Chương 40

“Thành lập một nhóm?”

Tầng bốn dưới mặt đất ở Xưởng Đen, người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Chuyển Lên Bờ Tây và Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt?”

“Vâng, họ đã đi chứng nhận nhóm ở sảnh chính sáng sớm nay. Hiện tại đã so đấu trận thứ tư, toàn bộ đều thắng."

“Thú vị, còn một người khác là ai?"

“... ID gọi là TᏂασ Chết Mày mới tới tuần trước, hai ngày đã lên được L3, có vẻ như là người được Chuyển Lên Bờ Tây mang tới.”

“Thế chờ bọn họ lọt vào top 100 bảng xếp hạng thì phát thiệp mời.” Người đàn ông trung niên khoanh hai tay, “Ba chỗ ngồi cho bọn họ.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng, thiệp mời gửi cho họ, đến lúc đó ai không phục thì tự mình đi tìm bọn họ.” Người đàn ông trung niên có chút hứng thú, “Ở đâu trong Liên bang cũng dựa vào thực lực.”

Đội CMN Lật Luôn Xưởng Đen vẫn đang thi đấu không ngừng, ba người thậm chí còn không phối hợp nhiều, cứ một mình giải quyết đối thủ.

Mỗi lần đấu Vệ Tam đều rơi xuống cuối cùng, cô luôn không tự giác nhìn hai người đồng đội, rất nhiều động tác đều là chiêu thức cô không biết hay chưa từng thấy qua.

Về sau Vệ Tam nhìn thấy chiêu thức yêu thích thì dứt khoát áp dụng ngay tại chỗ cho đối thủ.

“Củi Đầu, cô không biết xấu hổ là gì luôn.” TᏂασ Chết Mày vừa đánh một trận đã nói với Vệ Tam, “Trộm học chúng tôi.”

“Anh cũng có thể học của tôi.” Vệ Tam không biết quê là gì cho hay.

“Học cô thì cũng phải học chỗ đáng giá.” TᏂασ TᏂασ lắc đầu, “Con đường của cô ngang tàng quá, tôi không học được.”

“Cái này gọi là lấy sở trường của các nhà.”

“Làm đại đi, tớ thấy chơi chán rồi, có thể nhanh chóng thăng cấp không?” TᏂασ TᏂασ thở dài, không một ai đánh ngon lành, lúc Chuyển Lên Bờ Tây nói nơi này thú vị nên anh mới tới.

Chuyển Lên Bờ Tây cúi đầu nhìn điểm tích lũy: “Tầng L3 chỉ có thể khiêu chiến mười hạng đầu trong một nhóm ngẫu nhiên.”

“Vậy chúng ta sẽ khiêu chiến top 10."

Sau khi cả ba người đồng ý, Chuyển Lên Bờ Tây mới chọn khiêu chiến.

Không thể không nói, đánh theo nhóm rất có lợi nhuận, đặc biệt là trong trường hợp hai thành viên trong đội đều là cao thủ làm Vệ Tam quả thực chả phải lo lắng.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, số dư trống rỗng bắt đầu tăng trở lại, điểm cũng tăng lên.

Sau khi trở lại trường học, Vệ Tam phải gọi một bàn lớn cho mỗi bữa ǎn.

“Vệ Tam, dạ dày của em là cái động không đáy à?” Đinh Hòa Mỹ cầm một đôi đũa trong tay, khϊếp sợ hỏi.

Thể lực tinh thần chiến sĩ độc lập tiêu hao rất lớn cho nên phần ăn lớn cũng là chuyện vô cùng bình thường, có thể thấy thiếu gì người bưng tận mấy dĩa ăn trong căng tin.

Nhưng Vệ Tam lại ăn nhiều hơn thế nữa, đây là vòng thứ mấy rôi.

“Gần đây em hơi đói.” Vệ Tam cũng không ngẩng đầu lên, hơn nữa trường cung cấp thức ăn miễn phí cho sinh viên trong đội tuyển đang huấn luyện.

“Chị huấn luyện một ngày cũng không thể ăn được lượng cơm như em.” Đinh Hòa Mỹ lắc đầu, “Mỗi trận đấu có mười ngày, lương khô mang vào cũng có hạn, làm sao em vượt qua được đây.”

“Không thể tìm được đồ ăn ở bên trong á?” Vệ Tam rốt cục chịu ngẩng đầu lên, “Sân thi đấu đặt ở mấy ngôi sao thì tìm được đồ ăn mới đúng chứ.”

“Có thể thì có thể nhưng nguy hiểm. Có một lần đội tuyển trường kia vì nhóm lửa không đúng cách đã làm toàn bộ đội tuyển bị đàn thú tấn công, cuối cùng tất cả đều bị loại.” Đinh Hòa Mỹ nhớ ra một chuyện, “Nhưng trận đấu bắt đầu có một túi đồ được phân phối ngẫu nhiên, trận đó South Pasadena được chia cho lương khô cho toàn đội xem như may mắn. Nhưng lần đó họ đứng cuối cùng bởi vì Samuel đã cướp lương khô của bọn họ, thậm chí còn phát sinh tranh chấp.”

“Ở đâu cũng có Samuel.” Vệ Tam còn chưa nghe nói chuyện tốt nào mà người của trường quân sự Samuel đã làm.

“Người của đoàn điều tra đến bây giờ vẫn chưa đi, hai điều tra viên trường Samuel kia mỗi ngày đều lúc ẩn lúc hiện trong trường.” Sắc mặt Đinh Hòa Mỹ khó coi, “Không biết vênh vang đắc ý cái gì, chỉ có một hai cái ngón nghề đáng kinh.”

Vệ Tam suy nghĩ một chút cho hay: “Em thấy bia ngắm của chúng ta nên đổi sang cái mới.”

“Cái gì?”

Vào buổi chiều, mấy người điều tra bên Samuel bước ra khỏi nơi cư trú của họ như thường lệ, ngưng nghỉnh qua sân tập.

Ban đầu họ muốn nhìn thấy những sinh viên này tức giận và không thể làm gì, kết quả là họ đi đến một nửa đột nhiên khựng lại.

“Vệ Tam, em có làm được không?”

“Gấp cái gì.”

“Đánh vào mắt kìa cậu tính đánh ở đâu?”

“Tôi thấy mũi rất xấu, nhìn không vừa mắt, đánh mũi trước đi.”

“Vệ Tam, đấm vào miệng cái ngữ đó!"

“Đánh đi, nhìn miệng ông ta cũng làm tớ không thoải mái.”

Có hai cái bia ngắm được đặt ở giữa sân tập, trên bia dán hai tấm ảnh là hai giáo viên Samuel trong đoàn điều tra.

Một nhóm sinh viên vây quanh ở đó cũng không lên cơ giáp, chỉ đơn giản là bắn vào bia.

Bây giờ các bức ảnh trên cái bia về cơ bản đã thủng trăm ngàn lỗ.

“Ha ha ha, Vệ Tam, cậu tệ rồi, đánh người ta thủng như cái rây vậy.”

“Không còn cách nào mà, họ xấu đến mức đau mắt tôi.” Vệ Tam thu súng, bất đắc dĩ trả lời.

Một trong những giáo viên Samuel vội vã đến: “Lấy ảnh của tôi xuống mau."

Vệ Tam giống như mới nhìn thấy bọn họ: “Đây không phải là giáo viên của đoàn điều tra sao? Thầy à, trường quân sự Damocles chúng em tôn trọng tự do, chỉ là luyện tập mà thôi, thầy đừng xem là thật nha.”

Giáo viên đeo kính đến kéo người hồi nãy ra, mỉm cười với Vệ Tam: “Mấy em luyện từ từ. Nhưng mà... coi chừng lúc tới giải đấu thì bị chúng tôi đánh thành cái rây, dù sao đạn cũng chả có mắt.”

Vệ Tam bày dáng vẻ rộng lượng: “Dạ vâng thầy. Nhưng mà cũng không sao cả, mấy viên đạn của chúng em có mở to mắt, chuyên bắn vào giống chó thế này thôi.”

Dứt lời, cô nghiêng mặt giơ tay lên bắn một phát súng, bạn bắn trúng chính giữa trán của giáo viên nam đeo kính.

Người đàn ông trung niên đeo kính đột nhiên tối sầm mặt: “Nhớ kỹ những gì em nói.”

“Vẫn luôn nhớ kỹ.” Vệ Tam thờ ơ gõ nòng súng, “Đầu óc thầy không tốt thì nhớ tới bệnh viện xem thử sao.”

“Em biết có một bệnh viện não không tệ, thầy có muốn thông tin liên lạc không?”

“Thầy ơi giấu bệnh là không được đâu!”

Các sinh viên xung quanh nhau nha ồn ào làm hai điều tra viên Samuel cuối cùng chỉ có thể kiềm chế sự tức giận của mình và rời khỏi sân tập.

Nhưng trải qua chuyện này, mãi cho đến khi đoàn điều tra rời đi, cả hai người này không còn đi qua đây.

Chuyện này truyền đến tai những người trong trường thì họ đều thấy buồn cười, Vệ Tam này vô lại quá.

Một mực làm cho hả giận nhưng không ảnh hưởng toàn cục.

Nhiều nhất chỉ là hành động náo loạn theo cảm tính của sinh viên, ngược lại hai giáo viên kia so đo thì có vẻ không ổn.

“Mặt này mà em ấy cũng làm được.” Lê Trạch nhớ tới Vệ Tam thì không khỏi đau đầu. Từ sau sự kiện truy đuổi xe lần trước, hiện tại anh nhìn thấy Kim Kha và Ứng Thành Hà đều không được tự nhiên.

Hai người tốt thế này sao lại...

Vệ Tam đúng là là cái nguồn ô nhiễm.

Mang theo thành viên chủ chốt cấp S huấn luyện, Lê Trạch kể lại chuyện này cùng mấy thầy cô khác.

Hạng Minh Hóa hừ một tiếng: “Ngay ngày đầu tiên tôi đã nhìn ra ngay em ấy là cái gai gây đau đầu, may sao chỉ là cấp A, nếu là cấp S chỉ e sẽ quật tới lật trời.”

“Nói thế sao còn cho em ấy cơ giáp của mình.” Giải Ngữ Mạn bên cạnh cười nói.

“Cơ giáp đó thích hợp với em ấy.” Hạng Minh Hóa kiên quyết không thừa nhận mình thích sinh viên này, thừa nhận chẳng khác nào có ý mình rất ưa tác phong của em ấy sao?

Ông là một giáo viên tốt, không thích mấy đứa đau đầu.

“Mấy sinh viên tiến bộ rất nhanh.” Lê Trạch nhìn mấy người chiến sĩ độc lập cấp 3S phía dưới, “Thiếu sót duy nhất là quá mức nhân từ và nương tay.”

“Nếu tất cả đều bẩn thỉu như người của trường Quân sự Samuel thì chúng ta cũng không đến mức rơi vào tình trạng hiện tại.” Ảnh mắt Giải Ngữ Mạn xa xôi, “Tinh thần của trường quân sự Damocles là chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, không phải để đối phó với người trong nội bộ.”

Mấy người đứng ở đỉnh cao nhất trên thung lũng, im lặng nhìn xuống các sinh viên đang chiến đấu với tinh thú.

Nhân loại và tinh thú đã ở trong thế cân bằng nhiều năm làm nội bộ bắt đầu bất an và hỗn loạn, tất cả mọi người muốn trở thành người lãnh đạo và đã quên bộ dạng ban đầu của Liên minh khi liên thủ đối phó với tinh thú khi trước.

Bây giờ chỉ xem ai có thể giữ được trái tim như thuở ban đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Mặc kệ ai bẩn, cứ làm cho xong việc.