Chương 19.1

“Cảm giác của con người có thể kết nối qua lại cơ giáp cao cấp, người có cảm giác cấp S có thể tiếp nhận luồng dữ liệu khổng lồ, từ đó tìm được thứ mình muốn và kiểm soát nó...”

Một giáo viên trẻ đeo kính đứng trên bục giảng bài, thỉnh thoảng trả lời các câu hỏi của học sinh ngồi dưới.

Vệ Tam lén dán vào vách tường, uốn éo người, trốn dưới cửa sổ nghe giảng.

Cô thăm dò được được lớp này là lớp cấp A tốt nhất trong khoa cơ giáp sư, cho nên muốn đến xem ké, xem bọn họ có giảng về cơ giáp cấp S hay không vì thư viện hoàn toàn không có tư liệu về phương diện này.

Không ngờ được vừa chạy tới đã có sinh viên hỏi vấn đề liên quan đến cấp S.

Nếu như có thể nghe giảng về cơ giáp sư cấp S thì càng ngon.

“Cô đang làm gì vậy?”

Ứng Thành Hà nhíu mày nhìn người ngồi xổm dưới cửa sổ như muốn dán vào tường, từ xa anh ta đã thấy người này lén la lén lút.

Vệ Tam quay đầu lại nhìn thấy Ứng Thành Hà, cơ mà lúc đầu có biết anh ta là ai đâu, đến khi nhìn thấy mái tóc dài kia mới nhớ ra tên của anh ta.

Cô đứng dậy dùng tay bịt miệng Ứng Thành Hà, đè anh ta khom lưng trốn dưới cửa sổ chung với mình: “Người anh em, đừng có nói chuyện.”

Giáo viên trên bục giảng không phát hiện ra chuyện khác lạ, vẫn còn tiếp tục nói: “Mọi người đều biết tiền thân của năm trường quân sự lớn là do năm người thợ cơ giáp vĩ đại thành lập. Trường Quân sự Damocles chúng ta là do bậc thầy Ngư Thanh Phi sáng lập, ông có sở trường về cơ giáp hạng nhẹ, là bậc thầy chân chính đi tiên phong trong việc chế tạo cơ giáp.”

Vệ Tam nghe rất say sưa, tay trái còn đè lưng Ứng Thành Hà, tay phải thì che miệng anh ta lại.

Ứng Thành Hà khϊếp sợ giãy dụa, người này sao dám làm thế!

"... Giống như trong khóa sinh viên viên mới này của các em có một người cơ giáp sư cấp S, về sau người ấy có thể học được tất cả tư liệu về cơ giáp mà bậc thầy Ngư Thanh Phi để lại." Thầy giáo cảm thán: “Chúng ta phải phụ trách cơ giáp của đội tuyển trường sớm thôi, cho nên mọi người nhất định phải cố gắng, không thể như xe bị long dây xích được.”

Chậc, xem ra nhất định phải là cơ giáp sư cấp S mới học được, sau này cô có muốn chuyển nghề cũng không giúp được gì; còn không bằng học tốt chiến sĩ độc lập, tới Xưởng Đem kiếm tiền mua vật liệu tự mình làm cơ giáp.

Thầy giáo trong lớp đã quay lại chủ đề cũ, Vệ Tam cũng mất đi hứng thú. Cô buông Ứng Trường Hà ra, đứng dậy rời đi.

Ứng Thành Hà thấy cô rời đi ngay mà không giải thích gì thì trong lòng tức giận. Anh ta đuổi theo: "Đứng lại!"

Vệ Tam ngoái đầu nhìn anh ta quái dị: “Anh có việc gì à?”

Ứng Thành Hà: “Vừa rồi cô cứ lấm la lấm lét ở đó làm gì?”

“Đi ngang qua thôi. Vừa rồi anh to tiếng như vậy rất dễ ảnh hưởng đến bài giảng của thầy cô, lần sau đừng làm như vậy nữa.” Vệ Tam nói lời chính nghĩa cho có lệ.

Ứng Thành Hà bị công lực trả đũa của cô làm cho kinh sợ, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, lại không biết nên đáp lại làm sao.

Vệ Tam không chú ý đến Ứng Thành Hà, cô rũ mắt nhắn tin cho Kim Kha: [Cơ giáp sư cấp S trong đợt sinh viên mới ở trường chúng ta là ai?]

Nhà Kim Phát Tài: [Không phải hôm bữa cậu gặp rồi à? Là Ứng Thành Hà đó, hỏi chi vậy?]

Lén Lút Ăn Xin: [?]

Kim Kha cho rằng cô không nhớ kỹ bèn gửi tinh tinh mấy tấm ảnh của Ứng Thành Hà: [Hôm đó ở căng tin tớ còn giới thiệu hai người các cậu với nhau.]

Vệ Tam ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Thành Hà đối diện, cất quang não, bỗng trên mặt có thêm một nụ cười nhiệt tình: “Ha ha, vừa rồi nói giỡn ấy mà, bạn Ứng đến đây có chuyện gì sao? Anh có cần tôi giúp không?”

Ứng Thành Hà nhíu mày nhìn người lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, đoạn bỏ đi trong sự ghét bỏ.

Vệ Tam thấy anh ta quay đầu đi luôn thì đành phải nhắn tin với Kim Kha.

Lén Lút Ăn Xin: [Hình như tớ làm mích lòng với Ứng Thành Hà rồi, cậu và bạn đó có mối quan hệ thế nào?]

Nhà Kim Phát Tài: [Cũng tạm ổn, thỉnh thoảng chúng tớ có lên lớp học cùng nhau, cậu đã làm gì?]

Lén Lút Ăn Xin: [Thì nãy tớ đang học ké ngoài lớp cơ giáp sư, Ứng Thành Hà đột nhiên hỏi tớ làm gì, tớ bèn tiện tay che miệng kéo người ta ngồi xổm xuống, có thể xuống tay hơi... Không có chừng mực một chút.

Nhà Kim Phát Tài: [??? Cậu gan! Người nhà họ Ứng mà cậu cũng dám ra tay.]

Lén Lút Ăn Xin: [Người nhà Ứng thì làm sao?]

Vệ Tam còn muốn hiểu rõ kiến thức về cơ giáp cấp S từ phía Ứng Thành Hà.

Nhà Kim Phát Tài: [Người không thể gây sự nhất trong toàn Liên ban chính là người nhà họ Ứng. Gia tộc bọn họ không chỉ có cơ giáp sư cấp S, còn có chuyên gia chỉ huy cao cấp nhất, lưng dựa vào lực lượng của mấy quân khu lớn. Vệ Tam, cậu trâu quá! Hơn nữa người nhà bọn họ còn nổi tiếng về chuyện giữ ý tứ. Nhìn thấy mái tóc dài của Ứng Thành Hà chưa? Tất cả người nhà bọn họ đều để tóc dài, đó là truyền thống gia tộc bọn họ, loại người này chắc chắn không thể gây xích mích được đâu.]

Lén Lút Ăn Xin: [Ứng Thành Hà có mái tóc dài luộm thuộm cẩu thả thế mà, tuyệt đối sẽ không có vụ giữ ý tứ này đâu, chắc không phải người thù dai. Cậu tìm cơ hội để bọn tớ ăn chung bữa cơm đi, làm hòa mối quan hệ xíu, sau này tớ còn muốn hỏi anh ta một số chuyện.]

Nhắc tới mái tóc dài, Vệ Tam nhớ tới thiếu niên tóc đen nhìn thấy lúc trước. Ngược lại mà nói thì tóc cậu ta rất đẹp.

Nhà Kim Phát Tài: [Ăn cơm thì không thành vấn đề, nhưng có thể làm hòa hay không chỉ đành dựa vào chính mình.]