Chương 7: Giao tranh cùng "Lòng kiêu hãnh" (2)

Rosered dẫn Vile vào trong dinh thự. Đây không phải HQ mà là nhà riêng của cô, tuy cũng to không kém nhưng không đến mức bề thế đồ sộ một cách dư thừa, và lại càng không mang âm hưởng cõi chết như nhà chính. Chung quy cũng tại thằng cha Quỷ vương, sở thích đâu mà quái dị...

Hắn ra sân sau trước để rửa chân rồi mới dám bước vào.

Cánh cửa gỗ dày gần 10cm vừa mở, không gian tối om bên trong lập tức bừng lên một thứ ánh sáng hoàng kim đến mức hắn phải sững người. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy nơi nào sang trọng đến thế!

Nội thất phảng phất hai màu vàng và nâu, thể hiện sở thích của chủ nhân ngôi nhà này là tiện nghi và ấm cúng. Bên tường treo những bức tranh lớn vẽ cảnh thiên nhiên, chủ yếu là rừng núi, biển cả,... vào ban sớm. Sảnh chính có khoảng sáu cửa sổ, ban ngày để mở nhưng buổi tối khép hờ, vừa thoáng vừa có mùi hoa ngoài vườn tỏa vào, rất dễ chịu. Trung tâm căn phòng lát đá trắng màu vỏ sò, xếp thành vòng tròn, tỏa ra ngoài lát bằng gỗ, dần dần sẫm màu hơn. Trần không quá cao, ước chừng 3m, treo đèn chùm tỏa ánh sáng trắng, toát lên một không gian sang trọng và thoải mái.

Nếu từ lúc chết đến giờ Vile chỉ rung động đúng một lần, thì đây cũng là lần đầu tiên hắn phải choáng ngợp vì một căn nhà.

-Nè, nè, cậu không định đi đâu nữa hả?

Rosered thấy Vile đơ người ra, đôi mắt lờ đờ đảo qua đảo lại... ngắm cái nhà (chứ không phải chủ nhân của nó :)) bèn tức giận lôi hắn về thực tại. Vẻ mặt cô lúc này dễ thương thật a, hắn không muốn cũng phải mỉm cười.

-Còn cười cái gì! Mau đi tắm rồi thay quần áo đi!

Lẽ thường mà ai muốn ra lệnh cho hắn như vậy, chắc hắn đá cho bay hàm, nhưng với Rosered thì hắn chỉ cười cùng cục trong cổ rồi lặng lẽ làm theo. Mà cũng có thể hắn đang âm mưu làm cái gì đấy đêm nay.

---------------15 phút sau

Vile rời khỏi nhà tắm với một bộ đồ quản gia, vì nhà hết quần áo mà cái áo mặc lúc nãy thì nó ngấm nhiều máu quá đến nỗi cứng cả vào rồi, ước tính có Omomatic hay Tide thì cũng vô dụng. Họa chăng lấy súng cối mà vò thì chắc được, nên hắn đành ngậm ngùi chia tay nùi giẻ thân yêu mà khoác lên mình đồng phục đầy tớ.

"Công nhận cũng khá hợp..."

-Wa, cậu xong rồi đấy hả?

-Ừ, tớ...

"Chuẩn bị về đây", hắn định nói thế nhưng lưỡi cứng điêu cả vào. "Súc sinh! Dễ thương "tóa!"", hắn chửi thầm trong đầu khi ra ngoài và gặp Rosered đang ngồi ở ghế sofa. Cô mặc một bộ váy ngắn, trang trí đơn giản, nhưng quan trọng nó làm nổi bật lên màu da nõn nà và những đường cong tuyệt hảo trên cơ thể cô. Vile cảm thấy mặt mũi nóng bừng, bao nhiêu kế hoạch nghiên cứu Quỷ vương đêm nay thế là đi tong hết cả, hắn chỉ muốn ngồi đây ngắm Rosered thôi.

-Lại nhìn gì đấy?

Cô cảm thấy một cơn bất an chạy dọc sống lưng khi Vile trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tiền án ấy, bất giác nhìn qua nhìn lại xem quần áo mình mặc có rách chỗ nào không...

Nhưng điều ấy là không thể, với cả cũng không lo, Vile đã tự vận động toàn bộ động cơ trong cơ thể như một hình thức làm cho bản thân tỉnh táo. Rồi xong, bây giờ hắn có thể vênh mặt lên "Gái đẹp tao cũng chả sợ" vì bản thân vừa trở nên hoàn toàn vô cảm.

-Gì đâu, đang hỏi là...

-À mà phải, sao cậu lại bị bọn họ truy sát thế?

"Cứ ngắt lời người khác mãi thôi", Vile thở dài. Nhưng hắn vẫn đáp lại cho qua:

-Ai biết, tự dưng tớ bị đuổi gϊếŧ thì phải phản ứng thôi.

-"Tự nhiên"? Sao lại thế được?

-Ai mà biết! Tớ đang định đi điều tra đây.

Rosered ngồi suy nghĩ một lúc. Cũng mới đây thôi... "cậu ta" vừa thông báo cho cô về sự tồn tại của Kiêu ngạo Quỷ vương Yusupoff và yêu cầu cô bảo vệ Vile. Nhưng điều ấy có vẻ không còn cần thiết vì cô đã thấy hắn đồ sát không dưới năm chục quỷ nhân. Bây giờ cô mới lờ mờ đoán ra, có lẽ Vile cũng là cá thể đột biến, như cô, nên sức mạnh của hắn mới tăng lên như vậy.

Về phần Vile, hắn vẫn cùi như thế thôi, nói thẳng ra thì không thể nào mạnh hơn hay trở nên đột biến được, vì sự trao đổi chất của hắn đã ngừng, cơ thể không còn sống. Hắn còn ý thức và vận động được chỉ bởi vì cái bóng của hắn nắm giữ một nguồn năng lượng khủng khϊếp có thể khống chế cả quy luật sinh lão bệnh tử.

Nhưng những nội tình uẩn khúc đó, Rosered không thể nào biết được, chính bản thân Vile cũng không. Nên khả năng duy nhất hợp lí bây giờ là: Vile có năng lực hấp thụ sức mạnh của các Quỷ vương.

Và cô cũng nghĩ thêm, rằng một thằng chân đất mắt toét, người thân chẳng có mà bạn bè cũng không (ngoại trừ Constan là chỗ bạn nghèo, nhưng cái đó không tính :D) như Vile, gia sản chẳng có gì ngoài một cái nhà tồi tàn và khả năng đột nhập thư viện siêu hạng, hắn chưa chắc đã biết được về sức mạnh mà mình nắm giữ. Vậy cô cũng nên nói cho hắn, để tránh phiền phức về sau.

-Chuyện cậu tại sao có thể gϊếŧ được tất cả bọn họ, tớ nghĩ là tớ biết...

Vile lập tức lắng nghe, hắn tưởng cô biết lí do hắn rơi vào trạng thái cuồng sát điên loạn. Nhưng, chính xác, đời éo như manga...

-Cậu biết chuyện về các Quỷ vương không?

-Có. -Hắn đáp một cách vội vã - Gồm bảy thằng lao công sống ở bảy cái chuồng chó, chuyên đi dọn rác ở thế giới loài người... Rồi sao, kể tiếp đi.

Rosered thoáng nhăn mặt trước cách diễn đạt của Vile.

-Thì, Trái Đất vốn chứa Quỷ vương của sự Phẫn nộ, nhưng theo một số thông tin gần đây, Quỷ vương của sự Kiêu ngạo cũng đã xuất hiện. Mà một thế giới chỉ có thể có một Quỷ vương, nên việc này có thể sẽ liên quan đến một số chuyện khó lường, có thể nhắm vào cậu.

-Nhắm vào tớ? Nhưng tớ đã làm gì?

-Linh cảm thôi. Nam chính của mấy bộ fantasy thường có hoàn cảnh như cậu.

-... *cạn mẹ lời*

-Vậy nên, không lâu nữa, có khả năng cậu sẽ còn bị truy lùng gắt gao hơn trước kia... Sao vậy?

Đang nói, Vile giơ một ngón tay ra hiệu: Stop!

-Điều đó không quan trọng. Cậu đang bảo nguyên nhân tớ bị điên kia.

-Nguyên nhân cậu bị điên?

Rosered khó hiểu hỏi lại. Một thằng học sinh xuất sắc, IQ 183, đã chết vài ngày trước, vẫn còn bị điên được sao? Thú vị nhỉ.

-Không phải à? Tớ vốn đủ sức đập tan cả cái thành phố này nếu thích, nhưng tớ không bao giờ dám ra tay tàn ác như vậy. Chắc chắn có điều gì không ổn...

Mắt Vile chợt lóe lên một ánh sáng tím nguy hiểm.

-Nhất là trong bóng tối.

Hắn vụt biến mất khỏi tầm nhìn của Rosered. Cô ngạc nhiên một lúc, bất ngờ "uỳnh" một tiếng vang dội, từ bức tường phía sau phóng ra một cái xác mất đầu đang lao đi như tên lửa. Cô vội đứng bật dậy, quay lại nhìn: Dưới chân Vile ngập tràn máu tươi và gần 20 cái xác nằm lăn lóc.

-Chuyện này...

Cô không thể ngăn nổi bản thân đưa tay bịt mũi và miệng một cách vô thức. Thiếu niên trước mặt cô là cái loại gì đây, xuất thủ không hề nương tay, di chuyển như một bóng ma, gϊếŧ cả tá người mà khuôn mặt không mảy may biến sắc! Chuyện này đích thực là không có khả năng!

-Vile, cậu...

Hắn im lặng, từ từ nhìn lên với đôi mắt ngập tràn bóng tối. Rosered không dám nói gì. Đôi mắt kia không còn là của con người, nó là đôi mắt của một sinh vật còn hơn cả quỷ. Đó là cái nhìn của một kẻ sẵn sàng gϊếŧ chết bất kì ai cản đường.

-Rosered...

Những lời nói trầm thấp vang ra trong họng hắn một cách ngắt quãng. Bàn tay phải của hắn, vẫn đang nắm một cái sọ bị bóp long cả tròng mắt, cố gắng siết lại để giữ bình tĩnh. Nhịp thở cót két của hắn vang lên khó nhọc, như thể lấy tất cả hơi sức còn lại, hắn rên lên:

-Cứu... tớ...

Và rồi bóng tối từ đôi mắt lan ra, nuốt chửng cả cơ thể hắn trong một màn sương đen quỷ mị...

---------------------

-Rosered! Rosered! Tỉnh lại đi!

-Ka... Kaspakov...? Chủ nhân?

Cô khó nhọc mở mắt. Quỳ bên cạnh cô là Quỷ vương của sự Phẫn nộ, Kaspakov. Sực nhớ chuyện lúc trước, lo sợ "cậu ta" vừa làm gì Vile, cô vội hỏi:

-Vile đâu?

-Hả?... À... Ta có thấy cậu ta đâu?

-Sao lại không?...

Cô cố ngồi dậy, nhưng "rắc" một tiếng, cô ngã ngược lại sàn đá cứng nhắc. Lấy lại một chút lí trí, Rosered nhớ ra, lúc Vile bị bóng tối xâm chiếm, một làn khỏi đen đã xông vào người cô và đánh cô ngất xỉu.

-Bây giờ là mấy giờ?

-Hừm, để xem... 2 giờ sáng. Xem bãi chiến trường này, không phải ngươi với cậu ta vừa đòi quà chia tay đấy chứ hả?

"Cậu ta" nhếch mép một cách tinh nghịch.

-Không... Có chuyện rồi! Chuyện lớn là khác!

-Làm sao?

-Hắc ám bao phủ! Chiêu thức này...

Kaspakov vội lấy tay bịt miệng Rosered, trừng mắt:

-Không được nói bừa!

-Ta không nói bừa! Mắt cậu ta đã tỏa ra bóng tối, và nó đã bọc kín cơ thể cậu ta! Không thể sai!

"Cậu ta" ngồi lặng một lúc. Thực sự, quanh đây đầy xác quỷ nhân bị đập vỡ vụn hết sức tàn nhẫn, Rosered chắc hẳn không đủ gan để làm việc này, vậy thì chỉ có thể là người khác. Mà người khác đây là ai?

-Còn vệ sĩ nào của ngươi quanh đây không?

-Từ sau 12 giờ, tất cả đều phải ra về.

Rosered lắc lắc mái tóc, nói thêm:

-Ta chắc chắn tối qua chỉ có Vile!

Kaspakov mặt mũi khó coi tới cực điểm. Nếu bây giờ mà có kẻ nào làm "cậu ta" ngắt dòng suy luận này, hắn chắc chắn sẽ bị băm thành thịt vụn.

Nhận lấy ánh mắt ấy, Rosered cố gắng lánh đi để xem thương chấn có nặng không, rồi cố ngồi dậy. Lúc này, Quỷ vương bắt đầu lên tiếng:

-Nghe đây, Rosered, chuyện đi quá xa so với dự tính của ta rồi. Bọn quỷ nhân này chỉ có thể là của Yusupoff, nhưng hắn sẽ chưa ra mặt vội, vì còn có kẻ phải dè chừng cơn thịnh nộ của ta.

Cô lặng yên lắng nghe.

-Nhưng chuyện hôm nay thế này kể đã là quá đủ. Quỷ nhân Thượng cổ đã thức tỉnh rồi, và thế giới này sẽ không còn được yên ổn lâu đâu. Yusupoff sẽ sớm ra tay. Vì vậy, ta trao lại cho ngươi cái này...

Kaspakov nói, hai tay giơ ra trước, vẽ mấy hình thù lên không khí, tạo thành một ma trận đỏ đọc ma quỷ. Vài giây sau, từ bên trong rơi ra một viên kim cương màu đỏ.

-Đây là Ngọc Huyết Thệ, thứ khế ước duy nhất kìm hãm được bóng tối, ngươi hãy luôn đeo nó bên mình mỗi khi đi bên cạnh cậu ta, và phải luôn bắt cậu ta ở cạnh ngươi vào ban đêm.

Rosered nuốt nước bọt một cách căng thẳng.

-Chuyện này nghe có vẻ khó chịu với ngươi, nhưng cậu ta cũng sẽ biết mình nên làm gì. Đêm nay "Ác quỷ" đã được giải phóng, đành phải mặc cho nó hoành hành, còn từ giờ trở đi, chuyện này không được lặp lại một lần nữa. Nếu Quỷ nhân Thượng cổ còn lại không tới kịp, ta e toàn bộ Bảy Thế Giới sẽ bị bóng tối tiêu diệt hoàn toàn. Mà sau cùng, sự an toàn của ngươi vẫn là trên hết, trong trường hợp bất khả kháng vẫn có thể nhờ cha ngươi. Về điều này, ta không cho là ngươi muốn, nên hãy làm cho tốt.

Cô gật đầu. Kaspakov lập tức rời đi, để lại trong không khí một vết sáng đỏ...

-Vậy là... "Ác quỷ" đã được giải phóng thật sao...

Cô buồn bã đứng dậy. Đống xác chết kia cô không muốn thu dọn, vì cô biết nó đã được ai đυ.ng vào rồi. Nếu hắn đến đây lúc này, chắc chắn sẽ có chuyện không hay...

-Aye aye, Rosered, tỉnh rồi à? Làm bát phở bò cho ấm bụng không?

Bất chợt một thằng phởn tóc trắng mắt tím bước vào, hai tay bưng hai tô phở to đùng, cười nhe hết hai hàm răng như một con khỉ.

Cô bất giác mỉm cười. Ác quỷ thì sao, bóng tối nuốt chửng thì sao, sau cùng hắn vẫn khống chế được, đơn giản vì hắn là một thằng vô tâm, không còn thứ gì có thể làm đen tối trái tim hắn.

--------------------

*Đôi lời tác giả: Chậc! Đề mục chẳng ăn nhập nội dung gì cả! Thôi xin lỗi anh em nhé :D*