Chương 12: Vạch trần

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười lạnh: "Sao cô biết rượu này không phải tôi cố ý đổi?" Cô nhướng mày hỏi: "Cô đoán xem… Tại sao tôi lại đổi rượu với An Ninh?"

Cô trực tiếp vạch trần chuyện này, chỉ đơn giản biến mọi chuyện mà Bạch Đình làm trở thành trò đùa.

Nụ cười bên khoé miệng của Bạch Đình hơi dừng lại một chút. Trước đó cô ta đã đánh cược rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết tình huống cụ thể, nhưng sự thật chứng minh cô ta đã thua cược.

Tuy nhiên, cho dù đã biết rồi cũng không trở thành vấn đề! Bạch Đình bình tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống: “Bác gái, cháu biết bác không thích cháu, cũng biết bác che chở cho An Ninh, nhưng sự thật chính là sự thật, bác ôm trách nhiệm vào người không có nghĩa là có thể tẩy trắng cho An Ninh.”

Lời của Bạch Đình rất kín đáo, cô ta như là đã nói toạc ra âm mưu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được mà muốn cho Bạch Đình một cái vỗ tay "Xinh đẹp."

Cô đứng dậy nói: "Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Bạch tiểu thư thực sự rất đẹp! Nhưng..." Nụ cười của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở nên lạnh lùng, cô cúi người dựa sát vào Bạch Đình và nói nhỏ: "Cô đoán xem, bà đây là một kẻ ngốc không có chứng cứ liền hành động bốc đồng sao?"

Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn cô ta giống như đang chê cười...

Nụ cười của Bạch Đình cuối cùng cũng cứng lại ở khóe miệng, cô ta muốn hỏi Lâm Nhuyễn Nhuyễn có bằng chứng gì, nhưng lại sợ lời nói của chính mình bị ghi âm lại để vạch trần nên đành nhịn xuống.

Bạch Đình cố gắng nhịn xuống hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới đè nén được sự hoảng loạn xuống đáy lòng, sau đó đưa tay ra cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Bác gái, hôm qua Lâm Nhiên đã cầu hôn con. Anh ấy định đính hôn trước, chờ đến khi đủ tuổi hợp pháp để kết hôn thì tổ chức hôn lễ."

Không thể không nói, chiếc nhẫn này thật sự chói mắt, chói mắt không phải vì Bạch Đình khoe khoang, mà là chiếc nhẫn này tượng trưng cho sự ngu xuẩn của Lâm Nhiên! Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hiểu tại sao người luôn thuận lợi ở trên thương trường như Lâm Nhiên, lại có thể mù quáng trong chuyện tình cảm như vậy!

Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng thay đổi, trong lòng Bạch Đình cảm thấy thoải mái, cô ta thành khẩn nói: "Bác gái, cháu và Lâm Nhiên thật lòng yêu nhau. Cháu biết mong muốn lớn nhất của bác trong cuộc đời này là nằm yên hưởng phúc. Cháu bảo đảm, sau khi kết hôn với Lâm Nhiên, cuộc sống của bác sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, sẽ càng hiếu thuận với bác hơn mà thôi!"

Thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nói lời nào, Bạch Đình tiếp tục: "Bác không cần lo lắng cháu chỉ là đang nói ngoài miệng gạt bác, dù sao cháu cũng không ngốc, Lâm Nhiên là một đứa con hiếu thảo. Nếu cháu muốn ở bên cạnh anh ấy lâu dài thì tất nhiên cũng phải hiếu thuận với bác mới phải."

Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn lạnh lùng nhìn Bạch Đình như cũ. Bạch Đình dừng lại một chút, tốc độ nói thả chậm lại: "Bác cũng biết Lâm Nhiên yêu cháu đến mức nào. Anh ấy thậm chí còn vì cháu mà chống lại bác một cách khác thường, nhưng đây cũng không phải là điều cháu muốn, cháu chỉ muốn gia đình chúng ta có thể hòa thuận và vui vẻ thôi."

Lời này của Bạch Đình rất dụ hoặc và có sức thuyết phục, ý tứ của cô ta rất rõ ràng, chỉ cần Lâm Nhuyễn Nhuyễn chấp nhận cô ta, những ngày tháng về sau của cô chỉ tốt hơn mà thôi. Nhưng nếu không chấp nhận...Không biết Lâm Nhiên sẽ ra sao, dù sao đàn ông cũng là như vậy, có vợ mà quên mẹ cũng không phải chuyện đùa.