Chương 15: Quả vải thứ mười một

Sau khi xong công việc, Phàn Khải Chanh về nhà, vừa mới tắm xong liền nghe thấy điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại nhìn một cái, là Tông Tầm, bạn bè tốt của cô.

"A lô." Phàn Khải Chanh nghe điện thoại.

"Đang làm gì vậy?"

"Mới vừa tắm xong."

"Đã lâu không gặp, tớ muốn gặp cậu."

"Bây giờ?"

"Ừ, tớ đang mua vải cho cậu."

"Quá phiền phức, đã bảy giờ rưỡi, cậu ăn cơm chưa?" Phàn Khải Chanh nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

"Đã ăn cùng đồng nghiệp, không sao đâu, chút nữa tớ đến tìm cậu."

"Được, tớ chờ cậu, đi đường chậm một chút."

Phàn Khải Chanh cúp điện thoại, cúi đầu nhìn mình mặc áo ngủ thì có chút không ổn, bèn trở về phòng mặc thêm bra vào, sau đó tùy ý mặc một chiếc quần T và chiếc váy ngắn.

Không bao lâu Tông Tầm đã gõ cửa.

"Ha ha." Phàn Khải Chanh nhanh chóng mở cửa cười ngây ngô nhìn Tông Tầm, "Nhớ tớ rồi."

Tông Tầm nhướng mày không lên tiếng, đổi giày vào nhà, đặt trái cây xuống.

"Gần đây rất bận sao?" Phàn Khải Chanh cầm ly nước đến ngồi bên cạnh Tông Tầm, nhìn quầng mắt thâm đen của cậu ta.

"Ừ, gần đây nhận quảng cáo tương đối nhiều, thường xuyên thức đêm." Tông Tầm dụi mắt một cái.

"Chú ý thân thể, tớ có rất nhiều kem mắt mà bạn mua từ Nhật Bản về cho, hiệu Estée Lauder. Tớ đi lấy một chai cho cậu dùng thử. Mỗi ngày dùng một chút." Phàn Khải Chanh đứng dậy đi vào phòng ngủ, lục kiếm trong ngăn kéo lấy ra một chai bỏ vào trong túi áo của Tông Tầm.

"Cảm ơn, cảm ơn." Tông Tầm cười nhéo lỗ tai của Phàn Khải Chanh.

"Sao cậu lại phiền thế, còn biết túm lỗ tai tớ." Phàn Khải Chanh trách mắng, nện cho cậu ta một cú.

"Được rồi, được rồi, tớ tới thăm cậu một chút thôi, tớ phải đi đây." Tông Tầm đứng dậy.

"Hừ, tớ cũng không có gì để nói với cậu." Phàn Khải Chanh kiêu ngạo đứng dậy đưa Tông Tầm ra tới cửa.

"Nhớ ăn nhiều cơm. . ." Tông Tầm bước ra khỏi cửa, nhìn gương mặt nhỏ xíu của Phàn Khải Chanh.

Lúc này Phàn Khải Chanh không hề cãi lại, cửa thang máy mở ra, cô theo bản năng nhìn xem người ra là ai.

Kim Húc.

Phàn Khải Chanh tùy ý nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tông Tầm, "Tớ có ăn rất nhiều cơm rồi."

"Trở về nhớ làm khô tóc." Tông Tầm cười sờ mái tóc của Phàn Khải Chanh, trên mặt tràn đầy vẻ cưng chìu, "Tớ đi đây."

Kim Húc mắt nhìn thẳng đi tới phía hai người nọ.

"Đi đi, đừng để cho thang máy đi xuống." Phàn Khải Chanh nắm lấy cổ ta cậu ta, lắc lắc, "Về nhà tớ nhắn tin cho tớ hay."

"Ừ, được." Tông Tầm cười nhìn cô một chút, sau đó xoay người bước nhanh tới chỗ thang máy, nhấn nút.

Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp trước mặt, đôi mắt Phàn Khải Chanh thoáng qua tia sáng, sau đó cánh tay duỗi ra vừa vặn đóng cửa nhà mình lại.

Ngay lúc Kim Húc đang tìm chìa khóa mở cửa thì có người phía sau dựa vào.

"Ăn cơm chưa?" Phàn Khải Chanh hỏi anh.

"Ừ." Kim Húc lạnh nhạt trả lời, sau đó đẩy cửa vào chuẩn bị đóng lại.

"Làm gì thế." Phàn Khải Chanh ngăn cánh cửa sắp bị đóng lại kia.

"Sấy

tóc đi." Kim Húc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, "Mới vừa chiêu đãi xong người khác, nên nghỉ một chút rồi."

Phàn Khải Chanh nhướng đôi lông mày thanh tú, nhanh nhẹn chui vào khe cửa, tựa vào tủ giày đánh giá Kim Húc.

"Người đàn ông đó không khiến cho em tận hứng sao?" Kim Húc nhìn mái tóc ướt và đôi chân dài thẳng tắp của cô, chiếc váy màu hồng cùng với vòng eo mềm mại kia.

"Vậy anh thì sao?" Phàn Khải Chanh cởi dép ra khỏi chân, bàn chân nhỏ trắng nõn cọ cọ đôi chân thon dài của Kim Húc, cọ từ đùi đến bắp chân sau đó đánh mạnh một cái.

Kim Húc đối mặt với ánh mắt khıêυ khí©h của cô, sau đó rũ mắt cười nhẹ một tiếng, vẫn cà lơ phất phơ như vậy. Anh trở tay đóng cửa lại, sau đó ôm lấy vòng eo mà mình đã chú ý từ lâu, đẩy Phàn Khải Chanh ngồi xuống tủ giày.

"Kim tiên sinh, người ta đóng cửa xong thì phát hiện không mang theo chìa khóa ~" Phàn Khải Chanh ngậm đầu ngón tay phải giả bộ buồn rầu nói, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ câu dẫn.

Lời của editor: Cảnh báo lần 2 là truyện này có tag 21+ nha