Chương 33: Trẫm cưỡиɠ ɠiαи côn ŧᏂịŧ của ngươi

Hút đầu v* đang sưng to của bệ hạ, hương vị sữa ngọt ngào ấm áp tiến vào miệng Lạc Ảnh, sữa bị y nuốt vào khiến đầu bên này nhanh chống sạch sẽ. Y vươn đầu lưỡi liếʍ chút sữa cuối cùng, mới chuyển sang bên còn lại của Thiệu Duẫn Kỳ bắt đầu hút.

Dòng sữa từ ngực trào ra được nam nhân vừa hút vừa liếʍ, khiến đầu v* hắn trở nên cứng thẳng, cảm giác nói không nên lời từ ngực truyền khắp tứ chi, cả người cũng dần nóng lên, đặc biệt là hai cái tao huyệt dưới thân, nhiệt liệt phình to, còn muốn giật nảy. Tuy rằng lúc sinh con thuận lợi, nhưng dưới thân vẫn còn bị thương, cho nên phải ở cữ suốt một tháng, cho nên Lạc Ảnh ngoài đùa giỡn đầu v*, cũng không dám thật sự làʍ t̠ìиɦ.

Du͙© vọиɠ chồng chất hoàn toàn bùng nổ, Thiệu Duẫn Kỳ ôm chặt cái đầu trước ngực hắn, hai chân tự động quấn quanh thắt lưng y, giao nhau phía sau, mông nhỏ cọ cọ Lạc Ảnh, thoải mái nói mớ: “A… Ưm… Thật thoải mái… Tiểu Lạc tử… Sờ phía dưới cho ta… Tao huyệt ngứa quá…”

Lạc Ảnh đang uống sữa thuộc về con mình bớt thời giờ ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình không thỏa mãn của bệ hạ, cho dù bản thân cũng rất khó chịu, nhưng vẫn từ chối hắn: “Bệ hạ, người ngươi còn chưa khỏe đâu, bây giờ còn chưa được!”

Dâʍ ɖu͙© trong thân thể bị kí©h thí©ɧ, hoàng đế bệ hạ đã nhịn không nổi sao còn quan tâm y, hai chân dùng sức, xoay người đem người kia đặt dưới thân, hai tiểu huyệt ngứa ngáy dùng sức một trước một sau cọ xát, bởi vì động tác xoay người mà đầu v* đã rời khỏi miệng Lạc Ảnh lại lần nữa chui vào, “Ưm a… Nóng quá… Cẩu nô tài… Chỗ này của ngươi đã cứng như vậy… Ưm… Còn nói không được… A… Lại dùng sức… Ô… Phía dưới của trẫm sớm đã tốt rồi…”

Hai tay bị hoàng đế bệ hạ nắm chặt không thể động đậy, Lạc Ảnh lại không giãy dụa, khıêυ khí©h nhìn người đang dùng hạ thân cọ cọ người hắn: “Bê hạ đây là muốn cưỡng ép sao?”

hoa huy*t dần dần chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, thẩm thấu qua dưới thân tiểu thái giám, hình dạng vật to lớn kia từ y phục ngày càng hiện rõ, làm cho hoa huy*t cảm nhận được nhiệt độ cực nóng kia, hoa môi đã muốn tốc chiến, khép mở như chim non đòi được cha mẹ uy đồ ăn. Chán ghét y phục trên người, tay Thiệu Duẫn Kỳ lôi kéo, y phục trên người cả hai nhanh chóng bị xé rơi tá lả trên mặt đất.

Trừng mắt cảnh cáo nhìn Lạc Ảnh không cho y lộn xộn, tay cầm cự long đang nhếch lên kia, ra sức tuốt vỏ, “Ô… Bảo bối của ngươi thật lớn, trẫm đêm nay chính là muốn dùng huyệt cưỡиɠ ɠiαи đại nhục bổng của ngươi, để nó khóc trong huyệt của trẫm, a… Nóng quá thô quá…”

Độ ấm trong tay ngày càng cap, Thiệu Duẫn Kỳ nhiệt huyết sôi trào, hoa huy*t mẫn cảm giàn giụa chảy nước, tích tách chảy xuống chăn, thật sự ngứa không chịu nổi, hắn nâng người trực tiếp ngồi lên mặt Lạc Ảnh, đem tiểu huyệt để bên mép miệng y, ra lệnh nói: “Hừ… Nhìn thử xem huyệt của ta có hỏng chưa… A… Liếʍ cho trẫm… A…”

Lạc Ảnh hai tay ôm lấy đùi hắn, cẩn thận nhìn miệng huyệt đỏ bừng trước mặt, phía trước nhỏ hẹp trơn mềm, hoa môi cũng âʍ ѵậŧ đều chảy nước, ngay cả cúc huyệt phía sau cũng tự chảy ra chất lỏng dính dáp, nhuộm dần miệng huyệt mềm mại, xem chỗ kia thật sự khỏi hẳn rồi, Lạc Ảnh mới tiếp cận, hôn lên hoa tao huyệt đang chảy nước kia.

Hai tay vòng quanh đùi Thiệu Duẫn Kỳ dùng sức đem chỗ kia mở ra, hoa huy*t chảy nước ào ào xuống dưới bị hắn nhẹ nhàng liếʍ hút tất cả vào trong bụng.

“Ưm a… Ô… Lớn quá… Tiểu Lạc tử… Liếʍ bên trong nữa… Ưm a… Tao huyệt phía sau cũng muốn liếʍ… Húp sạch tao thủy đi… Ô… Liếʍ bên trong huyệt đi…”

Hoàng đế bệ hạ sau khi sinh xong hài tử tuy rằng cơ thể có chút mềm mại, nhưng dáng người vẫn không thay đổi gì, hoa huy*t bên trong trở nên mơn mởn, lúc chảy nước hình như còn mang theo mùi sữa, Lạc Ảnh lúc bị hoàng đế bệ hạ cưỡi trên người, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là — biết điểm dừng! Dù sao chỉ mới sinh hài nhi ra chưa được một tháng, còn chưa khôi phục hoàn toàn!

Đến khi bệ hạ tận hứng đã là canh ba, Thiệu Duẫn Kỳ cuối cùng cái gì cũng bắn không được, long căn bắn tới phát đau, mới không tiếp tục cầu hoan, hoàn toàn đem hàng tồn kho mấy ngày nay của Lạc Ảnh ép ra sạch sẽ.

Lạc Ảnh cẩn thận giúp bệ hạ ngủ say, ngồi ở bên giường nhìn dung nhan đang ngủ của hắn, một lát sau, hắn mới trở về tiểu viện của mình thay hắc y, do dự mãi, vẫn là đem phong thư chuẩn bị tốt đặt dưới ấm trà, thân hình chợt lóe, biến mất trong phòng!

Sớm đã có người trong cung chờ y liên hệ, thấy y đã đến liền chuẩn bị rời cung, Lạc Ảnh giơ tay ý bảo bọn họ ân tâm bình tĩnh chớ nóng nảy: “Đợi ta tới nơi kia xong liền cùng các ngươi tụ họp!”

“Đại công tử!” Mấy người muốn ngăn cản y, nhưng chuyện Lạc Ảnh đã quyết sao có thể từ bỏ, không đợi bọn họ nói xong liền nhảy ra, biến mất trong tầm nhìn, đi về tẩm cung của thái hậu.

Tiểu hoàng tử ngủ rất yên lặng, có thể ngủ tới khi trời hừng đông, cũng không thích khóc nháo, cực kỳ lanh lợi. Lạc Ảnh đứng bên giường nhìn nó, nhịn không được trên khuôn mặt nhỏ nhắn hôn một cái, sau đó tiểu tử kia liền không do dự mở mắt, như ngửi được mùi quen thuộc, lập tức cười rộ, hai cánh tay ngắn ngủn đòi ôm, Lạc Ảnh cẩn thận ôm tiểu tử kia vào trong lòng, nhỏ giọng nói chuyện cùng tiểu tử ngây thơ kia: “Cục cưng, phụ thân tạm thời phải rời khỏi một khoảng thời gian, con phải ngoan ngoãn ở bên cạnh phụ hoàng, giúp phụ thân chăm sóc hắn thật tốt, để hắn không cáu kỉnh, có được không?”