỉ?”

Điền Quý vừa nói, vừa chắp tay sau đầu, nhởn nhơ đi vòng vòng.

Lúc này, nỏ của chị Lan đã lên dây, con Bối Kiếm Cẩu cũng nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị nhảy vào cắn cổ anh chàng, vậy mà Điền Quý vẫn còn nhởn nhơ đi lại như không được.

“Em chỉ không hiểu lý do gì người như hai anh chị lại phản bội.”

Chị Lan cười phá lên, nói:



“Phản bội?? Chồng tao cống hiến cả thanh xuân trừ ma diệt quái, nhưng cái đám bảo thủ chó chết kia đền đáp anh ấy thế nào?? Đúng thế, họ vứt anh ấy sang một xó rồi chẳng thèm ngó ngàng đến nữa. Chỉ vì mắt chồng tao mù rồi, nên hết chim bẻ ná hết cá bẻ nơm.”

Điền Quý thở dài, nói:

“Thế nên, kẻ đứng sau lưng con thần trùng mới tiếp cận hai người, hứa làm cho mắt anh Hùng sáng trở lại?”

“Mày quan tâm làm gì?? Ai giúp tao thì giúp, chỉ không có lũ hành giả như mày.”

“Vậy là ngoại giao vô tác dụng??”

“Ngoại giao? Ồ. Mày có hơi lạc quan quá không hả Quý? Mày đánh với cây gạo xong, chắc chắn cả thể lực lẫn tinh thần đều phải có tiêu hao ít nhiều. Bây giờ tao muốn gϊếŧ mày thì dễ dàng khác gì gϊếŧ một con kiến? Mày lấy tư cách đâu để đàm phán với tao?”

Điền Quý nghe ả Lan trở mặt, bỗng cười phá lên, nói:

“Này này, mấy năm không gặp mà chị đây tự tin quá nhỉ? Nhưng chỉ dựa vào một con Bối Kiếm Cẩu mà muốn hạ thằng Quý này thì có phải quá ngây thơ rồi không?”

“Không cần giả vờ giả vịt trước mặt tao. Thằng nhóc này là khắc tinh của phong thủy thuật, cũng khắc chế mày gắt gao. Huống hồ, mũi tên và nỏ của tao đề đã bôi thứ gì lên mày không phải không biết.”

“Phân gà đồng và nướ© ŧıểυ trẻ con, hai thứ này đúng là có công dụng phá phép.”

“Nói đi nói lại thì cũng phải cảm ơn mày rồi. Cho mày toàn thây, mồ yên mả đẹp, thế đủ để báo đáp rồi chứ?”

Ả Lan nhếch mép, cười gằn.

Điên Quý vẫn thản nhiên như không, từ từ đưa tay phải lên, búng chóc một cái.

Ầm!

Cây nỏ ả Lan đang cầm lập tức nổ tung, khiến đôi tay ả trấn thương, chảy máu ròng ròng. Vụn gỗ thi nhau cắm vào vết thương hở, lại thêm những thứ bẩn thỉu rắc lên hồi nãy khiến thương thế của ả Lan càng nặng thêm, gần như đã mấ hẳn sức chiến đấu.

“A... Không thể nào. Mày giở trò lúc nào được?”

Ả Lan kinh hô, vội vàng kéo đôi tay bê bết máu lùi lại phía sau một bước, để con Bối Kiếm Cẩu đứng chắn giữa ả và Điền Quý.

Anh chàng lập tức giở giọng trêu ngươi:

“Không ngờ phải không? Không ngờ là thằng này lại giở trò được đúng không? Nhưng bằng cách nào nhỉ? Vũ khí của con bé đi cùng thằng em cũng được rắc bột cơ mà? Lạ ghê ta? Chị đoán được không chị Lan?”

“Mày... Không. Cái nước bột đó chắc chắn không có vấn đề. Trừ phi... Chẳng nhẽ mày lấy nước bột làm mực, vẽ bùa phát nổ lên vũ khí của vợ chồng tao??”

“Chính xác. Đấy. Thấy không? Nói chuyện với người thông minh nhẹ não hẳn.”

Điền Quý vừa cười khanh khách, vừa không quên đá đểu con ma nữ cây gạo.

Ả Lan bỗng cười nhạt, nói:

“Chẳng hề gì. Dù sao nhiệm vụ của tao cũng chỉ là ngăn mày lại. Này Quý, mày không lo cho con bé đi cùng mày sao? Không nóng vội muốn cứu nó à? Hiện tại chắc nó đã bị chồng tao và thần trùng vây đánh rồi đấy.”

“Cứu? Cứu ai?? Hùng hay con thần trùng?”

Điền Quý nhún vai, đầu lắc như trống bỏi.

Nói đoạn, anh chàng ngồi xổm xuống, vừa nhăn mặt lè lưỡi với con Bối Kiếm Cẩu, vừa nói:

“Thật ra chuyến này hai ta không hẹn mà hợp, thằng Quý này cũng chỉ là nghi binh mà thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »