Chương 2: Nhất kiếm nam hạ (hạ)
Lâm Tông Khả khóe miệng run rẩy, nhìn thấy tiểu sư đệ ngốc nghếch đang cố làm ra vẻ ta đây hiểu hết mà nổi trận lôi đình. Cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm khiến cho cơ thể trong phút chốc cứng đờ, không thể động .
Tiểu Đạc Đầu lại hướng về phía Lâm bá, nói với giọng rõ ràng là đang rất ấm ức: “Phụ thân nói bọn họ tới đây ăn quỵt không trả tiền, ta vì cớ gì lại không được ăn chứ? Còn nữa, bọn chúng nhờ cậy phụ thân ta mà không biết xấu hổ hay sao?”
Một số người nhịn không được liền bật cười khanh khách. Nhưng đa phần tất cả những người ở đây, kể cả Lâm Tông Khả đều cảm thấy rất bẽ mặt.
Lúc ấy Nam Tống cùng Kim quốc phân chia, chiến tranh liên miên, chuyện tranh quyền đoạt vị của triều đình cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến giới giang hồ. Không ít cao thủ Nam Tống vì lòng yêu nước sâu sắc mà gia nhập nghĩa quân, cùng chống lại Kim quốc đang lộng hành ở phương bắc. Bởi vậy Giang Nam nhân sĩ cũng có thể xem là những người đã lập vô số công lao hạng mã. Lâm Ẩn Tự Tuệ Thâm phương trượng cùng bang chủ Cái Bang Hồng Đào, có thể xem là hai trong số các đại cao thủ đứng đầu võ lâm. Nhưng nếu đem đi so sánh với kẻ từ lâu đã thoái ẩn giang hồ, Lưu Thế Nghĩa thì còn phải kém hơn nhiều phần.
Lần này Đàn Hạo Thanh nam hạ, khiêu chiến các Tống quốc đại cao thủ, thân phận hắn lại là Kim quốc bối tử, họ Đàn lại gần gũi với họ Hoàng Nhan, đều cùng là vương gia vọng tộc, bao năm qua có biết bao nhiêu hoàng hậu, quan lớn xuất thân từ hai dòng họ danh giá này. Mà Hoàng Nhan Lượng, hoàng đế Kim quốc lại là người có dã tâm bừng bừng, luôn nuôi chí thu phục Giang Nam. Theo tình hình hiện nay mà suy đoán, Đàn Hạo Thanh lần này ngoài mặt khiêu chiến với Nam Tống võ lâm nhưng bên trong có lẽ là tự mình thăm dò, âm thầm chuẩn bị kế sách. Trước tiên là giương oai chốn giang hồ, sau là dụng quân nam phạt.
Bởi vậy, Đàn Hạo Thanh lần này khiêu chiến cao thủ Tống quốc không còn là chuyện của giang hồ mà đã trở thành một đại sự, liên quan đến an nguy của quốc gia. Do đó, đối với chuyện này, Nam Tống nhân sĩ đã không còn đường thối lui.
Chính là, nghe nói năm đó quân Kim gϊếŧ người cướp của, vơ vé sạch các bí tịch võ công được cất giấu trong hoàng cung Bắc Tống. Trong đó lợi hại nhất chính là Huyệt Đạo Đồng Nhân Hòa Thủy Tinh Đăng bí kíp. Đàn Hạo Thanh bất quá tuổi nhỏ mà võ công thâm hậu, quét ngang phương bắc võ lâm, chắc hẳn đã được luyện qua tuyệt thế võ công đã thất truyền từ lâu này!
Tuệ Thâm phương trượng cùng Hồng Đào bang chủ trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy được mình không có cách nào có thể đối phó với người này. Cuối cùng bọn họ quyết định nhờ Lâm Tông Khả làm người dẫn đường, thỉnh Lưu Thế Nghĩa nhiều năm thoái ẩn ra tay cứu giúp. Nhưng họ làm sao có thể ngờ tới chuyện gặp được con của hắn, Tiểu Đạc Đầu, và gây ra tình cảnh ‘trái ngang’ như bây giờ.
Lưu Thế Nghĩa thoái ẩn đã lâu, tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu nhúng tay vào chuyện giang hồ. Nhưng Lâm Tông Khả vẫn đinh ninh cho rằng, việc này liên quan đến sự tự tôn dân tộc, vô cùng nghiêm trọng, sư phụ hắn nhất định sẽ không khoanh tay làm ngơ, nên mới tràn đầy tự tin mà dẫn dắt quần hùng trở lại Lạc Mai sơn trang. Ai ngờ tiểu sư đệ ngu ngốc lại phun ra những lời nhục mạ tất cả mọi người, trong đó có cả hắn nữa. Điều này khiến Lâm Tông Khả thật rất tức giận.
Hắn vừa vội vừa tức, oán hận trừng mắt nhìn về phía Tiểu Đạc Đầu. Tiểu tử kia dù có vô năng, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn dữ dội của sư huynh liền hiểu ý, cúi mặt xuống mà gào khóc to lên y hệt một tiểu hài tử. Lâm Tông Khả ngạc nhiên, trong lòng hơi hơi áy náy. Hắn nhớ rõ lúc còn thiếu niên thường hay nô đùa cùng sư đệ, tiểu hài tử so với hắn dù sao cũng có tình thâm thủ túc. Tiểu Đạc Đầu tuy rằng khờ dại nhưng vẫn rất đáng yêu, là kẻ mà Lâm Tông Khả không nỡ xa rời nhất.
Bên cạnh là Mạnh Tuyết Quyên, nhìn thấy tên tiểu tử ngồi khóc nỉ non, cầm lòng không đặng bèn đứng dậy đi tới, lấy khăn tay ra, giúp Tiểu Đạc Đầu lau đi nước mắt trên mặt. Lau xong cho hắn, khăn tay không biết tự lúc nào đã biến thành giẻ lau, mặt mũi Tiểu Đạc Đầu cũng sáng sủa ra không ít. Mọi người ngưng thần nhìn lại, quan sát thấy làn da trắng trong như tuyết, ngũ quan tinh xảo, đây đích thực là một thiếu niên xinh đẹp. Nhưng so với Lưu Thế Nghĩa dung mạo bình thường thì tiểu tử này lại khác xa. Có thể dưỡng ra được một đứa nhỏ đẹp đẽ như vậy, Lưu phu nhân ắt phải là một tuyệt đại mỹ nhân. Tưởng tượng ra dáng vẻ yêu kiều của nàng, không ít kẻ tự nhiên trở nên ngơ ngẩn.
Bang chủ Cái Bang Hồng Đào lẳng lặng nhìn tiểu tử hồi lâu, bỗng nhiên cả kinh nói: “Đứa nhỏ này bộ dạng dường như giống một người…” Hắn muốn nói ra, nhưng nghĩ lại chuyện xảy ra năm xưa nên đành ngậm miệng…
Đương lúc này, một người trung niên vận cẩm bào đột nhiên xuất hiện ở ngưỡng cửa. Hai mắt hắn sáng ngời, rất có thần, khuôn mặt gầy và dài như mặt ngựa, nhưng hành động lại thanh tao, khí độ bất phàm, thật không hổ danh là Lạc Mai trang chủ Lưu Thế Nghĩa.
Trong không gian truyền đến tiếng cười nhạo. Nguyên lai là có một số kẻ chưa từng diện kiến Lưu Thế Nghĩa, vì vậy mà đem so gương mặt quá đỗi bình thường của hắn với nét đẹp như hoa như ngọc của Tiểu Đạc Đầu, không kiềm nén nổi mà cười thành tiếng.
Lưu Thế Nghĩa ho khan một tiếng, áp chế bốn phương, nói: “Các vị đường xa mệt nhọc, Lạc Mai sơn trang lại không tiếp đãi chu toàn, thỉnh xin chư vị thứ tội…”
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, đôi mắt đột nhiên dừng lại ở đứa con đầu óc đơn giản đang ngồi bên cạnh Mạnh Tuyết Quyên, bỗng nhiên biến sắc, lập tức đi đến chổ tiểu hài nhi, mắng: “Ai cho ngươi ra đây?”
Tiểu Đạc Đầu rất sợ cha hắn, vì vậy liền rụt cổ, thấp giọng trả lời: “Ta tìm sư huynh để ăn thịt.”
Lưu Thế Nghĩa nhìn gương mặt được lau chùi sạch sẽ của đứa con thì lại thêm phẫn nộ, quát: “Lâm bá, mang thiếu gia đi chỗ khác!” Hắn nắm lấy vạt áo của đứa con rồi tiện tay ném thẳng ra ngoài cửa.
Bang chủ Cái Bang nhíu nhíu mày nói: “Lưu huynh, lệnh lang không rành võ nghệ, mọi chuyện hắn làm đều xuất phát từ tâm hồn ngây thơ, cớ sao lại phạt nặng như vậy?
Lưu Thế Nghĩa quay đầu lại, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Gia môn bất hạnh lại có đứa con vô dụng như vậy a.” Quản gia Lâm bá ngửi thấy mùi nguy hiểm, liền đỡ lấy cái lưng đang dán chặt xuống nền tuyết, nhanh nhanh mang hắn đi.
Lúc này Mạnh Tuyết Quyên vì để làm dịu đi không khí, bèn cười ôn nhu: “Lưu công tử tuy rằng ngây thơ khờ dại, nhưng tướng mạo thật không tầm thường. Đúng rồi, vừa rồi Hồng bang chủ nói hắn lớn lên sẽ giống một người, không biết là giống vị nào đây? Dù sao thì hắn bây giờ cũng thật sự là một tiểu mỹ nhân rồi a.”
Chỉ một thoáng, Lưu Thế Nghĩa sắc mặt biến trắng xanh, liền nhanh chóng chuyển đổi chủ đề: “Các vị hào kiệt đến Lạc Mai sơn trang là vì bàn bạc đại kế đối phó Kim cẩu Đàn Hạo Thanh. Việc này liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, không thể xem nhẹ, chư vị mau mau ngồi vào vị trí cùng nhau tìm ra sách lược. Tại hạ tuy tài đức hèn mọn cũng không dám thoái thoát trách nhiệm.”
Lâm Tông Khả nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới việc sư phụ thay đổi chủ ý nhanh như vậy nên nhanh trở nên hứng thú hơn với chuyện này. Chung quanh quần hùng cũng có cùng chung một nghi vấn, nhưng đối phó Đàn Hạo Thanh quả thật là đại sự cấp bách của Giang Nam võ lâm. Hiếm khi được Lưu Thế Nghĩa nguyện ý ra chủ trì đại cuộc, thật sự là cầu còn không được. Mọi người lập tức chau đầu vào thảo luận, nghi vấn của Mạnh Tuyết Quyên vừa đưa ra cũng nhanh chóng bị chìm vào quên lãng.
Tiểu Đạc Đầu bị phụ thân đá ra khỏi cửa, mông an vị trên mặt đất lạnh ngắt. Tiểu tuyết vừa mới qua đi, một lớp tuyết mỏng vẫn còn đang lưu lại nên cảm giác lạnh lẽo đích thực rất đáng sợ. Do Lưu Thế Nghĩa ra tay cũng không nặng nên cái đau cũng không thật nghiêm trọng, Tiểu Đạc Đầu vì thế vẫn thoải mái vốc một nắm tuyết trong tay với vẻ thích thú.
Bên trong lại bắt đầu ồn ào, một chút quan tâm hắn cũng không nhận được, duy chỉ có Lâm bá là cực lực chạy tới, đỡ hắn đứng lên, miệng không ngừng lải nhải “Thiếu gia a, ngươi không học qua võ công, nên để ý, đừng để bị nhiễm phong hàn.”
Tiểu Đạc đầu liền thắc mắc, hỏi: “Nhiễm phong hàn là cái gì? Chơi có vui không?”
Lâm bá dở khóc dở cười “Nhiễm phong hàn là…à…tóm lại, nếu ngươi bị nhiễm phong hàn, thì sẽ phải nằm trên giường, ngày ngày phải uống những chén thuốc đắng nghét. Ngươi đã thấy nó đáng sợ thế nào chưa?”
Đôi mày thanh tú của Tiểu Đạc Đầu nhăn lại: “Ta không nhiễm phong hàn mà ngày nào cũng phải uống thuốc. Vậy thì có gì khác nhau chứ?”
Lâm bá lắc đầu. Thiếu gia đầu óc bất minh, đã qua biết bao nhiêu vị danh y và không ít dược liệu quý hiếm, nhưng lại không hề khởi sắc, suy nghĩ vẫn như một đứa trẻ lên ba mà có khi lại còn kém hơn vài phần. Hắn căn bản không thể phân biệt giữa bệnh phong hàn với bệnh liên quan đến trí óc, Lâm bá cũng không biết nên nói gì, đành phải làm bộ như không nghe thấy mà lẳng lặng giúp hắn đi tới phòng bếp.
“Thịt! Thịt!”
Tiểu Đạc Đầu hiện tại đang rất phấn khởi. Hắn chỉ đơn giản là ngồi đó, được người ta lôi đi và cười lên khanh khách. Lâm bá tuổi già sức yếu nên chỉ trong chốc lát đã thở lên thở xuống đầy mệt nhọc, thuận miệng nói: “Thiếu gia a, tự ngươi đi được không? Đất chỗ này bằng phẳng, chẳng thể trượt tuyết được đâu.”
Tiểu Đạc Đầu liền thắc mắc hỏi: “Vậy làm sao mới có thể trượt tuyết được? Ác, ta nhớ ra rồi, sư huynh trước kia có mang ta lên núi trượt tuyết!”
Lâm bá trừng mắt nói: “Hắc, đó đã là chuyện của trước đây rồi. Khi đó các ngươi tình cảm tốt, hắn mới tận tâm mang ngươi lên đó du ngoạn. Hiện tại ngươi vẫn còn muốn đi, chỉ e là không thể được.”
“Nhưng vì cái gì sư huynh không quan tâm tới ta, lại còn ra tay đánh ta?”
Lâm bá sửng sốt nhìn hắn, nói “Khụ, sư huynh ngươi đang có đại sự cần giải quyết, tất nhiên không thể cùng ngươi chơi đùa.”
Tiểu Đạc Đầu trầm tự, cúi đầu không nói. Lâm bá nhìn thấy biểu hiện này của hắn thì không khỏi cảm thấy buồn cười, thiếu một chút nữa thì đã thể hiện ra bên ngoài.
Lúc cả hai vừa tới phòng bếp, người đầu bếp được dặn dò trước đó đã bày biện trên bàn đầy đủ các món ăn sơn hào hải vị, trông rất ngon lành. Tiểu Đạc Đầu vui mừng hô lên một tiếng, trong tay cầm hai chiếc đũa, thoắt cái đã trở thành một tiểu tướng quân, bắt đầu cuộc chinh phạt của mình. Trong khi miệng vẫn còn đang nhồi nhét những miếng thịt chưng thơm phức thì tay phải hắn đã nhanh gắp lấy mấy viên thịt bồ câu béo ngậy. Nhưng việc phải cầm đũa quá lâu khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, không những cổ tay bắt đầu cảm thấy không thoải mái mà ngay cả việc ăn uống cũng chậm chạp đi. Chỉ trong phút chốc, Tiểu Đạc Đầu đã quăng đôi đũa trong tay ra xa, sử dụng toàn bộ công lực dồn vào hai bàn tay. Gương mặt trắng nõn vừa được lau sạch, nháy mắt lại trở nên dơ bẩn.
Người hầu đứng bên cạnh nhịn không nổi mà bật cười. Bọn hạ nhân đáng lẽ không nên làm càn xem thường chủ nhân, nhưng người ta có câu ‘đánh chó phải nể mặt chủ’, Lưu Thế Nghĩa đối với đứa con này chẳng hề quan tâm, thời gian dài khiến cho bọn họ không còn kiêng nể gì nữa. Tuy không đến mức mạo phạm nhưng cười nhạo hành động ngờ nghệch ngốc nghếch của tiểu thiếu gia thì không phải là không có.
Tiểu Đạc Đầu thôi không ăn nữa, gương mặt đang tươi cười xụ xuống đến tội nghiệp. Hắn tuy rằng trí lực thấp kém, nhưng không phải là người gỗ vô tri vô giác, bị hạ nhân cười nhạo, sư huynh chán ghét, phụ thân lạnh nhạt, hắn tất nhiên đều có thể cảm nhận được.
Hắn cắn nhanh môi dưới, nhớ lại chuyện trước đây thường được sư huynh dắt đến hậu sơn trượt tuyết. Khi đó, thân thiết vui vẻ biết mấy, sư huynh cũng rất mực yêu thương hắn chứ không tỏ ra chán ghét như bây giờ.
Nếu hắn có thể tự mình đến hậu sơn, sư huynh có lẽ nào sẽ lại đối xử tốt với hắn không?
Tiểu Đạc Đầu càng nghĩ thì sự việc càng thêm rối rắm, phức tạp. Mỗi lần hắn tập trung suy nghĩ thì đầu lại đau nhức, và bất tỉnh ngay sau đó. Khi tỉnh dậy thì bị người ta ép uống dược, khó chịu vô cùng.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng rồi sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Bên trong đại sảnh, các Giang Nam hào kiệt cuối cùng cũng đã đi đến một quyết định cuối cùng. Đàn Hạo Thanh nam hạ, khiêu chiến với quần hùng. Nếu để hắn cứ tùy ý tiến đến sẽ khiến cho võ lâm mất đi nhiều mạng người vô ích. Nay, đích thân Lạc Mai trang chủ Lưu Thế Nghĩa đã nghĩa hiệp, vì võ lâm mà quên mình, tự nguyện đứng ra khiêu chiến với Kim cẩu Tuyết Y Hầu Đàn Hạo Thanh thì còn gì hơn nữa.
Đêm đông chí, tại Lạc Mai sơn điên sẽ xảy ra một trận chiến long trời lở đất!
Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp đại giang nam bắc, cơn sóng ở Giang Nam võ lâm cũng bùng lên dữ dội. Nhiều nhân sĩ, kiếm khách không quản ngại đường xa, lặn lội từ bốn phương tám hướng đổ về Lạc Mai sơn trang, muốn xem trận đấu có một không hai này để mở mang tầm mắt. Mà Giang Nam quần hùng cũng đã lén đưa ra quyết định, Lưu Thế Nghĩa vạn nhất chiến bại, Nam Tống lại không có một ai có đủ năng lực đánh bại đại ma đầu, lúc đó đành hợp lực của tất cả mọi người, quyết tiêu diệt yêu nghiệt. Bất quá đây là hạ sách chỉ có thể dùng trong trường hợp bất đắc dĩ, không còn đường lui.