Chương 8

“ai mà không phải là con cưng của trời”

Đến phiên tiết thực hành cơ giáp của lớp Vệ Tam, nội tâm Vệ Tam cũng kích động, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cơ giáp chiến đấu chân chín. Tuy rằng chỉ là một cơ giáp cấp B bị đào thải nhưng không thể không khiến cô phấn khích, hơn nữa sâu trong thâm tâm, Vệ Tam là một người ham hê cơ giáp.

“Đầu tiên mọi người tới nhận biết mấy bộ phận chủ yếu của cơ giáp trước nhằm thuận tiện cho thao tác sau này.” Lý Bì chỉ vào chiếc cơ giáp màu xanh xám, giới thiệu mấy bộ phận bên ngoài cơ giáp, sau đó lại mở quang não, chiếu phòng thao tác bên trong cơ giáp. “Phòng điều khiển thường do đầu nối và thao tác bằng tay khống chế và hỗ trợ lẫn nhau, điều này cũng có nghĩa là cảm giác cao hay thấp cùng tốc độ tay nhanh hay chậm là hai nhân tố quan trọng đánh giá một chiến sĩ cơ giáp độc lập.”

Mọi người nín thở nghe Lý Bì giảng giải như sợ bỏ sót chữ nào.

“......Đã nhớ kỹ hết chưa?” Sau khi Lý Bì giới thiệu xong, không biết lại chọn cái gì mà khoang cơ giáp đột nhiên mở ra, “Nói nhiều không bằng để chính các em tự mình đi trải nghiệm. Hiện tại dựa theo mã số học sinh để lần lượt đi lên, mỗi người có mười lăm phút thực hành, số 108009 đi lên trước. “

Số học sinh của bọn họ là dựa theo vị trí xếp hàng của khóa + năm khai giảng lần đầu tiên, lúc thi lại tăng số lần vào giữa dãy số, học sinh chuyển trường và tử vong không dùng đến số này nhưng những người khác vẫn duy trì mã số học sinh như cũ.

Tất cả mọi người hâm mộ nhìn số 108009 đi lên trước, song rất nhanh sau đó bọn họ đã hiểu được thao tác điều khiển cơ giáp cũng không phải là chuyện đơn giản. Mười lăm phút trôi qua, 108009 mới miễn cưỡng để cho cơ giáp bước ra một chân, lúc đi xuống thì mồ hôi đầm đìa.

“Xem như cũng được, ngay lần đầu tiên mà đã có thể cho nó cử động.” Lý Bì khen một câu.

Mọi người còn tưởng rằng Lý Bì chỉ an ủi mà thôi, kết quả học sinh lục tục đi lên, rồi người nào người nấy đi xuống đều giống như chạy nước rút hơn mười ki-lo-mét, cả người đầy mồ hôi, song hết lần này tới lần khác, hoàn toàn chẳng làm cơ giáp nhúc nhích.

Mấy chục học sinh lần lượt đi lên thực hành, từ sáng sớm đến tối, người có thể làm cho cơ giáp động một chút rất ít, mà mấy người này trên đều là mấy người đứng đầu mỗi lần kiểm tra, thường là cấp B trở lên, có khả năng xông lên cấp A.

“Số 108429 lên.” Lý Bì nhìn vào học sinh cuối cùng.

Vệ Tam tiến lên một bước, rất nhanh bò vào khoang cơ giáp.

Học sinh phía dưới lúc này đều lấy lại tinh thần, mở to hai mắt, chuẩn bị xem Vệ Tam có thể khống chế cơ giáp đến trình độ nào.

Mặc dù thành tích Vệ Tam bình thường mấy năm trước, nhưng năm ngoái là một năm biểu hiện xuất sắc, ngay cả Thái Ngô Đức lớp kế bên cũng có thể đè lên để đánh, rất khó không làm cho người ta chờ mong.

“Nghe nói lần đầu tiên Thái Ngô Đức thực hành đã có thể điều khiển cơ giáp đi một vòng ở sân thể dục.”

“Đi một vòng?! Cậu ta bi3n thái thế á?”

“Dù sao cảm giác là cấp A, nên có ưu thế về đẳng cấp trong việc điều khiển cơ giáp cấp B.”

“Vệ Tam hẳn là mạnh hơn Thái Ngô Đức.”

“Vậy chắc chắn rồi.”

......

Vệ Tam ngồi ở ghế lái, đội mũ bảo hiểm, hai bên thái dương lập tức có thể cảm nhận được dòng điện xuyên qua. Cô nhìn lướt qua bảng điều khiển trước mặt, mấy phím bấm vừa rồi được Lý Bì nói đều được cô nhớ rõ trong lòng, cô thử ấn một lần, cơ giáp ngẫu nhiên sẽ giang cánh tay hóa thành dao đâm hoặc nòng pháo.

Những động tác này cũng không có gì lạ lẫm, các bạn lúc trước đều thử một lần.

Vệ Tam nhắm mắt lại, trong đầu đang phân tích cấu tạo của cơ giáp này, có vài thứ cô không thể hiểu được.

Nếu như có thể tháo dỡ chiếc cơ giáp này thì tốt rồi.

Vệ Tam mở mắt ra trong sự tiếc nuối, sau đó thử khống chế cơ giáp đi về phía trước.

“Kìa, cử động rồi, cử động rồi.”

Học sinh tinh mắt chỉ vào một chân cơ giáp kích động nói, Vệ Tam quả nhiên xịn sò.

Lý Bì thấy thế, trên mặt lập tức mang theo nụ cười, song một giây sau, nụ cười đã cứng đờ trên mặt.

“Rầm——"

Vệ Tam cùng với cả con cơ giáp đã ngã xuống đất.

Trong sân là một mảng yên tĩnh, tất cả mọi người: “...”

Qua đi, rốt cục cũng có người lên tiếng: “Ha ha, biên độ động tác này so với tất cả mọi người lớn hơn, hẳn là rất lợi hại rồi. “

Những người khác: “...” Không cần nổ lố vậy đâu.

Lý Bì nhíu mày cưỡng chế mở buồng lái ra, thấy ngay Vệ Tam ngã ở bên trong, không có một chút động tĩnh nào.

“Vệ Tam, Vệ Tam!”

“Ơ?”

Vệ Tam mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi mình thì theo bản năng trả lời.

“Em đi ra trước.” Sắc mặt Lý Bì tối sầm đến khó coi, nhìn thấy Vệ Tam như vậy, trong lòng ông không khỏi có suy đoán không tốt.

Ông dạy nhiều học sinh như vậy, không phải chưa từng thấy qua người có cảm giác thấp nhưng tố chất thân thể mạnh mẽ, cơ mà Vệ Tam... Ông không hy vọng chuyện đó xảy ra.

Vệ Tam lơ mơ bò ra, quay đầu nhìn cơ giáp ngã xuống đất, rồi lại quay lại nói với Lý Bì: “Thầy ơi, em xin lỗi.”

“Chuyện gì xảy ra với em vậy?” Lý Bì hỏi.

Vệ Tam sờ sờ cái đầu vừa rồi đυ.ng phải, lại sờ bụng: “Hơi đói bụng. “

Hôm nay là lần đầu tiên thực hành, từ sáng sớm đến tối, tất cả mọi người đều say sưa xem thực hành, ngay cả nhà vệ sinh cũng không nỡ đi tới, chứ đừng nói gì đến đi ăn cơm.

Lý Bì: “...”

Ông hít sâu một hơi, xoay người nhìn các học sinh khác: “Đều đi ăn cơm thôi, cơm nước xong mà còn muốn đến xem thao tác của Vệ Tam thì tới đây. “

Nói xong Lý Bì kéo Vệ Tam đi ra ngoài.

Dẫn Vệ Tam vào một quán ăn, Lý Bì gọi một bàn thức ăn.

“Thầy à, mua dịch dinh dưỡng vừa tiện lại còn rẻ.” Vệ Tam không quá bằng lòng cho hay, huống hồ giá cả một bàn thức ăn này đủ để vợ thầy làm xong mấy bữa.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.” Trong lòng Lý Bì có mấy suy đoán nhảy qua nhảy lại, ông nhìn Vệ Tam nghiêm túc nói, “Ăn cơm no đã, đợi lát nữa lại đi thử một lần nữa xem. “

“Vâng.”

Sau khi một bàn thức ăn lớn được mang lên, Lý Bì hoàn toàn chẳng động đậy, chỉ nói: “Em ăn đi, ăn được thì cứ ăn hết.”

Vệ Tam không suy nghĩ nhiều, thỏa thích ăn cơm. Sau khi quét sạch thức ăn trên bàn, cô thỏa mãn ợ hên một cái no nê.

Khi Lý Bì và Vệ Tam trở lại sân huấn luyện, tất cả học sinh đã sớm đến đông đủ, ai ai cũng muốn nhìn lại Vệ Tam điều khiển cơ giáp.

Vệ Tam ăn no, đầu không choáng cũng chẳng hoa. Cô một lần nữa tiến vào trong khoang cơ giáp, điều khiển cơ giáp đứng dậy.

“Ồ…”

Các học sinh ở đây không khỏi đồng loạt la lên.

Đây đã không phải là vấn đề khống chế cơ giáp di chuyển, mà là vừa rồi cơ giáp đứng dậy, đầu tiên là dùng hai tay chống trên mặt đất làm điểm tựa, sau đó khuỵu chân trên mặt đất chậm rãi đứng lên, để làm ra một loạt động tác này thì thứ cần chính là cân bằng.

Đây chính là thiên phú, đây chính là sự khác nhau giữa cảm giác cao thấp.

Vệ Tam tuyệt đối có cấp A!

Lý Bì nhìn cơ giáp bắt đầu đi lại thì sắc mặt phức tạp.

Mười phút sau, Vệ Tam từ bên trong đi ra.

Các bạn cùng lớp lập tức vây quanh chúc mừng, hỏi về kỹ xảo, Vệ Tam đáp lại mấy lần rồi bị Lý Bì hô ngừng.

“Hôm nay là buổi tập thực hành lần đầu tiên vì vậy tất cả mọi người cần đến, nhưng tuần tới thì học sinh trong lớp sẽ được phân theo từng lớp thực hành, vì vậy thời gian hoạt động của mỗi người có thể được kéo dài. Được rồi, về nhà thôi.”

Sau khi học sinh tan đi, Lý Bì vỗ vỗ Vệ Tam, người đang chờ bên cạnh: “Đi thôi. “

Đến khi trở về rửa mặt xong, Vệ Tam đang chuẩn bị đi ngủ thì bị Lý Bì gọi lại, ông cứ muốn nói lại thôi, rồi lại nhìn Vệ Tam.

“Thầy?”

“Vệ Tam, tôi cảm thấy sau này nói không chừng em có thể đạt được thành tích ở năm trường quân sự lớn.” Khi Lý Bì nói những lời này, ánh mắt ông có chút phức tạp.

Ông vẫn luôn chờ mong Vệ Tam có thể đi vào năm trường quân sự lớn, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Năm trường quân sự lớn với bất kỳ một người bình thường nào mà nói đều là chuyện chỉ có thể trông mong nhưng không thể đạt được; có thể đi vào đã là vinh hạnh lớn lao, càng không cần nói đến bên trong có bao nhiêu người tài ba.

Vệ Tam Lý nói với lẽ dĩ nhiên: “Thầy, thầy yên tâm, nếu như em vào năm trường quân sự lớn, nhất định sẽ lấy được thành tích tốt.”

Là một nhà nghiên cứu, đặc điểm lớn nhất của Vệ Tam là sau khi nghiêm túc sẽ luôn làm việc chăm chỉ và kiên định.

Lý Bì bật cười, là ông đánh giá thấp sự tự tin của Vệ Tam.

“Tôi đã từng may mắn được gặp qua một cuộc tranh tài giữa các học sinh trong năm trường quân sự lớn, những người đó...” Lý Bì lắc đầu, “Từ ‘Con cưng của trời’ chính là vì bọn họ mà ra đời.“

Vệ Tam bĩu môi: “Em cũng là con cưng của trời.” Nhưng là dạng con cưng nhặt rác, trời sinh đất dưỡng.

Lý Bì: “Được rồi, em giỏi nhất, đi ngủ sớm một chút.”

Chờ Vệ Tam đóng cửa nghỉ ngơi, Lý Bì trở về phòng ngủ nói chuyện với vợ.

“Sau này nấu đồ ăn nhiều một chút, anh nghi Vệ Tam vẫn chưa ăn no.”

“Tiểu Vệ ăn không no?” Vợ thầy từ trên giường ngồi dậy, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lý Bì thở dài: “Anh thấy cơ thể con bé vẫn không theo kịp dinh dưỡng, hôm nay lúc thực hành cơ giáp, nó vừa mới đi lên đã choáng váng, ăn no cơm mới cử động được.”

Đầu tiên khi bộ não can thiệp vào phần điều khiển cơ giáp thì cơ thể sẽ tiêu hao phần lớn cảm giác về tinh thần, cho nên hoàn toàn không tồn tại khả năng vượt cấp khống chế cơ giáp, bởi vì người ta vừa đi lên sẽ có tình huống ngất xỉu như Vệ Tam hôm nay, nghiêm trọng hơn còn có thể làm thần trí bị thương.

Đây cũng là vì sao lúc Lý Bì nhìn thấy Vệ Tam ngã xuống đất thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ông cho rằng cảm giác Vệ Tam quá thấp.

Hiện tại xem ra rõ ràng là thân thể cung cấp năng lượng không đủ.

Vợ thầy đau lòng nói: “Hỏi làm sao mà tiểu Vệ gầy như vậy, con bé cũng không nói cho em biết. “

“Bình thường nó ăn nhiều mà chúng ta lại không nghĩ tới.”

Vệ Tam không biết bọn họ bàn cái gì, nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau thì lượng thức ăn rõ đã nhiều hơn, chưa kể vợ thầy còn thường xuyên nhét thêm đồ ăn để cho cô mang theo bên người, lại thêm Thái Ngô Đức thường dâng lễ. Không đúng, là nhờ cô giúp tiêu diệt tội lỗi tày trời.

Cho nên tốt nghiệp năm nay, Vệ Tam sống rất có hương có vị, tần suất mắt hoa đầu chóng mặt bắt đầu giảm bớt, trên người cũng có chút thịt, cuối cùng nhìn không khác lắm so với thiếu niên bình thường, chẳng còn gầy làm cho người ta sợ.

“Động tác hôm qua của cậu là làm sao ra thế?” Thái Ngô Đức đẩy một hộp bánh ngọt qua và nhìn Vệ Tam lấy lòng.

Gã hỏi chính là thao tác Vệ Tam điều khiển cơ giáp cắt ra một đóa hoa trên giấy A4 hôm qua.

Cơ giáp cấp B của học viện 3212 rất bình thường, kiểu dáng thì cũ kỹ. Cũng bởi vì nghèo, trường học cũng không thể cung cấp đủ năng lượng để cho học sinh luyện tập chiêu thức tấn công, huống chi phần lớn học sinh ngay cả điều khiển cơ giáp cũng làm không tốt lắm.

Ban đầu Thái Ngô Đức có một chiếc cơ giáp cho riêng mình, mặc dù chỉ là cơ giáp trang trí nhưng cũng gọi là có kinh nghiệm, chưa kể gã lại là người có cảm giác cấp A, nên động tác chạy nhảy của cơ giáp đều được gã hoàn thành rất tốt.

Cách đây không lâu, gã còn điều khiển cơ giáp nhảy múa, mấy khớp nối rung động làm cả thầy cô cũng kinh ngạc. Trong học viện không có thầy cô nào có thể có được trình độ điều khiển cơ giáp tinh tế bực này, dù sao học viện 3212 còn chưa có giáo viên có cảm giác cấp A.

Nhưng muốn cắt hoa trên giấy A4 ấy à thì Thái Ngô Đức không làm được, tay cơ giáp quá lớn, giấy lại quá mỏng.

“Cứ làm như vậy thôi chứ sao.” Vệ Tam cắn một miếng bánh ngọt, “Điều khiển ngón tay, sau đó duy trì cân bằng. “

Thái Ngô Đức nghe vậy thì lại lấy ra một hộp thức ăn từ phía sau đặt ở trước mặt Vệ Tam.

Vệ Tam mở ra nhìn một chút, hài lòng đóng hộp lại: “Được, tiết học tiếp theo sẽ dạy cậu.”

Chỉ còn lại học kỳ cuối cùng, học sinh đứng đầu các lớp toàn bộ đều được chọn ra rồi gộp thành một lớp thực hành, bọn họ một mình dùng một chiếc cơ giáp.

Hiện tại Vệ Tam cũng tính là cùng lớp với Thái Ngô Đức.

“Còn mấy tháng nữa là phải đo cảm giác, cậu có khẩn trương không?” Thái Ngô Đức hỏi Vệ Tam.

“Có chút.” Sự hiểu biết của Vệ Tam về chuyện này chỉ có đại khái.

Thái Ngô Đức suy nghĩ rồi nói chân thành: “Cậu mạnh hơn tôi, có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu nhanh như vậy thì nhất định là cấp A. “

“Đại khái là vậy.”

Ngày hôm sau sau khi Vệ Tam tiến vào khoang cơ giáp, cô mở quang não ra ghi hình để Thái Ngô Đức bên ngoài thấy rõ động tác của mình. Bảng điều khiển phức tạp, các loại tổ hợp phím bấm cần phải tự mình mò mẫm, cô hiểu rõ vận hành cơ giáp hơn so với những người khác, nên học mấy thứ này sẽ nhanh hơn.

“Nhìn rõ chưa?” Sau khi đi xuống, Vệ Tam bèn hỏi.

“Thấy rõ rồi.” Thái Ngô Đức không vội vàng đi lên, ngược lại kéo cánh tay Vệ Tam, “Chúng ta nên luyện đối kháng cơ giáp. “

Vệ Tam liếc mắt nhìn tay gã, chờ Thái Ngô Đức buông ra mới nói: “Đối kháng có nghĩa là ít nhất phải có hai chiếc cơ giáp, chúng ta chỉ có một để thay phiên nhau huấn luyện thôi.”

Thái Ngô Đức gật đầu: “Tôi biết, cậu có thể thay đổi chiếc cơ giáp nhà tôi rồi đưa đến trường học để luyện tập đối kháng không?”

Vệ Tam chậc một tiếng, “Cậu coi trọng tôi thế cơ á?”

Thái Ngô Đức quyết tâm: “Chỉ cần cậu có thể làm được, bất cứ điều kiện gì tôi cũng đáp ứng cậu hết. “

Bác cả Thái Ngô Đức sống trên sao lớn, thường xuyên khoe con cái khi nói chuyện với bố gã, đặc biệt là mấy chuyện hôm nay trường học có những bài tập gì đó. Trước kia gã thấy phiền, về sau cảm thấy có thể từ trong miệng bác cả biết được một ít tin tức cũng không tệ.

Nhà gã ở Sao 3212 coi như có tiền, nhưng cũng chỉ là trên Sao 3212 mà thôi, ngay cả chuyển đến sao lớn để đi học cũng không làm được. Muốn đi học ở một hành tinh lớn hơn một chút, đầu tiên phải trả một khoản tiền lớn mới có thể ở lại, phía sau còn có một loạt chi phí khổng lồ khác, nên Thái Ngô Đức chỉ có thể ở lại Sao 3212.

Hiện tại đối mặt với việc tốt nghiệp, Thái Ngô Đức nhất định sẽ đi học ở năm trường quân sự lớn, nhưng gã chưa từng học mấy chương trình giảng dạy của mấy ngôi sao lớn, cha mẹ gã cũng vì thế mà sốt ruột vô cùng.

“Nếu như muốn hoàn toàn cải tạo thì tôi cần tháo dỡ chiếc cơ giáp.” Vệ Tam hất cằm về phía cơ giáp trước mặt.

“Hủy, tháo cơ giáp?” Thái Ngô Đức lắp bắp hỏi, gã rõ ràng muốn Vệ Tam cải tạo thành cơ giáp giống vậy, thế mà cô còn nói muốn phá một chiếc cơ giáp này?!

“Tháo ra rồi tôi lại lắp trở về, cam đoan không làm hỏng cơ giáp.”

Là một cựu kỹ sư hàng đầu, việc tháo dỡ những thứ còn nguyên vẹn rồi lắp trở lại là một kỹ năng chuyên nghiệp cơ bản.

Thái Ngô Đức nhìn chăm chăm cơ giáp phía trước, giãy dụa suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cắn răng đáp: “Tôi thử xem, tận lực có được sự đồng ý của trường.”

- -------------------

Tác giả có lời để nói:

Vệ Tam: Con cưng của trời tính là cái gì, con cưng trời chọn như cô còn phải nhặt rác ăn