Chương 6: Quả vải thứ tư

Tiểu tử này đã tới đây tìm Phàn Khải Chanh suốt mấy ngày, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau mua đồ ăn.

Nghĩ như vậy, Kim Húc lạnh lùng bước vào thang máy.

“Ôi, chào buổi tối.” Trong thang máy, Phàn Khải Chanh cười chào hỏi.

“Ừ.” Kim Húc lạnh lùng cúi chào.

“Sườn này chúng ta làm chua ngọt hay là chiên ăn đây?” Phàn Khải Chanh cúi đầu nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay của Phùng Nguyên, nói.

“Chua ngọt đi, chị thích anh mà.” Phùng Nguyên túm lấy đuôi tóc của Phàn Khải Chanh.

“Đừng nhúc nhích ~” Phàn Khải Chanh quở trách trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó lại dè dặt nhìn bóng dáng cao ngất sừng sững trước mặt mình.

Kim Húc nghe Phàn Khải Chanh ở phía sau hờn dỗi, cơ mặt nhất thời căng lên. Cũng may là thang máy đã đến, cửa vừa mở ra Kim Húc lập tức đi ra ngoài.

“Kim Húc, anh có đến chỗ bọn em ăn cơm không?” Phàn Khải Chanh gọi bóng dáng bước nhanh kia lại, nhiệt tình mời.

“Không, cám ơn.” Kim Húc lịch sự từ chối, sau khi tìm thấy chìa khóa thì mở cửa vào nhà, anh vô nhà xong rồi bỏ chìa khóa lên tủ giày.

Chỗ bọn em?

Anh còn lâu mới tới.

“Chanh Chanh, buổi sáng em sẽ đi?” Phùng Nguyên dựa vào cửa phòng bếp nói.

“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chị, từ nhỏ đến lớn em vẫn mãi kêu như vậy là sao!” Phàn Khải Chanh vừa rửa chén vừa trợn mắt la mắng.

“Chị chỉ lớn hơn em có 20 ngày, bây giờ em còn cao hơn chị. Hôm nay chúng ta thức cả đêm, nào bắt đầu thôi!” Phùng Nguyên nhanh trí, vô cùng phấn chấn đề nghị.

“Được thôi, nhìn bộ dáng của em kìa, bia dứa và chân gà ngâm, tôm hùm đất, còn có một chút đồ nướng BBQ! em đi mua đi!” Đôi mắt Phàn Khải Chanh sáng lên, cô vẫn luôn thích cùng bạn bè tri kỷ ăn uống vui đùa cả đêm, “Em đi mua đi, chị đẩy bàn trà ra để có chỗ trống, hai chúng ta sẽ thức suốt đêm.”

“Em đi đây!” Phùng Nguyên cầm túi tiền và di động, thay giày ra khỏi cửa.

“Buổi tối có chút lạnh, mau mặc thêm áo đi!” Phàn Khải Chanh nhìn thấy Phùng Nguyên chỉ mặc một chiếc áo thun cọc tay, cô vội vàng thúc giục.

“Không cần!” Phùng Nguyên vội vàng đóng cửa lại, nhốt bà chị hay lo nghĩ của mình ở nhà.

“Haiz. . .” Phàn Khải Chanh bất đắc dĩ cười cười, lười nhác đẩy mấy cái ghế sô pha lại một chỗ, sau khi thu dọn xong, Phàn Khải Chanh ngồi xuống, ngẩn người một lúc.

“Bây giờ nhất định anh ấy sẽ cho rằng mình là loại nữ sinh cởi mở, thường xuyên có các nam sinh đến nhà. Nhưng như vậy cũng tốt, người dám chơi tới bến mới có thể ở bên người dám chơi tới bến, sẽ không còn gánh nặng nữa.” Phàn Khải Chanh cô đơn lẩm bẩm.

Trước khi anh nói em giống như một mụ phù thủy nhỏ bảo thủ còn bây giờ trong mắt anh, em là thế nào đây.

Phùng Nguyên bên kia vội vàng mua đồ xong, nhanh chóng trở về theo đường cũ, thời điểm cậu ta ra khỏi thang máy thì đúng lúc gặp Kim Húc đang muốn xuống lầu đổ rác. Cậu ta không để ý đến ánh mắt của Kim Húc, tiếp tục vội vã gõ cửa nhà của Phàn Khải Chanh.

Bây giờ Kim Húc đang đứng trong thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại đến khi đẩy hoàn toàn bóng dáng của Phùng Nguyên ra khỏi tầm mắt của anh.

Một chục lon bia, rất nhiều đồ ăn, xem ra tối nay cậu ta tính không về.

Cô thật sự rất thích mời gọi đàn ông, bản thân anh chắc cũng được tính là nằm trong phạm vi của những người đàn ông đó.