Chương 9: Quá khứ (2)

Vào buổi chiều lúc đi học Phàn Khải Chanh và Kim Húc cùng nhau vào cổng trường, cô nhìn chằm chằm đánh giá cả đồ anh mặc trên người.

"Hôm nay sao cậu không mặc đồng phục của trường? Chủ nhiệm lớp đã nói rồi, hôm nay có lãnh đạo đến kiểm tra, nhất định phải mặc đồng phục!"

"Không sợ ông ta." Kim Húc không thèm để ý chút nào đến những chuyện như thế này.

"Đừng nha, đừng chọc lão Đinh nữa, gần đây ông ấy rất nóng đó." Đi vào trường học, Phàn Khải Chanh kéo khóa kéo của ác khoác đồng phục ra, đưa cho Kim Húc, "Mau mặc vào đi, cậu cứ coi như mặc phải áo khoác ngắn đi."

"Ồ, trong trí nhớ của tớ chị Chanh từ trước đến giờ chưa từng cởϊ áσ khoác đồng phục cho ai nha." Kim Húc đánh giá vóc người của Phàn Khải Chanh, nói xong bèn huýt sáo một cái, "Thật lớn."

Phàn Khải Chanh cố ngăn nội tâm ngượng ngùng cùng chút vui vẻ của mình, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thúc giục, "Mau mặc đi."

Anh 180, cô 168, nhưng áo khoác đồng phục vốn dĩ luôn to, Phàn Khải Chanh nghĩ cỡ số một Kim Húc cũng có thể mặc vừa.

"Ngày nào cậu cũng đều thận trọng." Kim Húc ngoan ngoãn mặc áo vào, "Thật thơm."

"Tớ không có dùng nước hoa." Phàn Khải Chanh có chút xấu hổ mà bước nhanh, đồng thời ưỡn ngực, cả người vô cùng thẳng.

Hai người, một người mặc đồng phục mùa hè, một người mặc đồng phục mùa đông, đứng trước cửa lớp cho lão Đinh kiểm tra, sau đó đi tới chỗ ngồi.

"Giúp tớ cố định toàn bộ tóc từ chỗ này về sau." Kim Húc đưa chai xịt thẳng tóc đến trước mặt Phàn Khải Chanh.

"Kiểu tóc nào, kiểu chẻ mái một phần hiện giờ cũng rất đẹp trai mà." Phàn Khải Chanh nhìn phần chẻ ngói tinh xảo đẹp trai của anh.

"Biến thành kiểu vuốt thẳng."

"Nhiều chuyện thế, tới gần chút nữa." Phàn Khải Chanh liếc mắt.

Kim Húc đưa đầu đến gần cô.

"Ha ha ha!" Hai tay Phàn Khải Chanh vén qua loa trên đầu anh, làm thành cho nơi đó hỏng bét rồi tự mình cười.

"Mẹ nó?" Kim Húc vô cùng ghét người khác tùy ý làm loạn tóc của anh, anh tức giận đưa tay làm rối tóc của Phàn Khải Chanh.

"Đại gia cậu!" Phàn Khải Chanh ngừng cười, làm bộ tức giận nhìn nơi khác không thèm để ý đến anh, xem anh sẽ làm gì đây.

"Ai nha. . ." Kim Húc nhìn bộ dáng có vẻ tức giận của cô, không làm sao mà cười một tiếng, bắt đầu đưa tay vuốt lên mái tóc cô, ngón tay tinh xảo thon dài xuyên qua mái tóc mềm mại của cô.

Phàn Khải Chanh không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn anh, trong lòng một khoảng mềm mại, cô cười không tiếng động.

Chờ sau khi Phàn Khải Chanh kiên nhẫn xử lý tóc tóc của anh, Kim Húc cầm chiếc gương nhỏ của Phàn Khải Chanh hài lòng đánh giá bản thân mình.

"Xuất sắc. Anh đây có mang theo quả vải sẽ đãi em." Kim Húc lấy một túi vải trong chiếc ba lô da của mình ra.

"Thật vui." Phàn Khải Chanh là người thấy vải sẽ vô cùng vui vẻ hải lòng, mắt sáng lên, cô thuần thục bóc vỏ một quả đặt vào bên miệng của Kim Húc, nở nụ cười giống như tiểu hổ ly.

Quá khác người, nội tâm Kim Húc lặng lẽ oán thầm, nhưng vẫn nhanh chóng ăn quả vải vào miệng.

Phàn Khải Chanh hài lòng đưa tay sờ mặt Kim Húc một cái.

"Dạo này cậu hay trêu chọc tớ?"

"Đúng không?"

"Ừ."