Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Yểu

Chương 02: Giam cầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 02: Giam cầm

Từ nay về sau, ta muốn ngươi... Sống không bằng chết...

Thanh âm ôn nhu lưu luyến, đến bên tai đáng ra phải khiến cho người ta cảm thấy giống như ngập trong mật đường ngọt ngào mới đúng, nhưng Tô Vãn còn chưa thoát khỏi cảm giác ấm áp thì đã thấy toàn thân lạnh run, bàn tay vừa rồi còn đang giữ chặt áo bào màu đen của nam tử kia cũng khẽ run.

Lâm Chi Hiên đứng gần Tô Vãn nhất, ngơ ngẩn nhìn nam tử kia bay vọt vào sảnh, thương tiếc ôm lấy Tô Vãn, nhưng không nghe rõ lời nói kia của nam tử, đến khi kịp phản ứng thì phát hiện mình đã nhảy vọt ra xa.

"Ngươi... Ngươi là..." Sắc mặt Lâm Chi Hiên trắng bệch, trong mắt lộ ra kinh ngạc cực độ, lời nói vừa thốt ra thì quay đầu lại nhìn Lâm lão gia, cúi đầu lui lại mấy bước đến bên cạnh Lâm lão gia.

Lâm lão gia đánh giá nam tử đó, trên mặt lộ vẻ do dự không chắc, nếu là người của gia đình bình thường cướp tân nương của Lâm phủ, tất nhiên là ông sẽ không để cho họ chiếm lợi, nhưng người trước mắt này cho dù là quần áo hay phong thái đều làm cho người khác không dám khinh thường. Nhất là nửa khối phỉ thúy “thanh u xanh biếc” mà hắn đeo ở eo dù bị hỉ phục của Tô Vãn che che lấp lấp nhưng vẫn nhìn ra nó khắc chữ “Thanh”.

Khắp Phong Quốc không ai không biết, Mục Tuần Thanh_ Đại tướng quân tay cầm bình quyền nổi danh thiên hạ, vừa mới qua hai mươi; dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thần, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã đánh chiếm được Vân Quốc ở bên cạnh, là võ tướng mà lại có bộ dạng giống văn nhân, trên mặt luôn hiện nụ cười nhu hòa, ôn nhuận như ngọc, luôn mặc quần áo màu đen và đeo khối phỉ thuý khắc chữ “Thanh”.

Nếu không có sự kiện cách đây ba tháng kia, thì gần như là Lâm lão gia có thể xác định người đến chính là Mục Tuần Thanh. Nhưng vào ba tháng trước, Mục tướng quân từ khi bắt đầu tòng quân đến giờ đây là lần đầu tiên thất bại thảm hại, ở Cổ Cốc Đông Bắc toàn quân gần như bị diệt, không rõ tung tích. Hoàng Thượng đã sai một lượng lớn binh linh đi tìm kiếm mà không có kết quả. Dân chúng bình thường có lẽ không biết nhưng Lâm gia hắn có danh xưng là thủ phủ thì ít nhiều cũng phải có chút thông tin, được biết là Mục tướng quân rơi xuống vực núi, sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhưng hôm nay, người này công khai tới cửa cướp tân nương, Lâm lão gia còn đang miên man suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng xem xử lý chuyện này ra sao có nên ngăn cản hay không, thì người nọ đã ôm tân nương đi một đoạn khá xa rồi.

Mọi người trong hỉ đường sững sờ nhìn nam tử kia tiến vào sảnh đường rồi lại rời đi. Cho đến khi thân ảnh biến mất mới bừng tỉnh, hai mắt nhìn nhau, hoài nghi vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Cả phòng yên tĩnh, không một người dám nhiều lời, đồng loạt hướng ánh nhìn về phía của Lâm lão gia.

Tô Vãn đang nằm trong ngực nam tử kia, đã phát hiện không còn cảm giác ấm áp nữa, chẳng biết giá y đã bị cởi ra từ lúc nào, búi tóc thì có chút lộn xộn, bị gió thổi nhẹ nhàng xòa vào mặt khiến nàng có chút nhột. Ngược lại, nam tử kia đã sớm buông tay ra, nhưng bởi vì nam tử kia giữ chặt nên không nhúc nhích được, nàng khẽ cau may muốn giãy giụa, vừa quay lại thì thấy hai người đã ra khỏi Lâm phủ, không thèm che dấu giọng nói khàn khàn cứng ngắc, không vui nói: "Công tử..."

Lời nói vừa thốt ra, gáy đã nhói đau, trong đầu lập tức cảm thấy mơ hồ, trước mắt toàn một màu đen, rơi vào hôn mê.

Trong màn đêm ảm đạm, ánh sao cô độc đang lập lòe, trăng sáng lộ ra một nửa thật giống như nửa lỗ hổng cong cong trên trời cao, chỗ lỗ hổng đó vẩy ánh sáng xuống, trộn lẫn ánh sao mờ mờ, xuyên thấu qua cửa gỗ nhảy vào bên trong căn phòng nhỏ, kéo ra cái bóng thật dài.

Đêm đầu xuân thường rất lạnh, gió lạnh từng đợt xuyên thấu qua khe hở của cửa sổ dán giấy thổi vào trong phòng khiến cho thân thể Tô Vãn cảm giác như bị đao cắt. Hai tay, hai chân Tô Vãn đều bị trói lại, run rẩy cuộn mình trong góc.

Nàng cũng không nhớ nổi đã mấy ngày chưa được ăn cơm.

Hôm đó khi bị nam tử toàn thân ấm áp như ánh mặt trời cướp đi, vừa ra khỏi Lâm phủ đã bị đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong cái phòng nhỏ này. Ngoại trừ cỏ khô cùng củi thì không còn cái khác, từ trong cửa sổ nhìn ra, cũng không thấy có người ngoài đi đi lại lại.

Tô Vãn không hiểu tại sao mình đang vui vẻ thành thân lại bị cướp đi, không hiểu vì sao nam tử kia có thể cười với nàng đến dịu dàng ấm áp, lại nói ra lời nói lành lùng như huyền băng vậy, cũng không hiểu vì sao hắn lại nhốt mình ở chỗ này mấy ngày chẳng them quan tâm. Mới đầu nàng còn có khí lực nhảy lên đến bên cửa sổ cố gắng chạy đi, khi mở cửa sổ ra mới phát hiện phòng nhỏ này xây trên vách đá dựng đứng, tuy nói không cao, nhưng tay chân đang bị trói mà nhảy xuống, khó bảo toàn sẽ không trọng thương.

Sau hai ngày hai đêm thì Tô Vãn không còn hơi sức mà ngồi dậy, cũng bắt đầu mất dần ý thức. Không biết bắt đầu từ lúc nào đã có người bưng nước tới cho nàng, mỗi ngày đều đặt một chén nước lớn trên mặt đất, mỗi khi tỉnh lại nàng liền dùng hết sức lực bò đến chỗ chén nước dè dặt cẩn thận uống nước.

Còn có người quan tâm đến, chứng minh là rõ ràng không phải nàng bị người ta bỏ rơi ở nơi này mà tự sinh tự diệt sao? Mặc dù người đó muốn nàng sống không bằng chết, nàng cũng không muốn tự mình cam chịu đi chết, cho dù là chết, nàng cũng không muốn chết khát.

Trong mơ màng, Tô Vãn lại bắt đầu nằm mơ, trong mộng trước sau đều là một khoảng trống rỗng. Mỗi lần Tô Vãn đều mong đợi ở trong mơ, mong đợi nó sẽ xuất hiện một màu sắc khác, nhưng mà mỗi khi tấm màn màu trắng trong mộng kia bắt đầu xuất hiện vết nứt thì nàng lại bừng tỉnh.

Tựa như lúc này, cánh cửa nhỏ đang bị khóa chặt bị người ta phá vỡ phát ra một tiếng “Oành”, khiến cho Tô Vãn giật nảy mình, con mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, rồi lại nghe thấy một tiếng “Vυ"t”, thân thể không thể khống chế được mà lung lay, tiếp theo đó là cảm giác đau rát.

"Tiện nhân!"

Mấy ngày không nghe thấy tiếng người, giờ nghe thấy lại là thanh âm kêu la thật chói tai của cô gái này, Tô Vãn gắng sức trừng mắt nhìn, mượn ánh trăng thấy rõ cô gái trước mắt; toàn thân mặc một chiếc váy tơ tằm màu vàng, , bên hông bộc dải thắt lưng bằng gấm trắng muốt tôn lên vòng eo mảnh khảnh, trong tay cầm trường tiên, dung mạo nhìn không rõ lắm, nhưng lại lộ rõ đôi mắt linh động lóe ngân quang, tràn đầy tự mãn.

"Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao giờ lại biến thành bộ dáng như vậy? Ngay cả Mục Miên ta cũng sợ rồi?" Mục Miên nhếch lông mày, rất đắc ý liếc đến mấy vết roi trên người Tô Vãn, sau đó hài lòng vuốt trường tiên trong tay mình: "Thật uổng công ta đi suốt đêm chay về gặp ngươi, khiến ta rất thất vọng..."

Nói xong, lại dâng tay quất roi lên người Tô Vãn.

Tô Vãn bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, đầu óc đã tỉnh táo hơn chút ít, dùng sức ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Mục Miên, cố hết sức phun ra tàn âm: "Ngươi, ngươi là..."

"Ơ, Vãn tỷ tỷ thật đúng là người đãng trí, Mục Miên còn nhỏ, người không nhớ rõ cũng là chuyện rất bình thường.” Mục Miên vung vẩy cây roi trên tay, nhìn lướt qua Tô Vãn, ngồi xổm người xuống, tiến đến gần Tô Vãn, một tay xoay mặt Tô Vãn lại, sau đó thấy nàng ta cười đến thích ý: "Chậc chậc, thật đáng tiếc, bọn họ nói với ta là khuôn mặt của Vãn tỷ tỷ bị phá hủy ta còn không tin, không ngờ lại là thật, đáng tiếc cho khuôn mặt khuynh thành của Vãn tỷ tỷ nha..."

Mục Miên nói xong, còn xoa lên mặt Tô Vãn, trên mặt lộ ra từng vết sẹo lồi lõm, đan xen. Mục Miên lại vừa sờ vừa vỗ, ngạc nhiên nói: "Đây liệu có phải dịch dung không nhỉ? Vãn tỷ tỷ lợi hại như vậy, cũng rất khó nói đó..."

Vừa nói xong, móng tay cái dài nhọn quét qua một vết sẹo lớn phía bên má trái rồi tàn nhẫn vạch xuống một đường.

Khuôn mặt vốn dĩ đã dữ tợn giờ lại lộ ra một vết máu, Tô Vãn thấy đau lên cuộn mình về phía sau, nhưng đầu lại bị Mục Miên giữ chặt, nghe nàng ta thốt lên tiếng kêu sợ hãi: "A, chảy máu rồi, hóa ra là thật! Ha ha, Vãn tỷ tỷ hẳn là sẽ không trách ta chứ? Dù sao trên mặt đã nhiều sẹo như vậy, có thêm một vết nữa chắc cũng không để ý đâu."

"Aizzz, đại ca cũng thiệt là, sao lại bỏ ngươi ở nơi này? Thoáng cái đã vào cung năm ngày rồi, ngộ nhỡ làm ngươi chết đói thì làm sao bây giờ?" Mục Miên tiện tay lau đi vết máu trên mặt Tô Vãn, trên mặt dịu dàng lộ ý cười: "Dù thế nào cũng phải chém đứt chân tay của ngươi; móc mắt, cắt lưỡi, cắt tai của ngươi rồi đá xuống Đoạn Viêm Sơn, ngươi nói có đúng hay không?".

Tô Vãn bất giác co gối che ở trước ngực, hai tay bị khóa ở sau lưng không tài nào nhúc nhích được, thân thể theo bản năng dùng sức lui về phía sau hi vọng có thể cách xa Mục Miên. Nhưng Mục Miên lại từng bước theo sát, Tô Vãn lui một chút, nàng lại tới gần một chút, cười nói: "Ngươi yên tâm, muốn chết cũng không phải lúc này, ta chờ xem khi đại ca trở về sẽ xử lý ngươi như thế nào!"

"Hắn... Khi nào thì... Trở về?"

Tô Vãn nói với giọng khàn khàn suy yếu khiến cho Mục Miên sợ hết hồn, chán ghét nói: "Giọng nói cũng trở nên ghê tởm như vậy! Chậm nhất là ba ngày sau thì đại ca sẽ hồi phủ, ngươi cố gắng mà hưởng thụ nốt ba ngày còn lại đi!"

Tô Vãn hạ rèm mắt xuống, không nói gì.

Mục Miên cũng không có ý rời khỏi, lấy cán trường tiên nâng cằm Tô Vãn, mắt hạnh chớp lên, tựa như một hài tử đang hiếu kỳ hỏi: "Ngược lại ta rất tò mò về lý do ngươi lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, chi bằng ngươi nói xem, vì sao dung mạo và giọng nói lại bị hủy, tại sao lại chạy đi thành thân? Nếu ngươi nói với ta, dựa vào việc ta với ngươi cùng là nữ tử, có lẽ ba ngày sau ta có thể giúp ngươi cầu tình Hướng đại ca."

"Không, không biết..."

Tô Vãn chậm rãi mở mắt ra, chống lại ánh mắt của Mục Miên. tay Mục Miên đột nhiên run lên, quay mặt, đứng lên, cười lạnh nói: "Chờ đại ca trở lại, còn sợ ngươi không nói hay sao? Ta còn có lòng tốt, ngày mai sai người đưa một chút thức ăn đến đây, cho ngươi có tý sực lực, như vậy mới thú vị!"

Nói rồi vung trường tiên, tàn nhẫn giơ tay quất xuống, phát ra âm thanh "Vυ"t" vô cùng dễ nghe, lại nhìn thấy quần áo bị quất rách trên người Tô Vãn rỉ ra vết máu thì thu hồi roi nở một nụ cười hài lòng: "Ba roi này xem như là lễ gặp mặt, ta sẽ từ từ đến thăm ngươi."

"Chậc chậc, làm sao ta lại nhất thời xúc động tự mình cầm roi chứ, làm bẩn tay ta rồi." Mục Miên vừa thu roi, vừa lầm bầm lầu bầu, ảo não lắc đầu, lại liếc nhìn Tô Vãn với vẻ chán ghét, tiến lên đá một cước vào bụng của nàng.

Tô Vãn vốn đang co rúc ở góc không thể lui được nữa, một cú đá này của Mục Miên muốn tránh cũng không thể tránh, bụng đau đớn khiến cho đầu óc nàng lầm vào mơ hồ. Trong cổ dâng lên cảm giác ngai ngái, "ộc" phun ra. Lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Miên quăng roi xuống dẫm dẫm rồi vui vẻ rời đi.

Cảm giác bên miệng thấm ướt làm cho Tô Vãn thấy không thoải mái, tay lại bị khóa lại, nàng nghiêng đầu, quệt miệng lên vai. Đau đớn trong bụng cũng giảm đi phần nào, nhưng vẫn chưa biến mất, lại còn bị Mục Miên ngẫu nhiên vung roi quất ngang người, đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng.

Tô Vãn nâng hai gối, co rút thành một cục, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mục Miên, chưa từng nghe qua càng chưa từng gặp qua. Nhưng nàng gọi mình là Vãn tỷ tỷ, hẳn là có quen biết, có lẽ, trước kia biết, chỉ là nàng không nhớ rõ. Theo như lời nàng ta nói thì nàng bị đại ca của nàng ta cướp về, nàng nói đại ca vào cung, chứng minh mình đang ở Phong Đô, mà nam tử kia có địa vị bất phàm.

Nhưng cha mẹ nói nàng từ nhỏ lớn lên tại Ngu Thành, luôn ở trong khuê phòng rất ít khi ra ngoài, vậy sao mà quen được huynh muội ở Phong Đô này đây, hình như còn gây thâm thù đại hận nữa?

Còn có Đoạn Viêm Sơn, Tô Vãn cố gắng suy nghĩ, cha mẹ có nói với nàng chỉ có Ngu Thành và Phong Đô, còn Đoạn Viêm Sơn thì nàng chưa từng nghe qua, không biết ở đâu, vì sao Mục Miên nói muốn đá nàng xuống Đoạn Viêm Sơn?

Điều gì chờ đợi nàng vào ba ngày sau?

Chương 02: Giam cầm

Từ nay về sau, ta muốn ngươi... Sống không bằng chết...

Thanh âm ôn nhu lưu luyến, đến bên tai đáng ra phải khiến cho người ta cảm thấy giống như ngập trong mật đường ngọt ngào mới đúng, nhưng Tô Vãn còn chưa thoát khỏi cảm giác ấm áp thì đã thấy toàn thân lạnh run, bàn tay vừa rồi còn đang giữ chặt áo bào màu đen của nam tử kia cũng khẽ run.

Lâm Chi Hiên đứng gần Tô Vãn nhất, ngơ ngẩn nhìn nam tử kia bay vọt vào sảnh, thương tiếc ôm lấy Tô Vãn, nhưng không nghe rõ lời nói kia của nam tử, đến khi kịp phản ứng thì phát hiện mình đã nhảy vọt ra xa.

"Ngươi... Ngươi là..." Sắc mặt Lâm Chi Hiên trắng bệch, trong mắt lộ ra kinh ngạc cực độ, lời nói vừa thốt ra thì quay đầu lại nhìn Lâm lão gia, cúi đầu lui lại mấy bước đến bên cạnh Lâm lão gia.

Lâm lão gia đánh giá nam tử đó, trên mặt lộ vẻ do dự không chắc, nếu là người của gia đình bình thường cướp tân nương của Lâm phủ, tất nhiên là ông sẽ không để cho họ chiếm lợi, nhưng người trước mắt này cho dù là quần áo hay phong thái đều làm cho người khác không dám khinh thường. Nhất là nửa khối phỉ thúy “thanh u xanh biếc” mà hắn đeo ở eo dù bị hỉ phục của Tô Vãn che che lấp lấp nhưng vẫn nhìn ra nó khắc chữ “Thanh”.

Khắp Phong Quốc không ai không biết, Mục Tuần Thanh_ Đại tướng quân tay cầm bình quyền nổi danh thiên hạ, vừa mới qua hai mươi; dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thần, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã đánh chiếm được Vân Quốc ở bên cạnh, là võ tướng mà lại có bộ dạng giống văn nhân, trên mặt luôn hiện nụ cười nhu hòa, ôn nhuận như ngọc, luôn mặc quần áo màu đen và đeo khối phỉ thuý khắc chữ “Thanh”.

Nếu không có sự kiện cách đây ba tháng kia, thì gần như là Lâm lão gia có thể xác định người đến chính là Mục Tuần Thanh. Nhưng vào ba tháng trước, Mục tướng quân từ khi bắt đầu tòng quân đến giờ đây là lần đầu tiên thất bại thảm hại, ở Cổ Cốc Đông Bắc toàn quân gần như bị diệt, không rõ tung tích. Hoàng Thượng đã sai một lượng lớn binh linh đi tìm kiếm mà không có kết quả. Dân chúng bình thường có lẽ không biết nhưng Lâm gia hắn có danh xưng là thủ phủ thì ít nhiều cũng phải có chút thông tin, được biết là Mục tướng quân rơi xuống vực núi, sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhưng hôm nay, người này công khai tới cửa cướp tân nương, Lâm lão gia còn đang miên man suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng xem xử lý chuyện này ra sao có nên ngăn cản hay không, thì người nọ đã ôm tân nương đi một đoạn khá xa rồi.

Mọi người trong hỉ đường sững sờ nhìn nam tử kia tiến vào sảnh đường rồi lại rời đi. Cho đến khi thân ảnh biến mất mới bừng tỉnh, hai mắt nhìn nhau, hoài nghi vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Cả phòng yên tĩnh, không một người dám nhiều lời, đồng loạt hướng ánh nhìn về phía của Lâm lão gia.

Tô Vãn đang nằm trong ngực nam tử kia, đã phát hiện không còn cảm giác ấm áp nữa, chẳng biết giá y đã bị cởi ra từ lúc nào, búi tóc thì có chút lộn xộn, bị gió thổi nhẹ nhàng xòa vào mặt khiến nàng có chút nhột. Ngược lại, nam tử kia đã sớm buông tay ra, nhưng bởi vì nam tử kia giữ chặt nên không nhúc nhích được, nàng khẽ cau may muốn giãy giụa, vừa quay lại thì thấy hai người đã ra khỏi Lâm phủ, không thèm che dấu giọng nói khàn khàn cứng ngắc, không vui nói: "Công tử..."

Lời nói vừa thốt ra, gáy đã nhói đau, trong đầu lập tức cảm thấy mơ hồ, trước mắt toàn một màu đen, rơi vào hôn mê.

Trong màn đêm ảm đạm, ánh sao cô độc đang lập lòe, trăng sáng lộ ra một nửa thật giống như nửa lỗ hổng cong cong trên trời cao, chỗ lỗ hổng đó vẩy ánh sáng xuống, trộn lẫn ánh sao mờ mờ, xuyên thấu qua cửa gỗ nhảy vào bên trong căn phòng nhỏ, kéo ra cái bóng thật dài.

Đêm đầu xuân thường rất lạnh, gió lạnh từng đợt xuyên thấu qua khe hở của cửa sổ dán giấy thổi vào trong phòng khiến cho thân thể Tô Vãn cảm giác như bị đao cắt. Hai tay, hai chân Tô Vãn đều bị trói lại, run rẩy cuộn mình trong góc.

Nàng cũng không nhớ nổi đã mấy ngày chưa được ăn cơm.

Hôm đó khi bị nam tử toàn thân ấm áp như ánh mặt trời cướp đi, vừa ra khỏi Lâm phủ đã bị đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong cái phòng nhỏ này. Ngoại trừ cỏ khô cùng củi thì không còn cái khác, từ trong cửa sổ nhìn ra, cũng không thấy có người ngoài đi đi lại lại.

Tô Vãn không hiểu tại sao mình đang vui vẻ thành thân lại bị cướp đi, không hiểu vì sao nam tử kia có thể cười với nàng đến dịu dàng ấm áp, lại nói ra lời nói lành lùng như huyền băng vậy, cũng không hiểu vì sao hắn lại nhốt mình ở chỗ này mấy ngày chẳng them quan tâm. Mới đầu nàng còn có khí lực nhảy lên đến bên cửa sổ cố gắng chạy đi, khi mở cửa sổ ra mới phát hiện phòng nhỏ này xây trên vách đá dựng đứng, tuy nói không cao, nhưng tay chân đang bị trói mà nhảy xuống, khó bảo toàn sẽ không trọng thương.

Sau hai ngày hai đêm thì Tô Vãn không còn hơi sức mà ngồi dậy, cũng bắt đầu mất dần ý thức. Không biết bắt đầu từ lúc nào đã có người bưng nước tới cho nàng, mỗi ngày đều đặt một chén nước lớn trên mặt đất, mỗi khi tỉnh lại nàng liền dùng hết sức lực bò đến chỗ chén nước dè dặt cẩn thận uống nước.

Còn có người quan tâm đến, chứng minh là rõ ràng không phải nàng bị người ta bỏ rơi ở nơi này mà tự sinh tự diệt sao? Mặc dù người đó muốn nàng sống không bằng chết, nàng cũng không muốn tự mình cam chịu đi chết, cho dù là chết, nàng cũng không muốn chết khát.

Trong mơ màng, Tô Vãn lại bắt đầu nằm mơ, trong mộng trước sau đều là một khoảng trống rỗng. Mỗi lần Tô Vãn đều mong đợi ở trong mơ, mong đợi nó sẽ xuất hiện một màu sắc khác, nhưng mà mỗi khi tấm màn màu trắng trong mộng kia bắt đầu xuất hiện vết nứt thì nàng lại bừng tỉnh.

Tựa như lúc này, cánh cửa nhỏ đang bị khóa chặt bị người ta phá vỡ phát ra một tiếng “Oành”, khiến cho Tô Vãn giật nảy mình, con mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, rồi lại nghe thấy một tiếng “Vυ"t”, thân thể không thể khống chế được mà lung lay, tiếp theo đó là cảm giác đau rát.

"Tiện nhân!"

Mấy ngày không nghe thấy tiếng người, giờ nghe thấy lại là thanh âm kêu la thật chói tai của cô gái này, Tô Vãn gắng sức trừng mắt nhìn, mượn ánh trăng thấy rõ cô gái trước mắt; toàn thân mặc một chiếc váy tơ tằm màu vàng, , bên hông bộc dải thắt lưng bằng gấm trắng muốt tôn lên vòng eo mảnh khảnh, trong tay cầm trường tiên, dung mạo nhìn không rõ lắm, nhưng lại lộ rõ đôi mắt linh động lóe ngân quang, tràn đầy tự mãn.

"Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao giờ lại biến thành bộ dáng như vậy? Ngay cả Mục Miên ta cũng sợ rồi?" Mục Miên nhếch lông mày, rất đắc ý liếc đến mấy vết roi trên người Tô Vãn, sau đó hài lòng vuốt trường tiên trong tay mình: "Thật uổng công ta đi suốt đêm chay về gặp ngươi, khiến ta rất thất vọng..."

Nói xong, lại dâng tay quất roi lên người Tô Vãn.

Tô Vãn bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, đầu óc đã tỉnh táo hơn chút ít, dùng sức ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Mục Miên, cố hết sức phun ra tàn âm: "Ngươi, ngươi là..."

"Ơ, Vãn tỷ tỷ thật đúng là người đãng trí, Mục Miên còn nhỏ, người không nhớ rõ cũng là chuyện rất bình thường.” Mục Miên vung vẩy cây roi trên tay, nhìn lướt qua Tô Vãn, ngồi xổm người xuống, tiến đến gần Tô Vãn, một tay xoay mặt Tô Vãn lại, sau đó thấy nàng ta cười đến thích ý: "Chậc chậc, thật đáng tiếc, bọn họ nói với ta là khuôn mặt của Vãn tỷ tỷ bị phá hủy ta còn không tin, không ngờ lại là thật, đáng tiếc cho khuôn mặt khuynh thành của Vãn tỷ tỷ nha..."

Mục Miên nói xong, còn xoa lên mặt Tô Vãn, trên mặt lộ ra từng vết sẹo lồi lõm, đan xen. Mục Miên lại vừa sờ vừa vỗ, ngạc nhiên nói: "Đây liệu có phải dịch dung không nhỉ? Vãn tỷ tỷ lợi hại như vậy, cũng rất khó nói đó..."

Vừa nói xong, móng tay cái dài nhọn quét qua một vết sẹo lớn phía bên má trái rồi tàn nhẫn vạch xuống một đường.

Khuôn mặt vốn dĩ đã dữ tợn giờ lại lộ ra một vết máu, Tô Vãn thấy đau lên cuộn mình về phía sau, nhưng đầu lại bị Mục Miên giữ chặt, nghe nàng ta thốt lên tiếng kêu sợ hãi: "A, chảy máu rồi, hóa ra là thật! Ha ha, Vãn tỷ tỷ hẳn là sẽ không trách ta chứ? Dù sao trên mặt đã nhiều sẹo như vậy, có thêm một vết nữa chắc cũng không để ý đâu."

"Aizzz, đại ca cũng thiệt là, sao lại bỏ ngươi ở nơi này? Thoáng cái đã vào cung năm ngày rồi, ngộ nhỡ làm ngươi chết đói thì làm sao bây giờ?" Mục Miên tiện tay lau đi vết máu trên mặt Tô Vãn, trên mặt dịu dàng lộ ý cười: "Dù thế nào cũng phải chém đứt chân tay của ngươi; móc mắt, cắt lưỡi, cắt tai của ngươi rồi đá xuống Đoạn Viêm Sơn, ngươi nói có đúng hay không?".

Tô Vãn bất giác co gối che ở trước ngực, hai tay bị khóa ở sau lưng không tài nào nhúc nhích được, thân thể theo bản năng dùng sức lui về phía sau hi vọng có thể cách xa Mục Miên. Nhưng Mục Miên lại từng bước theo sát, Tô Vãn lui một chút, nàng lại tới gần một chút, cười nói: "Ngươi yên tâm, muốn chết cũng không phải lúc này, ta chờ xem khi đại ca trở về sẽ xử lý ngươi như thế nào!"

"Hắn... Khi nào thì... Trở về?"

Tô Vãn nói với giọng khàn khàn suy yếu khiến cho Mục Miên sợ hết hồn, chán ghét nói: "Giọng nói cũng trở nên ghê tởm như vậy! Chậm nhất là ba ngày sau thì đại ca sẽ hồi phủ, ngươi cố gắng mà hưởng thụ nốt ba ngày còn lại đi!"

Tô Vãn hạ rèm mắt xuống, không nói gì.

Mục Miên cũng không có ý rời khỏi, lấy cán trường tiên nâng cằm Tô Vãn, mắt hạnh chớp lên, tựa như một hài tử đang hiếu kỳ hỏi: "Ngược lại ta rất tò mò về lý do ngươi lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, chi bằng ngươi nói xem, vì sao dung mạo và giọng nói lại bị hủy, tại sao lại chạy đi thành thân? Nếu ngươi nói với ta, dựa vào việc ta với ngươi cùng là nữ tử, có lẽ ba ngày sau ta có thể giúp ngươi cầu tình Hướng đại ca."

"Không, không biết..."

Tô Vãn chậm rãi mở mắt ra, chống lại ánh mắt của Mục Miên. tay Mục Miên đột nhiên run lên, quay mặt, đứng lên, cười lạnh nói: "Chờ đại ca trở lại, còn sợ ngươi không nói hay sao? Ta còn có lòng tốt, ngày mai sai người đưa một chút thức ăn đến đây, cho ngươi có tý sực lực, như vậy mới thú vị!"

Nói rồi vung trường tiên, tàn nhẫn giơ tay quất xuống, phát ra âm thanh "Vυ"t" vô cùng dễ nghe, lại nhìn thấy quần áo bị quất rách trên người Tô Vãn rỉ ra vết máu thì thu hồi roi nở một nụ cười hài lòng: "Ba roi này xem như là lễ gặp mặt, ta sẽ từ từ đến thăm ngươi."

"Chậc chậc, làm sao ta lại nhất thời xúc động tự mình cầm roi chứ, làm bẩn tay ta rồi." Mục Miên vừa thu roi, vừa lầm bầm lầu bầu, ảo não lắc đầu, lại liếc nhìn Tô Vãn với vẻ chán ghét, tiến lên đá một cước vào bụng của nàng.

Tô Vãn vốn đang co rúc ở góc không thể lui được nữa, một cú đá này của Mục Miên muốn tránh cũng không thể tránh, bụng đau đớn khiến cho đầu óc nàng lầm vào mơ hồ. Trong cổ dâng lên cảm giác ngai ngái, "ộc" phun ra. Lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Miên quăng roi xuống dẫm dẫm rồi vui vẻ rời đi.

Cảm giác bên miệng thấm ướt làm cho Tô Vãn thấy không thoải mái, tay lại bị khóa lại, nàng nghiêng đầu, quệt miệng lên vai. Đau đớn trong bụng cũng giảm đi phần nào, nhưng vẫn chưa biến mất, lại còn bị Mục Miên ngẫu nhiên vung roi quất ngang người, đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng.

Tô Vãn nâng hai gối, co rút thành một cục, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mục Miên, chưa từng nghe qua càng chưa từng gặp qua. Nhưng nàng gọi mình là Vãn tỷ tỷ, hẳn là có quen biết, có lẽ, trước kia biết, chỉ là nàng không nhớ rõ. Theo như lời nàng ta nói thì nàng bị đại ca của nàng ta cướp về, nàng nói đại ca vào cung, chứng minh mình đang ở Phong Đô, mà nam tử kia có địa vị bất phàm.

Nhưng cha mẹ nói nàng từ nhỏ lớn lên tại Ngu Thành, luôn ở trong khuê phòng rất ít khi ra ngoài, vậy sao mà quen được huynh muội ở Phong Đô này đây, hình như còn gây thâm thù đại hận nữa?

Còn có Đoạn Viêm Sơn, Tô Vãn cố gắng suy nghĩ, cha mẹ có nói với nàng chỉ có Ngu Thành và Phong Đô, còn Đoạn Viêm Sơn thì nàng chưa từng nghe qua, không biết ở đâu, vì sao Mục Miên nói muốn đá nàng xuống Đoạn Viêm Sơn?

Điều gì chờ đợi nàng vào ba ngày sau?
« Chương TrướcChương Tiếp »