Chương 8

Đến lượt đám Vệ Tam học thực hành điều khiển cơ giáp, nội tâm của Vệ Tam cũng rất kích động, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cơ giáp chiến đấu chân chính. Tuy rằng đó chỉ là một chiếc cơ giáp cấp B đã bị đào thải, thế nhưng cô vẫn không thể không phấn khích. Đặc biệt, sâu trong nội tâm, Vệ Tam còn là một người cuồng nhiệt yêu cơ giáp.

" Trước hết, mọi người hãy tới nhận biết các bộ phận chính của cơ giáp đi, để sau này dễ dàng điều khiển hơn." Lý Bì chỉ vào chiếc cơ giáp màu xanh xám gần đó, rồi giới thiệu một số bộ phận bên ngoài của cơ giáp. Sau đó lại mở quang não ra, phát hình chiếu bên trong khoang điều khiển của cơ giáp ra, " Khoang điều khiển bình thường đều do bộ phận kết nối và thao tác bằng tay khống chế hỗ trợ lẫn nhau. Điều này cũng có ý nghĩa là cảm giác cao hay thấp cùng tốc độ tay nhanh hay chậm là hai nhân tố quan trọng nhất để đánh giá một vị cơ giáp đơn binh."

Mọi người nín thở nghe Lý Bì giảng giải, chỉ sợ nghe sót mất chữ nào đó.

“…… Đều nhớ rõ rồi chứ?” Sau khi Lý Bì giới thiệu xong, không biết lại nhấn vào cái gì mà khoang cơ giáp đột nhiên mở ra," Nói nhiều nữa cũng không bằng để các em tự mình đi trải nghiệm. Bây giờ từng người một dựa theo mã số học sinh lần lượt đi lên, mỗi người sẽ có mười lăm phút thực hành, số 108009 đi lên trước."

Mã số học sinh của bọn họ là dựa theo niên khóa nhập học + vị trí xếp hàng của lần đầu tiên khai giảng mà ra, lúc đi thi lại thêm số lần đi thi vào giữa dãy số. Mặc dù học sinh chuyển trường và tử vong không cần mã số học sinh, thế nhưng những người khác vẫn giữ nguyên mã số học sinh ban đầu.

Mọi người hâm mộ nhìn số 108009 đi lên đâu tiên, có điều bọn họ nhanh chóng hiểu được điều khiển cơ giáp cũng không phải là một việc đơn giản. Mười lăm phút trôi qua, số 108009 mới miễn cưỡng làm cho cơ giáp bước ra một chân, nhưng lúc cậu ta bước xuống thì đã mồ hôi đầm đìa.

" Khá tốt, lần đầu tiên đã có thể làm cho nó cử động." Lý Bì khen một câu.

Mọi người đều cho rằng Lý Bì chỉ đang an ủi mà thôi. Kết quả các học sinh lần lượt đi lên, xong lúc đi xuống thì người nào cũng giống như vừa chạy nước rút mười mấy km vậy, cả người mồ hôi nhễ nhại. Thế nhưng căn bản không thể làm cơ giáp động đậy một chút nào.

Mấy chục học sinh lần lượt đi lên thực hành, từ sáng sớm đến buổi tối, người có thể làm cho cơ giáp động đậy cũng ít ỏi không có mấy. Mà mấy người ít ỏi này trên cơ bản đều là những người đứng đầu mỗi bài kiểm tra, thường là học sinh có cấp bậc từ cấp B trở lên, có khả năng tiến vào cấp A.

“ Số 108429, đi lên.” Ánh mắt của Lý Bì rơi vào trên người của học sinh cuối cùng.

Vệ Tam tiến lên một bước, nhanh chóng bò vào trong khoang cơ giáp.

Lúc này, học sinh phía dưới đều lấy lại tinh thần, mở to hai mắt, chuẩn bị nhìn xem Vệ Tam có thể điều khiển cơ giáp tới trình độ nào.

Tuy rằng mấy năm trước thành tích của Vệ Tam đều ở mức trung bình, nhưng năm ngoái lại biểu hiện rất xuất sắc. Ngay cả Thái Ngô Đức lớp bên cạnh cũng bị đè xuống đất mà đánh, rất khó không khiến người ta chờ mong.

" Nghe nói lần đầu tiên Thái Ngô Đức thực hành đã có thể điều khiển cơ giáp đi một vòng quanh sân thể dục rồi đấy."

“Đi một vòng?! Cậu ta biếи ŧɦái như vậy sao?"

" Dù sao thì cảm giác cũng là cấp A, nên có ưu thế về cấp bậc trong việc điều khiển cơ giáp cấp B."

" Vệ Tam hẳn là mạnh hơn so với Thái Ngô Đức."

" Đó là điều chắc chắn."

... ...

Vệ Tam ngồi trên ghế lái, đội mũ giáp lên, hai bên thái dương lập tức có thể cảm nhận được dòng điện chạy qua. Vệ Tam nhìn lướt qua bảng điều khiển trước mặt, chức năng của mấy cái phím ấn mà Lý Bì nói vừa nãy cô đều nhớ kĩ trong lòng. Cô thử ấn hết mấy cái nút đó một lần, cơ giáp thỉnh thoảng sẽ giang hai tay biến thành cây đao hoặc nòng pháo.

Mấy động tác này cũng không có gì xa lạ, các bạn học trước đó đều đã từng thử qua một lần.

Vệ Tam nhắm mắt, ở trong đầu phân tích cấu tạo của chiếc cơ giáp này, có một số thứ cô khiến không thể hiểu được.

Nếu có thể tách rời chiếc cơ giáp này thì tốt rồi.

Vệ Tam tiếc nuối mở to mắt, sau đó cố gắng điều khiển cơ giáp đi về phía trước.

"A, cử động rồi, cử động rồi."

Có học sinh tinh mắt chỉ vào một chân của cơ giáp kích động nói, Vệ Tam quả nhiên lợi hại.

Lý Bì thấy thế, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nhưng mà giây tiếp theo nụ cười đã cứng đờ ở trên mặt.

‘ phanh ——’

Vệ Tam cùng với cơ giáp cùng ngã trên mặt đất.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người: “……”

Mãi mãi mới có người lên tiếng:" Ha ha, biên độ dao động của động tác này lớn hơn so với tất cả mọi người, hẳn là rất lợi hại ha."

Những người khác: “……” Vệ fan cũng không cần phải thổi phồng như vậy.

Lý Bì cau mày cưỡng chế mở khoang điều khiển ra, chỉ thấy Vệ Tam gục ở bên trong, không có một chút động tĩnh gì.

“Vệ Tam, Vệ Tam!”

“A?”

Vệ Tam mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang gọi mình, theo bản năng đáp lại.

" Em đi ra trước đã." Sắc mặt Lý Bì nặng nề đến khó coi, nhìn thấy Vệ Tam như vậy, trong lòng không khỏi có suy đoán không tốt.

Hắn dạy dỗ nhiều học sinh như vậy, không phải là chưa từng gặp qua người có cảm giác thấp nhưng tố chất thân thể mạnh mẽ, nhưng Vệ Tam…… Hắn không hi vọng xảy ra chuyện như vậy với cô.

Vệ Tam ngẩn ngơ bò ra, quay đầu nhìn về phía cơ giáp bị ngã xuống đất, sau đó nói với Lý Bì:" Lão sư, em xin lỗi.”

" Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Lý Bì hỏi.

Vệ Tam sờ sờ cái đầu vừa bị va đập, lại sờ sờ bụng: “ Em có hơi đói bụng một chút."

Hôm nay là lần đầu tiên học thực hành, từ sáng sớm đến buổi tối, tất cả mọi người đều say sưa thích thú xem thực hành, ngay cả nhà vệ sinh cũng không nỡ đi, chứ đừng nói gì đến việc đi ăn cơm.

Lý Bì: “……”

Hắn hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn những học sinh khác:" Đều đi ăn cơm đi, cơm nước xong, người nào còn muốn xem Vệ Tam thực hành thì quay lại đây."

Nói xong, Lý Bì kéo Vệ Tam đi ra ngoài.

Dẫn Vệ Tam vào một quán cơm, Lý Bì gọi cả bàn thức ăn.

“Lão sư, mua dịch dinh dưỡng vừa tiện lợi lại còn giá rẻ." Vệ Tam không quá bằng lòng nói, huống hồ giá của một bàn thức ăn này đủ cho sư nương nấu được mấy bữa rồi.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Trong lòng Lý Bì có mấy cái suy đoán nhảy qua nhảy lại, hắn nhìn Vệ Tam nghiêm túc nói," “Ăn cơm no, đợi chút nữa lại đi thử xem.”

“Nga.”

Sau khi một bàn thức ăn lớn được dọn lên Lý Bì hoàn toàn không có chạm vào, chỉ nói:" Em ăn đi, còn ăn được thì cứ ăn."

Vệ Tam không có nghĩ nhiều, thoả thích ăn cơm, sau khi quét sạch thực ăn trên bàn, còn thoả mãn no nê mà ợ một cái.

Lúc Lý Bì cùng Vệ Tam trở lại sân huấn luyện, tất cả học sinh đều đã sớm đến đông đủ, bọn họ đều muốn xem Vệ Tam điều khiển cơ giáp.

Vệ Tam ăn cơm no, đầu cũng không choáng mắt cũng không hoa, vào trong khoang cơ giáp lần nữa, điều khiển cơ giáp đứng dậy.

“Ác ——”

Các học sinh có mặt ở đây không khỏi đồng loạt hô lên.

Đây đã không phải vấn đề điều khiển cơ giáp động đậy nữa, mà là vừa rồi cơ giáp đứng dậy. Đầu tiên là chống hai tay xuống đất làm điểm tựa, sau đó khụy chân quỳ trên mặt đất từ từ đứng lên. Để làm ra một loạt động tác này, đòi hỏi sự cân bằng của cơ giáp.

Đây là thiên phú, đây là sự khác biệt của cảm giác cao thấp.

Vệ Tam tuyệt đối là cấp A!

Lý Bì nhìn cơ giáp bắt đầu đi lại kia, sắc mặt phúc tạp.

Mười phút sau, Vệ Tam từ bên trong đi ra.

Các bạn học cùng lớp lập tức vây xung quanh cô, chúc mừng chúc mừng, hỏi kỹ xảo hỏi kỹ xảo. Vệ Tam vừa mới trả lời mấy người thì bị Lý Bì kêu ngừng.

“Hôm nay là lần đầu tiên thực hành, cho nên tất cả mọi người đều phải tới. Nhưng tuần sau học sinh trong lớp sẽ được chia thành từng nhóm để học lớp thực hành, như vậy thời gian thực hành của mỗi người đều sẽ được kéo dài. Được rồi, đều về nhà đi."

Sau khi học sinh tản đi, Lý Bì vỗ vỗ Vệ Tam đang chờ bên cạnh :" Đi thôi."

Sau khi trở về tắm rửa xong, Vệ Tam đang chuẩn bị ngủ thì bị Lý Bì gọi lại, hắn nhìn Vệ Tam, muốn nói lại thôi.

“Lão sư?”

Vệ Tam, tôi cảm thấy sau này nói không chừng em có thể vào được năm trường quân đội lớn." Lúc nói câu này, ánh mắt của ông có chút phức tạp.

Hắn vẫn luôn chờ mong Vệ Tam có thể đi vào năm trường quân đội lớn, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Năm trường quân đội lớn, đối với bất kỳ người bình thường nào mà nói đều là chuyện chỉ có thể mong muốn mà không thể trở thành sự thật. Có thể đi vào bên trong đã là vinh hạnh lớn lao, càng không cần nói đến bên trong có bao nhiêu người tài giỏi.

Vệ Tam nói một cách đương nhiên: " Lão sư, thầy yên tâm. Nếu như em vào năm trường quân đội lớn, em nhất định sẽ lấy thành tích tốt để vào."

Làm một nhà nghiên cứu, đặc điểm lớn nhất của Vệ Tam là sau khi nghiêm túc sẽ luôn cố gắng làm việc chăm chỉ không thay đổi.

Lý Bì bật cười, là hắn đánh giá thấp sự tự tin của Vệ Tam.

" Lão sư đã từng may mắn được nhìn thấy các học sinh năm trường quân đội lớn thi đấu ở cự ly gần, những người đó……” Lý Bì lắc đầu, “ Câu "con cưng của trời ’ chính là dành riêng cho bọn họ."

Vệ Tam bĩu môi: “Em cũng là con cưng của trời.” Chẳng qua là trời sinh đất dưỡng, con cưng của nhặt rác rưởi.

Lý Bì: “Được rồi, em giỏi nhất, đi ngủ sớm đi."

Chờ Vệ Tam đóng cửa lại nghỉ ngơi, Lý Bì trở lại phòng ngủ, nói nhỏ với vợ.

" Sau này nấu nhiều đồ ăn thêm một chút, anh nghi ngờ Vệ Tam chưa bao giờ thật sự ăn no cả."

“Tiểu Vệ không ăn no?” Sư nương từ trên giường ngồi dậy, " Sao lại như vậy?"

Lý Bì thở dài: “ Anh thấy cơ thể của con bé vẫn luôn bị thiếu dinh dưỡng. Hôm nay thực hành điều khiển cơ giáp, con bé vừa mới đi lên đã bị chóng mặt, phải ăn no mới cử động lại được."

Lần đầu tiên não bộ kết nối với thiết bị điều khiển cơ giáp sẽ tiêu hao rất nhiều cảm giác tinh thần. Cho nên căn bản không có khả năng vượt cấp điều khiển cơ giáp. Bởi vì người đó vừa đi lên thì sẽ xảy ra tình huống ngất xỉu giống như Vệ Tam, nghiêm trọng hơn còn có thể làm tinh thần bị tổn thương.

Đây cũng là lý do vì sao khi Lý Bì nhìn thấy Vệ Tam ngã xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn cho rằng cảm giác của Vệ Tam quá thấp.

Hiện tại xem ra, rõ ràng là cơ thể không cung cấp không đủ năng lượng.

Sư nương đau lòng nói: “ Thảo nào Tiểu Vệ gầy như vậy, con bé cũng không chịu nói cho em biết."

" Bình thường con bé cũng đã ăn rất nhiều rồi, vậy nên chúng ta đều không nghĩ đến việc đó."

Vệ Tam không biết bọn họ thảo luận cái gì. Thế nhưng bất đầu tư sau ngày hôm đó, lượng đồ ăn của mỗi bữa cơm đã tăng lên đáng kể. Sư nương cũng thường xuyên nhét thêm đồ ăn để cô mang theo bên người. Hơn nữa, Thái Ngô Đức thỉnh thoảng cống nạp. Không đúng, là nhờ cô giúp đỡ tiêu diệt tội nghiệt.

Cho nên, vào năm học chuẩn bị tốt nghiệp này, Vệ Tam sống vô cùng thoải mái, tần suất hoa mắt chóng mặt bắt đầu giảm bớt, trên người cũng có thêm chút thịt. Cuối cùng thì nhìn cô cũng không khác một thiếu niên bình thường, không còn gầy đến mức dọa người nữa.

" Ngày hôm qua ấy, làm sao mà cậu có thể làm được động tác đó vậy?" Thái Ngô Đức đẩy hộp bánh kem qua, lấy lòng mà nhìn Vệ Tam.

Cậu ta hỏi chính là hành động hôm qua Vệ Tam điều khiển cơ giáp cắt ra một đoá hoa trên giấy A4.

Cơ giáp cấp B của Học viện 3212 rất bình thường, kiểu dáng cũng cũ kỹ. Mà bởi vì nghèo, vậy nên trường học cũng không thể cung cấp đủ năng lượng để học sinh luyện tập chiêu thức tấn công, chưa kể hầu hết học sinh ngay cả điều khiển cơ giáp cũng không được tốt lắm.

Ban đầu Thái Ngô Đức đã có một chiếc cơ giáp của riêng mình, tuy chỉ là cơ giáp để trưng bày, nhưng cũng gọi là có kinh nghiệm. Hơn nữa cậu ta lại là người có cảm giác cấp A, nên các động tác chạy nhảy của cơ giáp cậu ta đều hoàn toàn rất tốt.

Cách đây không lâu, cậu ta còn điều khiển cơ giáp nhảy múa. Khi mấy khớp nối kia rung động, ngay cả lão sư cũng phải kinh ngạc. Trong học viện không có lão sư nào có trình độ điều khiển cơ giáp tinh tế thế này, dù sao Học viện 3212 còn không có lão sư có cảm giác đạt cấp A.

Nhưng muốn cắt hoa trên giấy A4 thì Thái Ngô Đức làm không được, tay của cơ giáp quá lớn, giấy lại quá mỏng.

" Cứ làm như vậy thôi." Vệ Tam cắn một miếng bánh kem, “ Khống chế ngón tay, sau đó lại duy trì cân bằng."

Thái Ngô Đức nghe vậy lại lấy ra một hộp thức ăn khác từ phía sau, đặt ở trước mặt Vệ Tam.

Vệ Tam mở ra nhìn một chút, hài lòng đóng hộp lại: " Được rồi, đợi tiết học sau sẽ dạy cậu."

Chỉ còn lại một học kỳ cuối cùng, tất cả học sinh đứng đầu mỗi lớp đều được chọn ra rồi gộp thành một lớp thực hành mới, bọn họ một mình dùng một chiếc cơ giáp.

Bây giờ, Vệ Tam cũng tính là học cùng lớp với Thái Ngô Đức.

" Còn mấy tháng nữa là phải đo cảm giác rồi, cậu có hồi hộp không?" Thái Ngô Đức hỏi Vệ Tam.

" Có một chút." Hiểu biết của Vệ Tam về chuyện này cũng chỉ là qua loa đại khái thôi.

Thái Ngô Đức suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “ Cậu mạnh hơn tôi, còn có thể làm quen điều khiển cơ giáp chiến đấu nhanh như vậy, chắc chắn là cấp A."

" Đại khái là vậy."

Ngày hôm sau, sau khi Vệ Tam tiến vào khoang cơ giáp, cô mở quang não ra ghi hình, để Thái Ngô Đức ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ động tác của mình. Bảng điều khiển phức tạp, các loại tổ hợp phím bấn cần tự mình mò mẫm. Cô hiểu rõ cơ chế cơ giáp vận hành hơn so với những người khác, cho nên học mấy thứ này sẽ nhanh hơn.

" Thấy rõ chưa? Sau khi Vệ Tam xuống dưới liền hỏi."

" Thấy rõ rồi." Thái Ngô Đức không vội vàng leo vào cơ giáp, mà quay lại kéo cánh tay của Vệ Tam," Chúng ta nên luyện tập đối kháng bằng cơ giáp."

Vệ Tam liếc nhìn tay của cậu ta, chờ Thái Ngô Đức buông tay ra mới nói: " Đối kháng có nghĩa là tối thiểu phải có hai chiếc cơ giáp. Mà chúng ta chỉ có một chiếc cơ giáp thay phiên nhau luyện tập."

Thái Ngô Đức gật đầu: “ Tôi biết, cậu có thể sửa lại chiếc cơ giáp ở nhà tôi rồi đem đến trường học để luyện tập đối kháng không?"

Vệ Tam sách một tiếng, “ Cậu coi trọng tôi thế cơ à?"

Thái Ngô Đức không chút do dự: " Chỉ cần cậu có thể làm được, điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng cậu."

Bác cả của Thái Ngô Đức sống trên một tinh cầu lớn, lúc nói chuyện với ba của cậu ta thường xuyên khoe khoang con cái của mình, kiểu như hôm nay trường học huấn luyện những cái gì linh tinh. Trước khi cậu ta cảm thấy rất phiền, nhưng sau này lại cảm thấy, có thể từ trong miệng bác cả biết được một ít tin tức thì cũng không tệ lắm.

Nhà cậu ta ở tinh cầu 3212 cũng coi như giàu có, nhưng đấy cũng chỉ là trên tinh cầu 3212 mà thôi, thậm chí cả việc chuyển đến tinh cầu lớn để đi học cũng không làm được. Muốn đi học ở một hành tinh hơi lớn một chút, đầu tiên là phải trả một khoản tiền lớn mới có thể được ở lại. Sau đó còn có hàng loạt chi phí khổng lồ khác, vậy nên Thái Ngô Đức chỉ có thể ở lại tinh cầu 3212.

Bây giờ đối mặt với việc tốt nghiệp, Thái Ngô Đức nhất định sẽ đi học ở năm trường quân sự lớn. Thế nhưng có rất nhiều chương trình học của hành tinh lớn mà cậu ta chưa từng được học qua. Vì vậy nên cha mẹ của cậu ta đều vô cùng sốt ruột, lo lắng.

Nếu muốn cải tạo hoàn toàn, thì tôi cần phải tháo rời một chiếc cơ giáp."

Vệ Tam hất cằm về phía cơ giáp trước mặt.

" Tháo rời, tháo rời cơ giáp?" Thái Ngô Đức lắp bắp hỏi, rõ ràng là cậu ta muốn Vệ Tam cải tạo thành một chiếc cơ giáp như vậy, thế mà bây giờ cô lại nói muốn tháo rời một chiếc cơ giáp như thế này?!

" Tháo ra rồi tôi lại lắp lại thôi, bảo đảm cơ giáp không bị hỏng."

Là một cựu kỹ sư hàng đầu, việc lắp ráp lại nguyên vẹn những thứ đã tháo rời là một phẩm chất chuyên nghiệp cơ bản.

Thái Ngô Đức nhìn chằm chằm vào cơ giáp trước mặt, trằn trọc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói: “ Tôi sẽ thử xem, cố gắng đạt được sự đồng ý của trường học."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vệ Tam: Con cưng của trời tính là cái gì, người được ông trời lựa chọn như cô còn phải nhặt rác mà ăn đây này.