Chương 01: Cướp dâu

Cuốn một: Tù thân phủ tướng quân

Chương 01: Cướp dâu

Tô Vãn vươn tay, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi khô lòng bàn tay đang ẩm ướt, tay khẽ động đã chạm đến mầm cây non mới mọc bên ngoài cửa sổ, tựa như chạm đến trong lòng. Ngứa! Không kiềm lòng mà ngắt lấy một cành lá đưa đến trước mặt, đúng là màu xanh biếc như trong tưởng tượng, dịu dàng nở một nụ cười tươi tắn chưa lâu thì tiếng mở cửa “ken két” vang lên, trong lòng nàng cũng nhảy dựng theo, vội vàng đưa tay đóng cửa sổ mới vừa mở he hé.

Nha đầu mới vào có chút run rẩy, cúi đầu không dám nhìn Tô Vãn, đặt thức ăn trên tay xuống, vội vàng quỳ gối hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu: “Mời tiểu thư dùng bữa.”

Khóe miệng Tô Vãn khẽ nhếch lên, muốn cười, cũng biết nếu mình cười rộ lên chỉ sợ sẽ càng dọa người nên dứt khoát không cười, gật gật đầu nghĩ tới giọng nói nha đầu này rất êm tai; cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn thì liếc thấy nha đầu đó vẫn đứng bên cạnh, lúc trước người khác chỉ đưa cơm đến rồi lập tức lui ra, lần này nhà đầu này lại đứng lại ú a ú ớ dường như muốn nói gì đó.

“Làm sao vậy?” Tô Vãn để đũa xuống, cố gắng hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Tô Vãn cảm thấy đây đã là lời nói ôn nhu nhất của nàng rồi, vậy mà nha đầu kia vẫn khẽ run nhẹ, thật giống như cực kỳ sợ hãi quỳ trên mặt đất run rẩy nói: “Tiểu… Tiểu thư, phu nhân phân phó… Phân phó tiểu thư không được mở cửa sổ, ngày mai… Ngày mai là ngày thành thân của tiểu thư, thân thể… Thân thể bị lạnh, sẽ không tốt…”

Tô Vãn gật đầu, không nói gì.

Nha đầu dập đầu thật mạnh rồi rời đi.

Tô Vãn cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, hai món ăn đơn giản, một chén cơm, một chén canh nóng, mấy hôm trước nương đã nói với nàng mấy ngày này ít gặp người thì sẽ may mắn hơn, bởi vậy mấy ngày nay đều sai người đưa thức ăn tới đây.Nói như thế, nếu không ra khỏi các thì nên cùng ăn cơm với cha mẹ?

(*Các là khuê phòng đó)

Lông mày nhỏ nhắn của Tô Vãn khẽ nhíu, lúc trước bọn họ ăn cơm như thế nào, nàng không nhớ rõ.

Ăn từng miếng từng miếng, tốc độ thật chậm, nếu không dựa vào việc ăn cơm để gϊếŧ thời gian, Tô Vãn không thể tưởng được còn có chuyện gì có thể làm nữa, ngoại trừ tấm đệm và quần áo thì trong phòng không có gì cả, nương còn nói mở cửa sổ không tốt, thỉnh thoảng len lén mở một lúc cũng sẽ bị phát hiện, ví dụ như nha đầu kia vừa rồi, nhất định là nương sai người đến cố ý nhắc nhở nàng.

Tốc độ lại càng chậm vậy mà một chén cơm vẫn thấy đáy, Tô Vãn để đũa xuống, sau đó sẽ có người tới lấy đi, tiếp theo lại chỉ còn một mình nàng.

Quả nhiên, tiếng cửa lại vang lên, Tô Vãn ngồi bên giường, ngẩng lên nhìn, hóa ra là nương.

Mặc chiếc váy màu đỏ thêu chỉ vàng hoa lệ, thân thể gần như gấp đôi Tô Vãn, mặt mày rất lớn, hai mắt lộ ý cười lóe tinh quang.

Tô Vãn lễ phép đứng lên, khẽ hành lễ: “Nương.”

Lý thị cười tủm tỉm đỡ Tô Vãn dậy, vui mừng mà nói: “Nữ nhi ngoan, nương biết con sợ nhàn rỗi, nốt hôm nay thôi, ngày mai con có thể xuất phủ rồi, liền… Liền thành thân…”

Nói xong lời cuối cùng, Lý thị sụt sịt, cầm khăn lau nước mắt, nắm lấy tay Tô Vãn nói: “Nương nói con nghe này, Lâm gia là một đại thế gia, dù sao cũng coi như là thủ phủ của Ngu Thành ta, Lâm công tử kia cũng chỉ ăn chơi một chút, thân là nữ tử con phải đứng sau quan tâm trượng phu chớ để hắn đòi hỏi nhiều, mọi việc một mắt nhắm một mắt mở là tốt nhất…”

Tô Vãn ngoan ngoãn nghe nương dạy bảo, mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều nghe giảng giải một lần, không phải nương đến, thì chính là cha đến, bọn họ nói những đạo lý này, nàng cũng chỉ thoáng hiểu một chút, có một số điểm chỉ thoáng qua đã rõ ràng, cho dù không hiểu cũng sẽ nghe, nhưng chỉ nghe thôi, liền không tự giác nghĩ tới cái khác.

Thí dụ như cha và nương vì sao luôn tránh né vấn đề nàng hỏi?

Chỉ là nàng muốn biết vì sao mọi người trong phủ đều sợ nàng thôi, hay bởi vì gương mặt này của nàng?

Hai tay Tô Vãn không tự giác mà sờ lên mặt. Gương đồng trong phòng đã sớm bị người khác lấy đi, nhưng nàng luôn muốn rửa mặt. Ngày ấy, nàng đã thấy gương mặt xa lạ trong nước, mặt mũi tràn đầy vết thương, rất là dữ tợn, đáng sợ.

Không, không nên nói gương mặt này xa lạ. Kỳ thật, nàng đều cảm thấy hết thảy mọi việc đều xa lạ, cách đây ba ngày trong khoảnh khắc nàng mới mở mắt, nương ôm nàng khóc ròng nói may mắn là nàng còn sống, cha một phen nước mắt nước mũi dàn dụa cứ nói đều do ông không cẩn thận làm hại nàng ngã xuống sườn núi…

Nàng có chút mờ mịt, nhìn bọn họ cũng sẽ có chút cảm giác quen thuộc, nên bình thản tiếp nhận họ. Tiếp nhận việc họ nói rằng ba ngày sau nàng sẽ thành thân, nói ba ngày này không thể ra khỏi cửa phòng, còn nghe bọn họ thay nhau đến dạy nàng đạo làm vợ. Đối với việc nàng bị mất trí nhớ thì không quá để ý, chỉ vui mừng nói mấy ngày nữa sẽ nhớ ra.

“Vãn Nhi, Vãn Nhi?” Lý thị lắc lắc Tô Vãn đang thất thần, có chút lo lắng nói: “Vãn Nhi, đại phu nói chứng bệnh mất trí nhớ của con vài ngày nữa sẽ khỏi, nếu không nhớ rõ thì cũng không cần phải cố gắng nhớ làm gì, ngày mai đến Lâm phủ sẽ tốt thôi.”

Nói đến nửa câu sau, Lý thị lại tủm tỉm cười xoa đầu Tô Vãn.

Tô Vãn nhẹ nhàng gật đầu, thực ra nàng rất muốn tự mình hỏi đại phu xem rốt cuộc khi nào thì nàng mới nhớ lại, nhưng ba ngày này ngay cả đại phu cũng không được gặp, nương nói ngày hôn kỳ đến gần, không nên để phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lý thị lại thao thao bất tuyệt nói một lúc nữa rồi cuối cùng cười nói: “Tối nay con đi nghỉ ngơi sớm đi, sang mai nương sẽ đến thay hỷ phục cho con lên kiệu hoa .”

“Vãn Nhi hiểu.”

Tô Vãn ngoan ngoãn hành lễ tiễn nương rời đi, xuyên thấu qua cánh cửa mà bà mở ra là một bụi cỏ xanh biếc ở bên ngoài, còn có cả một chút hoa dại, đủ mọi màu sắc nhìn rất đẹp mắt, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ thì cánh cửa đã đóng lại.

Nến đỏ chập chờn, khắp Tô phủ hiện ra một màu đỏ rực trong tia nắng ban mai.

Tô Vãn ngồi yên trên ghế gỗ, mặc cho nha đầu sau lưng chải đầu cài trâm, rũ mắt xuống nhìn mười đầu ngón tay sơn đỏ của mình, nhìn thật đẹp, so với giá y trên người còn sáng sủa hơn mấy phần. Chẳng hiểu sao trong đầu đột nhiên thoáng hiện bốn chữ in trên gương trang điểm, đến lúc xuất giá, dù không trang điểm gương mặt này của nàng ngay đến chính nàng cũng bị hù sợ, đến khi trang điểm thì chỉ có càng thêm đáng sợ thôi.

“Tiểu thư, chuẩn bị ra cửa.”

Bỗng dưng trước mắt là một mảnh đỏ tươi, Tô Vãn cảm thấy chói mắt, liền dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho nha đầu dìu ra cửa.

Mới đầu xuân, trời còn chút se lạnh, sáng sớm gió thổi khiến nàng không khỏi rùng mình, ánh mắt Tô Vãn nhìn đến một thân giá y lại nhớ tới lời nương đã nói bên tai nàng, giá y này là do Lâm gia sai người của Quế Bích Phường vội vàng làm trong ba ngày ba đêm mà thành. Bất kể là thủ công hay kiểu dáng hoa văn đều là đứng số một, số hai trong Phong Quốc.

Không nhịn được mà cẩn thận sờ sờ, cũng không cảm thấy đặc biệt.

Nha đầu bên cạnh khẽ đẩy nàng, Tô Vãn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng bước lảo đảo về phía trước.

Thành thân, trong suy nghĩ của Tô Vãn cho rằng hẳn là rất náo nhiệt nhỉ? Hôm nay, Tô gia không tính là vắng lạnh, nương mang theo tiểu thϊếp đến bên nàng vừa khóc vừa nói, phụ thân cũng chen vào mấy câu, bên cạnh còn có rất nhiều giọng nói khuyên giải, tiếng chúc mừng đều bao phủ nàng thì bên ngoài đại môn vang lên tiếng pháo, tất cả đều thoạt nhìn thì bình thường nhưng lại khiến Tô Vãn cảm thấy có chỗ không đúng.

Đặt bàn tay lên ngực, thật lạnh, bên ngoài càng náo nhiệt, tim càng thấy trống rỗng và lạnh giá.

Có lẽ cảm giác không đúng kia là xuất phát từ tim của chính nàng!

Tô Vãn thở dài, buông khăn voan đỏ xuống môi nở nụ cười tươi tắn, vững bước lên kiệu hoa.

Tiếng pháo nổ qua đi, tiếng người cũng ngày càng xa, bên tai chỉ còn lại tiếng hỉ nhạc phập phồng đi theo kiệu hoa lúc lên lúc xuống không dứt. Tô Vãn hạ mí mắt, nhận ra đáy lòng là một mảnh trống rỗng, mắt thấy nghe thấy, ngũ quan đều cảm giác được, vừa quen thuộc mà vừa xa lạ. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, nàng biết việc sẽ phải đối mặt, không buồn không vui, chỉ là nghĩ tới lúc phu quân tương lại vạch khăn voan có thể bị khuôn mặt này của nàng hù dọa hay không?

Đội ngũ đón dâu của Lâm gia có mấy trăm người, thanh âm hỉ nhạc gần như muốn chọc thủng tận trời,hồi môn hồng trang trải dài, tầng tầng lớp lớp đi ngang qua Ngu Thành, ba ngày trước dân chúng đã sớm biết tin tức, vừa nghe thấy tiếng kèn nhạc đã đuổi tới ven đường vây xem. Có vui mừng, có hâm mộ, có ngạc nhiên, mọi người đều ngển cổ tìm kiệu hoa, dù biết cũng không nhìn rõ dung nhan của tiểu thư Tô gia, nhưng vẫn không ngừng theo sát phía sau.

Tô gia không được coi là nhà quyền quý trong Ngu Thành, những cũng là giàu có, lại chỉ có duy nhất một nữ nhi, tin đồn là dung mạo đoan trang, tuy chưa có ai gặp qua nhưng lại nổi danh bên ngoài. Lâm gia giàu nhất một phương, con trai độc nhất lại chơi bời, năm gần đây đã bớt phóng túng, cửa hôn sự này cũng coi như môn đăng hộ đối, vừa phô trương lại rất long trọng, dĩ nhiên sẽ dẫn tới vang động Ngu Thành một thời gian.

Tô Vãn cũng cảm nhận được náo nhiệt bên ngoài kiệu hoa, không tự giác nhíu mày, muốn vén khăn voan lên nhìn một cái, lại nghĩ đến lời nương dặn dò lúc trước, tay đưa lên một nửa lại để xuống.

Kiệu hoa dừng lại, Tô Vãn cảm giác trước mắt sáng lên, màn kiệu bị người vén lên, tiếp theo là một bàn tay thon dài, hơi hơi sợ sệt, lại nghĩ tới lời của nương, do dự đưa tay ra ngoài đặt vào trong lòng bàn tay của hắn.

Tô Vãn biết vâng lời, xuyên thấu qua khăn voan thấy vạt áo màu đỏ của nam tử bên cạnh, nghe thấy âm thanh huyên náo chúc mừng, theo bước chân của nam tử kia chậm rãi đi vào hỉ đường, thuận theo bước chân hắn dừng lại.

“Chúc mừng Lâm lão gia…”

“Lâm công tử thật may mắn…”

“Cùng vui cùng vui!”



Trong hỉ đường là một mảnh náo nhiệt ồn ào, tay của Tô Vãn bị nam tử kia nắm lấy, từng đợt ấm áp xuyên vào đầu ngón tay, nội tâm lạnh giá lúc trước phai nhạt chút ít, đập vào mắt là một mảnh vui mừng đỏ thẫm cùng tiếng chúc mừng liên tục ở bên cạnh làm cho khuôn mặt nàng có vài phần ấm áp, trong lòng bình thản, còn có chút ấm áp, Tô Vãn hoảng hốt cảm thấy, cảnh tượng hôm nay, thật giống như giấc mộng nhiều năm của mình.

Trên mặt không khỏi nở nụ cười nhẹ, còn chưa hoàn toàn cười ra thì ánh sáng trước mặt chợt lóe, khăn voan bị người vén lên, tân khách ở sảnh đường vừa rồi còn náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Ửng hồng trên mặt Tô Vãn phút chốc dập tắt, thấy rõ nam tử nắm tay nàng mặt như quan ngọc, thái độ có vài phần kiệt ngạo, hơi nhướng mày, nhìn mình, không có kinh ngạc, chỉ có khinh thường.

Tô Vãn cảm thấy lòng bàn tay lạnh dần, lấy tay ra, dưới con mắt bao nhiêu người mặt không đổi sắc cầm lấy khăn voan đỏ trên tay Lâm Chi Hiên đội lại cho mình, nương đã nói qua, khăn voan này chỉ có lúc động phòng mới cho phu quân vén lên.

“Phụ thân! Nữ nhân xấu như vậy, người còn bắt con cưới?”

Lâm Chi Hiên tức đến mức mặt trắng bệch, lại lần nữa đưa tay giật khăn voan của Tô Vãn xuống, vứt xuống mặt đất phẫn nộ giẫm giẫm hai cái.

Tô Vãn cúi mắt xuống không nói.

Sau khi yên lặng, trong sảnh oanh một tiếng giống như là nổ tung, mọi người chụm đầu ghé tai rối rít nghị luận, một hồi nhìn khuôn mặt đáng sợ của Tô Vãn, một hồi ngó ngó vẻ mặt trắng bệch của Lâm lão gia, vừa nghi hoặc lại vừa khϊếp sợ, còn có chút cất giấu nụ cười vui sướиɠ.

“Hồ đồ!” Lâm lão gia giờ mới kịp phản ứng, vóc dáng thấp gầy nhưng âm thanh lại mạnh mẽ mười phần, vỗ mạnh bàn một cái, đại sảnh lại yên tĩnh.

“Hành lễ!”

Lâm lão gia lớn tiếng quát, ánh mắt không vui lướt qua phu nhân bên cạnh, Lâm phu nhân vội nháy mắt với hỉ nương, hỉ nương vội vã đến bên cạnh Tô Vãn, thấy nàng chưa có phản ứng gì thì cao giọng nói: “Nhất bái thiên địa!”

Tô Vãn xoay người, đã cúi xuống bái, nhưng Lâm Chi Hiên lại bất động, hắn bất động, Tô Vãn cũng không thể một mình hoàn thành lễ, thân thể đang cúi cũng cứng đờ.

Lâm lão gia tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ngại tân khách trong sảnh đường nên không tiện nổi giận, trong sảnh yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh chiếc trâm nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe được, hỉ nương vội lảo đảo bước tới bên cạnh Lâm Chi Hiên, lặng lẽ kéo kéo tay áo của hắn, tay còn chưa rời đi, liền bị Lâm Chi Hiên giơ tay đẩy ra.

Trên mặt Lâm Chi Hiên lộ vẻ ghét bỏ đan xen giận dữ, hai mắt như quả cầu lửa trừng Tô Vãn, một tay kéo nàng qua mạnh mẽ đẩy về phía sau tức giận nói: “Người quái dị! Nghĩ Lâm Chi Hiên ta sẽ cưới ngươi sao, kiếp sau đi! Cút cho ta! Càng xa càng tốt!”

Thân thể Tô Vãn vốn còn yếu, bị hắn đẩy, liên tiếp lui về phía sau, tân khách ở giữa không biết người nào vừa đúng lúc bị rơi hạt châu trên đất, Tô Vãn giẫm phải, bước không vững, muốn tránh đi, nhưng lại dẫm phải giá y, “Roẹt” một tiếng, làn váy bị xé ra, người cũng ngã về phía sau, ngã ở bên cạnh bàn làm cho ấm trà trên bàn bị rơi xuống, trên mặt đất đổ đầy nước trà. Dư âm lực đẩy của Lâm Chi Hiên khiến Tô Vãn còn chưa ổn định được thân mình thì dưới chân lại giẫm phải hạt châu, cuối cùng chật vật ngã xuống đất.

Tiếng nghị luận trong sảnh vừa bị ngăn chặn lại lần nữa vang lên, Tô Vãn chỉ cảm thấy bên tai om sòm, toàn thân cao thấp bị nhiều loại ánh mắt quét qua, trên mặt tức thì bị người chằm chằm càng túng quẫn cúi thấp đầu hơn chút nữa.

Bị giật khăn voan xuống, diện mạo cực kỳ xấu, tân nương ngã xuống đất; giận mà không thể phát tiết, trong mắt tân lang tràn đầy nỗi ghét; ấm trà tan nát dưới đất, bàn thấp ngã dưới nền đất, cả sảnh đường do dự không hiểu đều đợi xem Lâm lão gia sẽ dàn xếp với tân khách như thế nào, trong sảnh đang náo nhiệt lập tức trở nên quỷ dị.

Chợt nổi lên một trận gió, thổi từ bên ngoài vào, xen lẫn hương vị cỏ xanh, âm thanh hỉ nhạc trong Lâm phủ ngừng lại, tiếng pháo nổ vừa rồi còn vang dội ở bên tai cũng ngừng lại, các loại âm thanh thét to ngoài Lâm phủ cũng không còn, nghị luận trong sảnh lại càng im bặt ngừng lại.

Không hiểu vì đâu mà tim Tô Vãn đập một tiếng, ngẩng đầu, trong mắt ấp ủ hi vọng nàng chưa từng phát hiện.

Trước đại môn, xuất hiện một nam tử mặc xiêm y màu đen, quần áo tung bay cước bộ như gió, quanh thân giống như bị ánh mặt trời chiếu xuống một tầng sương, hai mắt trong trẻo, ẩn giấu ý cười, không hề chớp mắt, ôn nhu nhìn Tô Vãn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, thừa lúc ánh mặt trời ấm áp đi tới. Mọi người thấy chỉ trong cái chớp mắt, còn ở trong mắt Tô Vãn, thì nhìn hắn đang lại gần mình, nụ cười quen thuộc kia từ từ phóng đại trước mặt,cảm giác chật vật khó xử vừa rồi mới ngã xuống đất đột nhiên không còn, trong lòng như muốn hóa thành nước ấm, đã quên chính mình cười rộ lên trông rất dữ tợn, cong khóe mắt nhìn hắn.

Trong sảnh người lần nữa trợn mắt há hốc mồm, bao gồm cả Lâm Chi Hiên, mọi người trơ mắt nhìn xem huyền y nam tử phi thân vào sảnh, vô cùng thương tiếc đem tân nương tử vừa rồi mới vừa ngã xuống đất ôm vào trong ngực.

Tô Vãn nhắm mắt lại, tựa ở ngực nam tử, chậm rãi cười, toàn thân giống như là bị ánh mặt trời cắt tỉa một lần, cảm thấy ấm áp từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm thấy an toàn, cho dù là ở trong nhà cũng chưa bao giờ có.

Bên tai ngứa một hồi, Tô Vãn mở mắt, thấy nam tử kia cúi ở bên tai mình, nhìn thấy sợi tóc đen nhánh của hắn, nghe được giọng nói của hắn ôn nhu điềm đạm, mang theo nụ cười: “Từ nay về sau, ta muốn ngươi…”

“Sống không bằng chết…”