Chương 2: Uống rượu

"Ha..." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười lạnh một tiếng không tiếp tục tranh cãi nữa, nếu cậu đã thừa nhận, vậy chứng tỏ là cô đã không tìm nhầm người. Lâm Nhuyễn Nhuyễn cầm lấy chai rượu xái bên cạnh “bang” một tiếng, đập nó trước mặt Đường Tinh Trạch: “Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa cậu đã phá hỏng chuyện của tôi, hôm nay nếu cậu uống chai rượu này thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Đường Tinh Trạch nhìn nồng độ cồn trong rượu là "52 độ"... "Dì Lâm, tội này của con...không đến nỗi dẫn đến cái chết..."

Lâm Nhuyễn Nhuyễn không để ý đến sự cự tuyệt của Đường Tinh Trạch, cô đứng dậy đi ra ngoài: "Uống chai rượu này xong, tôi sẽ tiếp nhận cô gái chết tiệt đó!"

Nghe được lời nói của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt Đường Tinh Trạch có chút lóe lên, tầm mắt lại trở về chai rượu kia, không khỏi bắt đầu nghĩ tới khả năng cậu có thể uống hết nó.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở cửa, nắm tay nắm cửa quay đầu lại nhìn: "Ở đây uống đi, đừng chạy lung tung, lát nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra." Vừa nói, ánh mắt lại rơi vào chai rượu kia: “Tốt nhất cậu nên thành thật một chút, nếu dám giở trò...Lời tôi hứa có thể sẽ không tính..." Nói xong, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đóng sầm cửa rồi rời đi.

Đường Tinh Trạch nhìn chai rượu cao độ được vận chuyển hồi lâu kia, nhìn về phía cửa kêu rên một tiếng: “Dì Lâm, tốt xấu gì dì cũng nên cho con đồ nhắm rượu chứ…” Nhưng trả lời cậu chỉ có sự im lặng trong căn phòng.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi xuống yến hội dưới lầu nhìn chung quanh, ánh mắt liền rơi vào ly rượu trong tay An Ninh, cô thuận tay nhận lấy ly rượu cùng loại từ tay người phục vụ, sau đó nhàn nhã đi đến bên cạnh An Ninh đối diện với ánh mắt của cô ấy, cơ thể cả hai đan vào nhau, bọn họ lặng lẽ đổi ly rượu trên tay.

An Ninh nhìn ly rượu đã đưa đến tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt lo lắng: “Dì Lâm…”

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho cô ấy một ánh mắt trấn an, một bên làm như không có việc gì mà nói chuyện phiếm, một bên nếm thử hương vị của rượu. Ừm...Có vẻ không khác gì bình thường, Vậy...Ở đây thật sự bị bỏ thuốc sao?

Mặc dù trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn nâng ly về phía An Ninh như cũ, một ngụm uống hết rượu trong ly.

An Ninh liếc nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn với ánh mắt khó hiểu, sau đó cũng uống cạn ly rượu rồi hai người tách ra. Lâm Nhuyễn Nhuyễn một bên cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, một bên nhìn về phía bước chân có chút tuỳ ý của An Ninh, đang bị người phục vụ dẫn đi.

Nhìn thấy An Ninh bị mang đi, Lâm Nhuyễn Nhuyễn liếc mắt nhìn Bạch Đình ở bên kia, quả nhiên nhìn ra được cô ta đang uống rượu để che giấu vẻ đắc ý ở trong mắt.

Chậc chậc...Đây chính là người phụ nữ mà đứa con trai ngốc nghếch của cô đã chọn sao.

Đúng là Bạch Đình rất xuất sắc, quả thực có thể giúp đỡ Lâm Nhiên trong việc kinh doanh, nhưng…Xuất sắc không có nghĩa là nhân phẩm tốt, nhân phẩm không tốt nhất định là kẻ gây rối phá hoại. Lâm Nhuyễn Nhuyễn không muốn một người như vậy bước chân vào Lâm gia.

Tầm mắt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở nên mơ hồ, biết là thuốc có tác dụng, nhưng cô vẫn chờ điện thoại báo bình an vô sự của An Ninh, sau đó mới chống đỡ cơ thể trở về phòng trên lầu.

Lúc này Đường Tinh Trạch đã uống hết rượu đến tận đáy. Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn dùng chìa khóa phòng mở cửa đi vào, tình cờ nhìn thấy cậu đang cởi cà vạt, tay chân rũ rượi nằm nhoài trên ghế sô pha.

Nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cậu còn dùng bộ dạng nịnh nọt nâng chai rượu lên: "Dì...Dì Lâm, con sẽ lập tức uống hết ngay..." Nói xong liền ngẩng đầu một hơi uống hết rượu trong chai.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn bước chân tuỳ ý đi tới trước mặt Đường Tinh Trạch, ngón tay gõ nhẹ vào bộ ngực ướt đẫm của cậu: "Quần áo của cậu uống theo cậu sao?"

Đường Tinh Trạch cúi đầu, nhịn không được nhe răng cười ngây ngô: "Nó nhất quyết phải nếm thử hương vị của rượu mà dì Lâm mua."

Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Đường Tinh Trạch. Đường Tinh Trạch tuy rằng lớn hơn Lâm Nhiên tám tuổi nhưng từ nhỏ đã vô tâm vô phổi chỉ biết ăn nhậu chơi bời, hơn nữa lại có một khuôn mặt trẻ con, khiến cậu thoạt nhìn còn trẻ hơn Lâm Nhiên nghiêm túc ít nói cười một chút.

Tầm mắt lại gần, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy được môi của Đường Tinh Trạch, cô cũng không biết thói quen xấu khi uống rượu của cậu là gì, nhưng cậu thực sự đã mυ"ŧ miệng chai...Thậm chí còn mυ"ŧ môi trên thành hình miệng chai. Sau đó, hình dạng đó chậm rãi khôi phục trước mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng lộ ra một vệt hồng nhuận kiều diễm và đẫm nước.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn không khỏi tiến lại gần, nhẹ nhàng ấn đầu ngón trỏ lên đôi môi quyến rũ kia: "Vậy...Nó nếm ra được mùi vị của rượu dì Lâm là như thế nào rồi?"

Lâm Nhuyễn Nhuyễn dựa vào rất gần, chỉ cách môi của Đường Tinh Trạch một ngón tay, hương thơm mang theo độ ấm ái muội trong miệng cô tràn ngập hơi thở của cậu.

Hai mắt Đường Tinh Trạch hơi mơ hồ, rượu làm cho đầu óc của cậu trở nên đặc biệt trì độn, thậm chí còn không thể hiểu được cử chỉ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn là có ý gì.