Chương 10-2: Quà của Tạ Tòng Hành

Mặc dù cô đã hết sức cẩn thận, chẳng hạn như Tạ Tòng Hành muốn đổi di động cho cô, cô liền từ chối, Tạ Tòng Hành mua cho cô laptop và ipad cô cũng chưa từng mang theo đế trường, còn có quần áo cô đều cố gắng ăn mặc đơn giản nhất có thể, hi vọng sẽ không có ai nhìn thấy có thể nhận ra nhãn hàng và giá tiền quần áo cô mặc.

Tối nay có chút không giống mọi ngày.

Cô đẩy cửa vào nhà đã thấy đèn phòng khách đang mở, thời gian này dì Lan sẽ không ở đây, khả năng chỉ có thể là. . .

Thẩm Dao vội vàng chạy đến thư phòng, quả nhiên Tạ Tòng Hành đang ngồi bên trong xử lý công việc.

"Ngài đến rồi."

Cô đi đến, nhìn thấy màn hình laptop đều là số hóa lập trình, "Đây là gì vậy?"

Tạ Tòng Hành đem laptop đóng lại, không để cô xem "Bài tập tiết học tới."

Thẩm Dao lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, trước đây cô cho rằng khóa học anh dạy chỉ là khóa học lý thuyết thuần túy, rất dễ dàng qua môn, không ngờ sẽ có thực hành trên máy tính, ví dụ như xây dựng cơ sở dữ liệu, phân tích và xử lý dữ liệu, và các ứng dụng kinh doanh.. Đối với cô mà nói, người chỉ biết sử dụng sử dụng bộ 3 office* mà nói thực rất rất khó.

*bộ 3 office ý chỉ 3 phần mềm văn phòng của Microsoft office - Word, PowerPoint và Excel

"Em cảm thấy rất khó?"

Thẩm Dao gật gật đầu.

"Vậy thì chăm chỉ học." Anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện buồn cười, "Lần đầu tiên tôi dạy môn này, trong lớp có một nửa số người trượt."

Thẩm Dao cảm thấy người này thật sự quá tàn ác.

Tạ Tòng Hành không muốn cùng cô nói tiếp chủ đề này, anh hỏi: "Sao lại về muộn như vậy?"

"Cùng bạn đi dạo phố."

Tạ Tòng Hành gật đầu, "Hôm nay là sinh nhật em, nên như vậy."

Thẩm Dao trong lòng không khỏi bất ngờ, "Ngài biết sao?"

"Dĩ nhiên."

Còn có việc gì của cô mà anh không biết sao?

Tạ Tòng Hành có lúc cảm thấy cô thật ngốc nghếch, cầm hộp quà nhỏ trên bàn đưa cô: “Đây là quà của em.”

Tim Thẩm Dao không khỏi nhảy thình thịch lên, ôm tâm tình vui vẻ nhận lấy, hộp quà được gói rất tinh sảo, khá nhẹ hẳn là đồ vật bên trong cũng không lớn.

"Cảm ơn."

Cô cảm thấy mặt cô đang không ngừng nóng lên giống như phát sốt vậy.

"Mở ra nhìn xem."

Thẩm Dao cẩn thật mở ra, hóa ra bên trong là một thỏi son.

Tạ Tòng Hành biết cô vừa khỏi bệnh, lần đó anh đến bệnh viện nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, môi tái nhợt, không còn dáng vẻ hồng hào tràn đầy sức sống như trước.

Lại gần đến sinh nhật cô, anh đột nhiên rất muốn tặng son môi cho cô.

Anh dành thời gian tự mình đến cửa hàng một chuyến, nhân viên bán hàng hỏi anh tìm màu son như thế nào, anh không hiểu biết những thứ này, nên anh hỏi xem có những màu nào. Nhân viên bán hàng liền bắt đầu thao thao bất tuyệt nói không ngừng, màu đỏ berry, đỏ san hô, đỏ mận, đỏ ruby, đỏ lá phong, đỏ gạch. . .

Đầu của anh gần như nổ tung, thật sự không hiểu vì sao mỹ phẩm dành cho phụ nữ lại có nhiều chủng loại như vậy, trong mắt anh ta, những màu đỏ này về cơ bản đều giống nhau, đều là màu đỏ.

Nếu muốn anh ấy phân biệt, anh cảm thấy tốt nhất nên gửi đến phòng thí nghiệm phân tích thành phần cho xong.

Cuối cùng anh nhờ chọn giúp anh màu phù hợp cho cô gái tầm 20 tuổi, nhân viên bán hàng đã đề cử cho anh một màu... Anh không biết diễn tả màu đỏ như nào, cảm thấy khá được, dứt khoác mua màu đó.

Thẩm Dao mở chiếc nắp tinh sảo ra, nhìn thấy màu đỏ, có chút hưng phấn, cô hỏi: "Em thử luôn bây giờ được không?"

Tạ Tòng Hành gật đầu, anh cũng rất muốn xem có thành quả món quà.

Thẩm Dao đi về phòng ngủ, đứng trước gương cẩn thận thoa, sau đó bậm môi nhìn một chút, trong lòng cô cảm thấy rất thích.

Thẩm Dao thuộc tuýp cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, có lẽ đỏ lạnh và đỏ tươi đều không quá hợp, chỉ có màu đỏ hồng mới phù hợp nhất.

Lúc này cô mang theo chút khẩn trương và mong chờ nhìn anh, ánh mắt trong suốt tỏa sáng, đôi môi mím lại giống như quả anh đào chín mọng ngọt ngào, khiến người ta vô cùng muốn nếm thử xem có ngọt thật hay không?

Tạ Tòng Hành không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.

===

Tạ Tòng Hành: Rốt cuộc đây là màu đỏ gì?

Thẩm Dao: Em không biết