Chương 1: Âm hôn

Hà Nội, Việt Nam, 199x...

Vùng ngoại thành thành phố, đang có một đám ăn hỏi quái lạ diễn ra.

Không thấy pháo nổ, không thấy chăng đèn, nhà cửa bên đàng gái cũng chẳng thèm trang trí gì hết.

Thậm chí cô dâu chú rể cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Chỗ cặp vợ chồng son đáng nhẽ phải đứng thì bây giờ kê hai cái ghế con, trên đặt hai bức ảnh thờ.

Cha mẹ hai bên tuy ngoài mặt cười gượng gạo, nhưng chỉ cần không bị mù thì đều thấy lửa giận âm ỉ cháy trong mắt. Người đến tham gia chẳng ai nói với ai câu nào.

Bên bàn đặt đồ thách cưới có đủ cả cau trầu, rượu thịt, cả vàng...

Nhưng nơi đặt của hồi môn thì lại rặt toàn là tiền giấy vàng mã cả.

Lời con hầu gái nói ban sáng vẫn còn văng vẳng bên tai ông Mạnh – cha của cô dâu.

“Bẩm ông, cô bỏ đi quật mộ chồng chưa cưới rồi ạ!”

Điền Quý bổ người nhảy lên cửa toa tầu đang dần đóng lại, vừa kịp lúc tàu chuyển bánh. Anh chàng vừa cười xin lỗi nhân viên an ninh, vừa đưa vé tàu ra, người nọ làu bàu một hồi rồi bỏ đi mất.

Tàu xóc nảy khiến anh chàng loạng choạng mất một lúc mới vào được nhà vệ sinh. Cái mùi khó ngửi xộc ra khiến Quý nhăn mặt lại, mà tàu thời đấy đi lại xóc quá, thành ra anh chàng chẳng dám bén mảng lại gần chỗ hố xí. Không cẩn thận nó nảy lên một cái, nước trong cái hố đen ngòm ấy bắn lên, thì chả còn dám vào khoang ngồi với con người mất.

Trong ánh đèn mờ mờ của nhà vệ sinh, hiện lên trong gương là khuôn mặt của một thanh niên gầy gò, tóc tai rối như tổ quạ, râu ria lún phún như cỏ dại sau mưa. Quý là một thanh niên tầm thước, đoán chừng tuổi gần ba mươi, mặc áo sơ mi trắng để dựng cả hai cổ lên, trông chẳng ra làm sao cả. Anh chàng gõ gõ vào tấm gương mấy cái, miệng lẩm nhẩm khấn niệm, bỗng hình ảnh phản chiếu của anh thò tay ra ngoài, dúi vào mặt Quý một xấp tiền dày cộp. Anh chàng nhìn ngang ngó dọc, rồi mới đút xấp tiền vào túi áo.

Trên mặt gương phẳng lì bỗng hiện ra một dòng chữ đỏ lòm:

“Dùng ít thôi, tổn thọ đấy.”

Anh chàng khoát tay, cười:

“Bác cứ quá lo, mà lần này cháu đánh bài chuồn cũng là vì không nỡ xa bác, bác xem nên bồi dưỡng thêm chút đỉnh chứ??”

Dòng chữ trên cái gương thay đổi, từng ký tự trườn qua cuộn lại như một đống giun đất còn sống. Chẳng mất bao lâu, dòng chữ đã trở thành:

“Mơ đi nhóc.”

Điền Quý nhún vai một cái, coi như không thấy gì.

Tàu hôm nay có vẻ vắng hơn bình thường, ghế trống phải tính bằng dãy bằng băng, mà lại không có bọn trẻ con quỷ sứ chạy khắp nơi hò hét. Điền Quý vươn vai hít một hơi, thiếu điều kêu lên một tiếng là “sướиɠ”. Đến bây giờ anh chàng vẫn chẳng hiểu tại sao thầy u cứ bắt phải lấy vợ. Đang thoải mái tự do bỗng dưng lại phải chạy theo hốt phân đóng bỉm cho bọn nít ranh thì ai mà chịu được?

Mình chơi còn chưa đã cái thân, có phải trâu đâu mà tự buộc dây vào cổ?

Điền Quý nghĩ thế, nên anh chàng bỏ nhà ra đi luôn.

Thế nhưng cả toa tàu rộng thênh thang mà có mỗi một mình thì cũng trống trải, chưa kể chẳng có ai tán phét cùng thì nửa ngày đi tàu biết bao giờ mới hết?? Anh chàng ngáp dài một cái, định bụng chắc lại kiếm một xó nào đánh một giấc cho xong chuyện. Bất ngờ, Điền Quý tia được ở băng ghế sát cửa sổ, gần lối sang khoang tiếp theo nhất có cô nàng độ hơn hai mươi đang ngồi, tay chống cằm, khuỷu tay tì lên bậu cửa. Trên đùi còn đặt một quyển sách đang mở ra, hình như đang đọc dở nửa chừng. Đôi mắt trong veo nhìn cảnh vật đang lao vùn vụt bên ngoài một cách lơ đãng. Nắng rọi xuống làm gương mặt cô nàng sáng bừng lên, đẹp như một bức tranh sơn dầu vậy.

Điền Quý thò tay định vuốt tóc, nhưng nửa đường thấy lười quá, nên lại thôi. Anh chàng lóc cóc đến gần, bảo:

“Này cô, tôi ngồi đây được không??”

Cô nàng bị đánh động, quay mặt lại, nói một câu với vẻ dửng dưng, không nhiệt tình chẳng lạnh nhạt:

“Anh thích ngồi đâu thì ngồi, tôi đâu có bao cái khoang này?”

Điền Quý nhún vai, đoạn tung mình ngả xuống cái ghế bên cạnh, dường như không để cái nhìn khác lạ của cô gái kia vào mắt.

Được một lúc, anh chàng đã gạ chuyện:

“Tôi là Quý, đằng ấy tên gì thế, đi đâu có một mình thế này?”

“Hủy diệt thế giới.”

Cô gái nhìn sang, đáp gọn lỏn.

Điền Quý thoáng ngạc nhiên vì câu đáp quái dị, đoạn đảo mắt một cái, vỗ tay đánh đét, nói:

“Hay lắm, thế là mình cùng đường rồi.”

Lần này thì đến lượt cô gái kia ngỡ ngàng trước câu trả lời của anh ta. Cô nàng nuốt nước bọt, nghiêng đầu sang, hỏi:

“Anh là tội phạm hả?”

Điền Quý nhún vai, đáp với vẻ mặt tỉnh bơ:



“Không. Tôi thất nghiệp.”

Cô nàng kia rốt cuộc bật cười khúc khích, hỏi:

“Anh nóng ruột đến thế cơ à?”

“Tầm này thì ai giao việc gì tôi cũng làm tất!”

Cô nàng bật cười, đoạn hỏi bằng giọng khác hẳn:

“Thế sao, anh thất nghiệp. Có muốn làm một chuyến với tôi không? Lời lãi bao nhiêu chúng ta chia đôi?”

Điền Quý nhìn sang, đoạn cười:

“Nay lên tàu hóa ra lại gặp người trong nghề đây.”

“Không hẳn. Thực ra tôi không phải người làm chính thức.”

“Tập sự hả?”

Điền Quý ngả đầu ra ghế, hỏi.

“Không. Nói cho đúng thì tôi không có giấy phép, mặc dù tôi biết cõi âm có tồn tại.”

Cô gái nọ hạ giọng, vừa nói vừa nhìn khắp cả toa tàu rỗng không một lượt.

Nghe thế, anh chàng Điền Quý bèn vươn vai, vừa ngáp vừa bảo:

“Này này, mồ mả là nơi âm khí tụ hội, quỷ ma hiện hình, người sống như chúng ta chớ có lại gần. Những chuyện khuất tất như phá mộ không phải trò đùa đâu, mất mạng như chơi đấy.”

“Sao anh biết tôi định đi phá mộ?”

“Tại sao à?”

Điền Quý đáp bằng một câu hỏi, đoạn quay sang chỗ cô nàng, dùng một ánh nhìn bí ẩn nhìn cô nàng. Mất một lúc thì cô này mới “à” một cái, ra chiều đã hiểu, đoạn lấy trong túi ra một chai nước nhỏ mắt, dúi vào tay Điền Quý. Cô nàng nhoẻn cười, nói:

“Tôi vô ý quá, anh bị bụi bay vào mắt đúng không? Đến tội...”

Hai người nói chuyện một lúc, bắt đầu bớt lạ lẫm. Điền Quý tự giới thiệu mình là thầy địa lí, lần này ra ngoài phiêu bạt lang thang tìm kiếm kí©h thí©ɧ chứ không có mục đích cụ thể nào cả. Cô nàng nghe xong thì không nói gì cả, chẳng rõ có tin lời anh ta hay không nữa.

Đến lượt cô gái thì tự xưng là Trịnh Phượng Ngân, là giáo viên dạy trường tiểu học, lần này nhân được nghỉ phép nên lên mấy tỉnh miền núi phía bắc giải khuây, đồng thời tìm kiếm một ngôi mộ được nhắc đến trong gia phả của dòng họ.

Cô nàng bảo:

“Tôi nghe trong nhà bảo mồ tổ đấy nhiều của lắm, nên mới tranh thủ đi tìm, hi vọng có thể xây cho mấy em cái trường mới khang trang hơn. Nếu anh đang rảnh rỗi không có gì làm, chi bằng ta đánh bạn cùng phá mộ, sau đó phần anh anh giữ, phần tôi chia cho đám trẻ?”

Điền Quý đáp:

“Chuyện thành quả khoan hãy bàn đến, bây giờ đằng ấy còn tìm được manh mối nào về mộ tổ nhà cô không? Chứ cứ thế này phăm phăm xuống mộ thì dễ nằm luôn lắm.”

Phượng Ngân nói:

“Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng biết được mười sáu chữ hướng dẫn, ấy là: ‘Người câm mở miệng, xác chết mỉm cười. Ao tròn. Giếng méo. Cây khế còng queo.’ Ngoài ra, thì còn một địa điểm là thị trấn A. Theo như trên vé thì còn bốn năm tiếng đi tàu nữa.”

“Vậy hả?”

Điền Quý cười cười, đoạn nói:

“Tốt. Nếu thế thì lát nữa đến thị trấn A tôi sẽ xuống cùng cô, để xem mộ tổ nhà cô nó ghê gớm cỡ nào.”

Phượng Ngân cũng cười đáp lại, làm như không nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong thoáng chốc của anh chàng.

Cô nàng nhoẻn miệng cười, lại hỏi:

“Thế vé tàu thì sao?? Chắc là không trùng hợp đến mức anh cũng xuống thị trấn A đâu nhỉ? Nếu cần thì để tôi làm việc với anh soát vé cho.”

Điền Quý nghĩ bụng:

“Cô nàng này đang thử mình đây mà.”

Kế bèn hắng giọng, bảo:

“Đúng là tôi không xuống ở thị trấn A, mà đi quá chỗ đấy thêm một tiếng cơ. Thành ra xuống sớm cũng không sao, thiệt tôi thôi.”

Phượng Ngân như chỉ chờ có vậy, bèn tủm tỉm cười, hỏi:



“Thế anh cho tôi xem vé tàu được không?”

Anh chàng nghe thế, giật nảy người lên, mặt lấm la lấm lét:

“Cái vé tàu thôi, có gì mà phải xem?”

“Tôi tò mò thôi mà. Một cái vé tàu cũng chẳng có thông tin gì bí mật, anh thích thì tôi đưa cái của tôi cho anh xem cũng được. Hay anh chột dạ?”

Phượng Ngân nghiêng đầu, ánh nhìn của cô nàng như một ngọn thương muốn xuyên thủng tất cả những lời dối trá.

Điền Quý biết cô nàng hỏi bẫy để thử mình, lúc này mới mó tay vào túi quần, lấy tấm vé đã được bấm lỗ ra, đưa cho cô nàng xem.

Phần điểm đến đúng thật ghi “tỉnh D”, là bến thứ ba sau thị trấn A, hai nơi cách nhau đến mấy trăm cây số.

Phượng Ngân càng nhìn càng không hiểu...

Phản ứng của Điền Quý lúc trước và sau không hề ăn khớp nhau.

Cô nàng luyện võ từ bé, rất tự tin vào cặp mắt mình, có thể dám chắc là đã không nhìn nhầm. Ban nãy lúc nhắc đến “tỉnh A” anh chàng chắc chắn đã mất tự nhiên, giống như không ngờ đó chính là điểm đến của Phượng Ngân vậy.

Vé tàu có thể làm giả. Tuy cô nàng không rõ Điền Quý làm cách nào để tráo đổi được nội dung trên vé trước bao nhiêu cặp mắt nhìn soi mói trong toa tàu này, nhưng không lấy gì đảm bảo anh chàng không thể cả. Nhưng... điều đó không quan trọng. Nội dung trên vé có thể làm giả, thái độ lúc bị hỏi đến có thể là diễn kịch, chỉ có phản ứng một cách vô thức là chân thật nhất.

Trong bụng đầy nghi vấn, nhưng ngoài mặt Phượng Ngân vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ đưa trả tờ vé tàu cho Điền Quý, đoạn nói:

“Thế thì chắc không cần ai giúp rồi.”

Anh chàng cười cười, bảo:

“Thế thì tôi ghi nợ lần này. Sau này nếu như gặp chuyện, mong cô ra tay giúp cho.”

Phượng Ngân nhún vai, đáp:

“Mặt anh dày thế này mà râu vẫn mọc ra được nhỉ.”

“Ra ngoài lang bạt, mặt dày tí cho phúc hậu.”

Đoàn tàu đi đến tỉnh A, cách thị trấn hai người cần đến năm mươi mấy cây số thì phải dừng lại vì trục trặc kỹ thuật. Bác lái nói loa bảo mọi người xuống ga đi lại ăn uống chừng hai ba tiếng gì đó là xong, Điền Quý thấy cũng sắp đến giờ cơm, bèn rủ Phượng Ngân xuống tàu vào đại một quán cơm nào đấy, vừa lấp đầy cái bụng vừa nói chuyện gϊếŧ thì giờ. Cô nàng thấy đây là cơ hội tốt để dò la thêm tin tức, cũng như thử Điền Quý thêm, bèn nhận lời ngay.

Tỉnh A cũng không sầm uất gì, người lại qua ít, hàng quán cũng chẳng có mấy. Nếu không phải tàu của hai người dừng lại vì trục trặc thì khéo người ta tưởng đây là nhà ga bỏ không. Hai người vừa xuống tàu đã thấy có hai lão trung niên ngồi ghế ở hàng thứ bảy, giở chân gà mở bia ra nhậu với nhau ngay tại chỗ. Điền Quý thấy vậy bèn chạy đến, cười hề hề:

“Chào hai bác. Hai bác đi đâu mà có cả bia cả đồ nhắm thế này?”

Hai người kia nhìn nhau, rồi hỏi:

“Mới đi tàu này một lần đầu tiên đúng không?”

Anh chàng gật đầu.

Lão ngồi bên trái bèn bảo:

“Chả trách chú bỡ ngỡ, chứ cái loại đi thường xuyên như bọn tôi đây thì quen rồi. Do chuyên nghiệp cả đấy chú ạ.”

“Thế tức là cái tàu này hay gặp vấn đề ở ga này lắm hả hai bác??”

“Lần nào cũng bị cậu ạ...”

Một lão nói xong, đưa lon bia lên cụng với lão còn lại, rồi tiếp:

“Chả biết tàu bị làm sao, chỉ thấy mấy cậu nhân viên bên nhà ga cứ xuống bến này là lại loay hoa loay hoay với nhau. Hễ ông nào mặt tái mét như đít nhái thì đích thị là người mới.”

“Ông xem lại mình đi. Mấy lần ớn người lạnh sống lưng, hơn đếch gì bọn nó??”

Nói đến đây, hai người đều cười vang, ra chiều khoái trá ghê lắm.

Phượng Ngân đứng ngoài nghe, bỗng dưng muốn nói đùa, bèn bảo:

“Thế sao hai bác không hỏi thẳng nhân viên? Biết đâu nhà ga này lại có ma.”

Hai người đàn ông bèn bật cười lên, nói:

“Ma thì ở đâu mà chả có hả cô?”

“Như chúng tôi đây chẳng hạn.”

Một cơn gió thoảng qua, và đôi chân của hai người đàn ông trung niên bắt đầu tan biến.