Chương 9: Bệnh

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tạ Tòng Hành phát hiện Thẩm Dao đã rời giường, anh rửa mặt xong đi ra nhìn thấy Thẩm Dao đang làm bữa sáng.

Anh không khỏi có chút kinh ngạc, “Em biết nấu ăn?”

“Đương nhiên, khi còn nhỏ bà nội dạy em.”

Tạ Tòng Hành nghe mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, tò mò tiến sang muốn xem cô đang nấu món gì trong nồi.

Thẩm Dao cho rằng anh đói bụng, “Xong ngay rồi đây.”

Một chén cháo trắng thịt nạt trứng bắc thảo đập vào mắt, chỉ là một chén cháo trắng bình thường có thêm trứng bắc thảo cùng thịt thăn cắt nhỏ bên trên rắc thêm hành lá thái nhỏ nhìn rất ngon miệng, anh nếm thử, rất vừa miệng, vị mặn vừa phải cùng với mùi thơm, cảm giác hoàn toàn khác với trước đó anh ăn.

“Không tồi.”

Nghe được câu khen ngợi không mặn không nhạt của anh, Thẩm Dao tâm tình cuối cùng cũng khá lên một chút, nhưng vẫn là không có khẩu vị.

Thẩm Dao chỉ ăn gần nữa chén liền không ăn nữa, ngược lại là Tạ Tòng Hành bất tri bất giác ăn hết toàn bộ.

“Sao lại ăn ít như vậy?" Tạ Tòng Hành nhíu mày.

Thẩm Dao qua loa đáp: “Em không đói.”

Tạ Tòng Hành thấy dáng vẻ cô mệt mỏi không có tinh thần, cho rằng cô tối qua quá mệt mỏi, dặn cô một tiếng: "Chú ý nghỉ ngơi cho tốt."

“Ừm."

Mấy ngày sau, Thẩm Dao vẫn luôn không có khẩu vị ăn uống, Tống Thiên Lan hỏi cô buổi trưa ăn gì, buổi tối ăn gì, cô vẫn luôn trả lời không biết, Tống Thiên Lan trợn mắt,"Cậu tính đói chết à."

Hôm nay, Thẩm Dao sau khi tan học theo thường lệ trở về Lan Đinh.

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, cô đột nhiên cảm thấy dạ dày truyền đến một trận đau đớn, vội uống thuốc giảm đau, cơn đau bụng không còn nhưng mà cô lại bắt đầu buồn nôn, cảm giác mọi thứ trước mắt dường như đều từ một biến thành hai. Không còn cách nào nhịn xuống được, Thẩm Dao đành ra cửa gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

Dọc theo đường đi cô đau đến mức đổ mồ hôi, thường ngày có kinh nguyệt cũng không đau đến như này, giống như có người cầm một cây đao đâm vào bụng cô còn không ngừng quấy.

Cũng may cô đến bệnh viện kịp thời, buổi tối bệnh viện không có nhiều người, bác sĩ chẩn đoán cô bị viêm dạ dày cấp tính, kê thuốc cho cô uống xong thì sắp xếp truyền dịch, Thẩm Dao nằm mê man trên giường bệnh rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại phát sốt, bác sĩ khuyên cô nên nằm viện thêm vài ngày, Thẩm Dao đành phải xin phép giảng viên cố vấn nghỉ, giảng viên cố vấn lo lắng cho tình hình của Thẩm Dao, nhưng gần đây cô ấy tương đối bận rộn nên đã sắp xếp bạn học đến thăm Thẩm Dao, Thẩm Dao rất muốn từ chối, nhưng giảng viên cố vấn kiên trì khiến cô không thể từ chối.

Không nghĩ tới bạn học còn chưa đến thăm, cô lại chờ được vị khách không mời mà đến.

“Ngài sao lại đến đây?”

Tạ Tòng Hành từ sau khi vào phòng bệnh vẫn luôn cau mày, Thẩm Dao có thể cảm giác được tâm trạng của anh hình như là không tốt lắm.

Anh liếc nhìn cô: "Gọi điện thoại cho tôi khó lắm sao?"

Nếu không phải dì Lan biết được tình hình gọi báo cho Tưởng Dật, Tưởng Dật thông báo lại cho anh, anh thậm chí vẫn không biết cô đã nhập viện! Anh không thể tưởng tượng, cô đã kiên trì một mình chống chọi với bệnh tật như thế nào?

“Thật xin lỗi, em vội quá nên quên mất.”

Thẩm Dao ngoan ngoãn xin lỗi, trong lòng có chút ủy khuất, cô đã bệnh thành như vậy anh còn nổi giận với cô.

Tối hôm qua một mình cô đến bệnh viện, làm xong mọi việc cô bắt đầu phát sốt, cô vốn không thấy cảm giác đau lòng, nhưng bây giờ anh vừa đến cô lại muốn khóc.

Cô gái nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, Tạ Tòng Hành nhìn đến tim thắt lại, cổ họng chua chát, anh nắm lấy bàn tay không bị kim châm của Thẩm Dao như ngầm an ủi.

“Có chuyện gì sao, trước giờ thân thể em không phải vẫn ổn?"

“Không có việc gì, em vẫn luôn có bệnh bao tử, lần này chỉ là nặng hơn bình thường một chút thôi.”

Tạ Tòng Hành trầm mặc, cô vẫn luôn tự mình chống đỡ như vậy sao?

Anh suy nghĩ trong chốc lát lại nói: “Thế này, trước khi xuất viện em làm kiểm tra sức khỏe tổng quát đi."

Thẩm Dao vừa định nói không cần chuyện bé xé ra to, âm thanh chuông điện thoại đã vang lên, Tạ Tòng Hành tự mình đem điện thoại đưa cho cô, cô có chút thụ sủng nhược kinh, bấm nhận cuộc gọi, Tống Thiên Lan nói lát nữa cô ấy cùng học ủy sẽ đại diện lớp tới thăm bệnh, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.

Cô gái không lương tâm, thấy sắc quên bạn, cô đang nằm viện mà cô ấy lại cao hứng như vậy. Thẩm Dao âm thầm cắn răng, đem vị trí phòng bệnh nói cho họ xong liền tắt máy.

Nhưng bây giờ phải nhanh chóng tiễn vị Phật sống này đi, thật ra cô rất muốn Tạ Tòng Hành ở lại đây, cô cảm thấy có người đáng tin cậy ở bên cạnh sẽ yên tâm, hơn nữa nàng còn đang bệnh nói không chừng còn có thể hướng anh làm nũng, biết đâu lại khiến anh cảm thấy bản thân có lỗi hơn, nhưng làm nũng liệu có tác dụng với anh không... Mặc kệ cô suy nghĩ như thế nào, bây giờ không phải là thời điểm tốt, nếu Tống Thiên Lan và học ủy nhìn thấy họ lập tức coi như xong.

“Thầy, thầy có việc cứ đi trước đi, lát nữa có bạn học đến thăm em.” Cô cố ý lấy lòng anh gãi gãi nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay anh, tay anh một phen nắm chặt lấy.

Tạ Tòng Hành mím môi, rốt cuộc vẫn không nói gì.

Sau cùng, anh vẫn buông tay cô ra.

Anh chính là không thể gặp người khác sao?

Tạ Tòng Hành vừa đi vừa nghĩ, không chú ý tới bản thân lướt ngang qua 2 người ở đại sảnh.

Dụ Tư Miễn cảm thấy người vừa đi ngang qua có chút quen thuộc, quay đầu liền thấy thầy Tạ sắc mặt không tốt lắm, cậu trong lòng không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ thầy cũng bị bệnh sao?

Cậu cũng không nghĩ nhiều.

Tống Thiên Lan cùng Dụ Tư Miễn đẩy cửa phòng bệnh, cô phát hiện có một bó hoa bách hợp cùng một giỏ trái cây nằm sẵn trên bàn.

Dụ Tư Miễn theo hình thức nói vài câu khách sáo, Tống Thiên Lan theo sau hỏi: “Dao Dao, trước đó có người tới thăm cậu sao? Cái này là ai mang đến vậy?"

Đây là thư ký Tưởng đưa tới, khi nãy hai người mặc tây trang đen tiến vào, đặc biệt trong đó còn có một người ôm theo bó hoa trắng, Thẩm Dao còn tưởng bọn họ đi dự đám tang ai.

“Là thân thích của tớ.”

Âm thầm lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại, Thẩm Dao nhận lấy bánh kem red velvet Tống Thiên Lan đặc biệt mua cho cô, nhận được tính hiệu Tống Thiên Lan liên tiếp phòng tới, cô thức thời đem đề tài chuyển đến bên người học ủy, vì thế Tống Thiên Lan vui sướиɠ mà cùng Dụ Tư Miễn nói chuyện một lúc, cô ở một bên yên tĩnh ăn bánh của cô.

Dụ Tư Miễn cố ý giữ chủ đề nói chuyện về các bạn cùng lớp và việc học của bản thân, nhưng Tống Thiên Lan cố tình quanh co lòng vòng hỏi về đời tư và sở thích của cậu, Thẩm Dao thỉnh thoảng laị quay sang phụ họa giúp vài câu, khiến Dụ Tư Miễn hoàn toàn đầu hàng, cảm thấy cùng hai cô gái nói chuyện phiếm còn mệt mỏi hơn cãi nhau với anh em tốt.

Hiện tại nhiệm vụ mà giảng viên hướng dẫn giao đã hoàn thành, Dụ Tư Miễn quyết định chuồn đi, Tống Thiên Lan vì muốn cùng cậu trở về trường, bỏ lại Thẩm Dao mà chạy theo cậu.

Cậu ấy trốn, cô ấy đuổi, bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát, Thẩm Dao lại lần nữa im lặng, anh chàng này mắc chứng ám ảnh sợ giao tiếp à?

Bị treo ở bệnh viện truyền dịch hai ngày Thẩm Dao đã sắp mọc nắm, dưới sự sắp xếp của thư ký Tưởng cô đã làm kiểm tra sức khỏe tổng quan, vài ngày sau nhận được kết quả, cô không khỏi cả ngườikinh hãi lắp bắp, không ngờ tới ngoại trừ bệnh bao tử, cô còn mắc bệnh thiếu máu cấp độ trung.

Cô còn dự định năm nay sẽ đi hiến máu.

Tạ Tòng Hành cùng lúc nhận được báo cáo này, anh lập tức đến Lan Đinh ngay trong đêm.

“Tôi có một người bạn là chuyên gia dinh dưỡng, cô ấy đã xem qua bệnh án của em, sau này cô ấy sẽ phụ trách điều dưỡng thân thể cho em."

“Cái này, cái này có phải tốn kém quá không?”

“Không có việc gì.”

Mặc kệ là tiền hay là ân tình về sau đều là phải trả lại, nhưng nợ ân tình so với nợ tiền còn khó trả hơn. Vô duyên vô cớ cô lãng phí một ân tình của anh, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy, còn bởi vì anh đối với cô quan tâm có chút ấm áp.

Tạ Tòng Hành cau mày, lại hỏi cô: “Em trước kia ăn uống như thế nào, có thể đem cơ thể của mình biến thành bộ dạng này?”

Đương nhiên là cái gì rẻ thì ăn thôi, kiểu thiếu gia nhà giàu như anh làm sao có thể hiểu được cuộc sống hằng ngày của người nghèo……

Thẩm Dao nói dối vài câu qua loa cho qua, Tạ Tòng Hành thấy cô không muốn nhiều lời cũng không tiếp tục hỏi.

Sắc trời đã tối.

Thẩm Dao thấy anh đêm nay đã đến Lan Đinh, việc làʍ t̠ìиɦ hẳn phải có.

Thân thể cô gần như hoàn toàn khôi phục, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón anh “tàn phá”.

Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường, Tạ Tòng Hành bên cạnh đang xem điện thoại di động, hình như đang cùng ai đó tán gẫu, hoàn toàn không có ý định để ý đến cô, cô cho rằng mình cần phải chủ động giống như đêm đầu tiên.

Không nghĩ tới cô còn chưa nhào vào lòng anh, Tạ Tòng Hành đã tắt đèn, đem cô nhét vào trong chăn, vuốt nhẹ trán cô.

“Ngủ sớm một chút.”

Nói xong anh liền rời đi.

Thẩm Dao cả người ngay ra, chỉ chốc lát đã nghe được âm thanh đóng cửa.

Anh hôm nay không muốn sao?

Làm cô tốn công mua mấy cái áo mưa.

===

Thẩm Dao: ( bày ra một loạt ) khách quan anh muốn áo mưa nào~

Tạ Tòng Hành: ( nhếch miệng ) anh chỉ tùy tiện nói thôi, em yêu đừng để trong lòng

Thẩm Dao: honey chọn một cái đi

Tạ Tòng Hành: Vậy toàn bộ đều thử một lần đi!

Thẩm Dao:?