Chương 4: Giấc mơ ướŧ áŧ

Nhưng cô nhanh chóng khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Chú ơi, cháu có thể, cháu có thể đến nhà chú, ở, ở một đêm…”

Tần Phong rót trà nóng đưa cho cô.

Ánh đèn phòng khách sáng tỏ, cô gái nhỏ gần như khóc suốt đường về, một đôi mắt ửng đỏ giống như màu cánh đào nở rộ ở đầu cành, đôi mi dài rũ xuống, nhấc lên chính là một đôi mắt to ngập nước.

Quyến rũ động lòng người, làm cho người ta thương yêu.

Đối mặt với cô gái nhỏ đáng thương đáng yêu như thế này, Tần Phong là một người cứng rắn, luôn thẳng thắn, cũng không thể không giữ giọng điệu nhẹ nhàng: “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao không muốn về nhà? Vì sao đã trễ như vậy mà vẫn còn ở bên ngoài?”

“Ba dượng của cháu…”

Đào Yêu Yêu uất ức mếu miệng, đưa tay lau sạch nước mắt: “Mỗi ngày ông ta đều sờ cháu, cháu sợ lắm.”

Tần Phong biến sắc!

Anh là thành viên của đội an ninh, anh thường tiến hành nhiều cuộc truy quét đột kích và bắt giữ chơi gái mại da^ʍ. Hầu hết trong số họ là một đối một, cũng có một số thích chơi tập thể, thậm chí có party quan hệ dâʍ ɭσạи, đối tượng có nam có nữ, còn có súc sinh gian da^ʍ đối tượng là trẻ vị thành niên!

Tần Phong đối với loại chuyện này căm thù tận xương tủy, năm này tháng nọ dần nảy sinh ra mâu thuẫn tâm lý với tình yêu.

Đúng, anh vẫn là trai tân ba mươi tuổi.

Nhưng không quan trọng, quan trọng là anh đã biết chuyện này, vậy không có khả năng anh sẽ ngồi nhìn mặc kệ, để cô bé vô tội bất lực này trở lại trong tay người ba cầm thú ma quỷ kia: “Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu không biết, mỗi ngày đều đi làm, bận rộn nhiều việc.”

“Yên tâm, đừng sợ.” Tần Phong vỗ vỗ bờ vai cô, vẻ mặt và giọng nói đều rất nghiêm nghị: “Ngày mai chú sẽ đến nhà cháu, tâm sự ‘thật tốt’ với ba dượng cháu.”

Tần Phong quyết tâm cứu vớt cô gái từ nước sôi lửa bỏng, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới đêm đó đã nằm mơ một giấc mơ, trong mơ có một cái mông đầy đặn mềm mại lắc lư trái phải trước mặt anh, ngón tay trắng trẻo tinh tế móc lên mép qυầи ɭóŧ, từ từ kéo xuống…

Anh nghe được mình dùng sức nuốt nước bọt, nghiêm nghị quát lớn mình đừng nhìn nữa! Đừng làm những chuyện không bằng cầm thú!

Nhưng làm sao cũng không di chuyển ánh mắt được.

Anh trơ mắt nhìn bàn tay xinh đẹp kia ‘roạt’ một cái, trực tiếp cởi hẳn qυầи ɭóŧ ra.

Nhưng đồ lót cởi ra, cái mông nhỏ tuyết trắng kia chỉ hiện lên trong một cái chớp mắt, phong cảnh lập tức bị váy đồng phục xếp lớp cực kỳ chặt chẽ che khuất. Yết hầu Tần Phong khẽ nhấp nhô, nghe được tiếng gọi mềm nhũn lại rụt rè: “Chú cảnh sát…”