Chương 10: Chị Lâm thật sự muốn rời khỏi Lâm gia sao?

Lâm Nhiên trừng mắt: "Con nói bậy làm gì? Mẹ rốt cuộc là mẹ con hay là mẹ cô ta? Từ nhỏ đến lớn, có lúc nào mà mẹ không hướng về cô ta chứ, con mới là do mẹ nhận nuôi phải không?"

Nghe được lời nói của Lâm Nhiên, sắc mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên tối sầm lại: "Không ngờ cậu lại là một kẻ hèn nhát, chuyển mâu thuẫn lên người người khác!"

Vấn đề giữa hai người bọn họ ở chỗ An Ninh sao? Không! Trước nay đều không phải! Điều cô để ý chính là Lâm Nhiên thế nhưng lại mắt mù mà yêu một người phụ nữ không có điểm mấu chốt!

“Kẻ hèn nhát?” Lâm Nhiên cười lạnh một tiếng: “Mẹ nói con là kẻ hèn nhát!” Cậu ta liếc nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn một cái thật sâu, sau đó đột nhiên đóng sầm cửa rồi rời đi.

Sắc mặt An Ninh tái nhợt ngồi ở chỗ kia, cả người như bị rút cạn sức lực, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Nhiên thế mà lại thực sự nghĩ như vậy, hốc mắt An Ninh chậm rãi đỏ lên.

Không ai biết cô ấy ghen tị với Lâm Nhiên đến mức nào, là bởi vì cô ấy được nhận làm con nuôi nên người của Lâm gia sợ tâm tư cô ấy nhạy cảm, chỗ nào cũng để ý đến cảm xúc của cô ấy. An Ninh biết điều này là do nhà họ Lâm ấm áp và tốt bụng, bọn họ thương hại và yêu quý cô ấy…

Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn không kiêng nể gì mà răn dạy Lâm Nhiên, trong lòng cô ấy lại dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp.

“Xin lỗi, đã liên lụy đến em rồi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không ngờ phản ứng của Lâm Nhiên lại kịch liệt như vậy, cô đau lòng mà nhìn An Ninh.

Sắc mặt An Ninh tái nhợt lắc lắc đầu: “Không sao đâu, anh ấy chỉ là nhất thời không thể quay đầu lại, chị đừng tức giận với anh ấy.” Có thể gặp được một gia đình như Lâm gia quả thực là may mắn của cô ấy, hà tất gì phải bận tâm nghĩ đến nhiều điều vô ích như vậy.

An Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại cảm xúc: “Chị Lâm thật sự muốn rời khỏi Lâm gia sao?”

"Chị chỉ định chọc tức nó thôi, nhưng nếu em muốn đi thì chúng ta liền đi. Dù sao chi phí phụng dưỡng của Lâm Nhiên cũng đủ để chúng ta tuỳ ý tiêu xài ở bên ngoài." Chuyện này vẫn còn phải xem ý tứ của chính An Ninh.

An Ninh đương nhiên biết Lâm Nhuyễn Nhuyễn có ý gì, nhưng nghĩ đến sự hiểu lầm và tức giận giận chó đánh mèo của Lâm Nhiên, cô ấy thực sự có chút muốn chạy trốn... Nhưng An Ninh rốt cuộc lại không nói ra.

Nhưng điều mà hai người không bao giờ ngờ tới chính là, tên khốn kiếp Lâm Nhiên kia thế mà lại về nhà lấy trộm hộ chiếu của bọn họ!

Điều này khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng tức giận, tức giận đến mức thổi bay tóc mái: "Thật là, một tổng giám đốc lớn lại có thể làm ra chuyện trẻ con như vậy!"

Lâm Nhuyễn Nhuyễn gọi điện thoại cáo trạng với ông Lâm, bla bla một hơi mắng hơn nửa giờ đồng hồ. Cô nói rất nhiều, nhưng lại cố tình im bặt không đề cập đến những gì mình đã làm.

Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu mắng, ông Lâm liền đặt điện thoại di động sang một bên, cùng với mẹ Lâm hái hoa nhặt cỏ, hai vợ chồng già vô cùng bình tĩnh, căn bản không để ý đến giọng nói mỏng manh phát ra từ trong điện thoại.

Chờ đến khi lời nói của Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở bên kia cuối cùng cũng chậm lại, âm thanh cũng trở nên trầm lắng hơn rất nhiều. Lúc này ông Lâm mới thong thả rửa tay, lau khô rồi nhấc điện thoại lên: “Lâm Nhiên còn nhỏ, tuổi trẻ ai mà không gặp phải một hai kẻ cặn bã khốn nạn chứ? Chờ nó trải qua đau khổ rồi tự nhiên sẽ trưởng thành."

"Cha đang nói cái gì vậy? Nó chờ được vậy An Ninh bé nhỏ của con chờ được sao? Chờ An Ninh hoàn toàn hết hy vọng, nó trưởng thành rồi thì có ích gì? Hơn nữa, đừng nhìn nó đã tiếp quản công ty, nhưng dù sao nó cũng chỉ vừa mới thành niên mà thôi, đang ở thời kỳ sung sức nhất của cuộc đời, nếu nó có cái gì với ả tiện nhân đó, ô uế bản thân...Thì làm sao con có thể giải thích với tiểu Ninh đây?”